Ngũ Sở nghe Ngụy Đồ Thanh nói vậy thì cười một cái khiến Ngụy Đồ Thanh đứng hình " Sao lại cười nham hiểm như vậy? Tránh xa ta ra…ta cần nghỉ ngơi…" chàng lảng tránh như đề phòng chuyện gì đó
Ngũ Sở vội kéo chàng đến gần hắn " Ta muốn làm lại chuyện lúc trước"
" Ngươi bị điên à? " chàng xấu hổ hét lên
Ngũ Sở nhìn Ngụy Đồ Thanh với khuôn mặt trân thành " Không. Thật đấy "
" Nhưng…" chàng ngọ nguậy phản kháng nhưng hắn không buông tha cho chàng, hắn càng tiến gần thì chàng càng né ra sau nhưng rồi cũng không né được khỏi bàn tay to lớn đang ghì chặt lấy tay chàng. Hắn chạm nhẹ vào đôi môi mỏng manh của chàng rồi lại vuốt ve khuôn mặt tuấn tú khiến mặt chàng đỏ bửng. Trong mắt hắn chỉ có chàng khiến trái tim Ngụy Đồ Thanh đập loạn xạ " Ngũ Sở ngươi mau…tránh ra đi…" chàng cố gắng kìm giọng nói như bình thường né tránh ánh mắt thâm tình của Ngũ Sở
" Không, ta không tránh cho đến khi ngươi chịu nghe lời ta"
" Cái tên…chết tiệt này…"chàng giơ chân định đá hắn thì bị hắn bắt được
" Cơ thể của ngươi rất yếu đấy… đừng làm chuyện ngu ngốc nữa…" hắn thả chân chàng ra rồi ghì chặt lấy tay chàng
" Đau…Tay ngươi đang bị thương mà sao giữ mạnh thế? " Ngụy Đồ Thanh cố nặn ra nước mắt và bày ra khuôn mặt đáng thương để Ngũ Sở có thể tha cho chàng
Hắn vội hãm lại lực tay và lo lắng" Ta sẽ nhẹ nhàng hơn để không làm đau ngươi…Nhưng… đừng trưng ra vẻ mặt gợi tình đó " nói xong hắn định hôn chàng thì chàng vội dùng chút sức lực để thoát khỏi bàn tay của Ngũ Sở mà kịp thời chặn miệng hắn lại
"!! "
" Ngươi thật là…tin người quá đấy…Ta không vv nhà chút nào…" Ngụy Đồ Thanh cười đắc ý. Ngũ Sở biết mình vừa bị Ngụy Đồ Thanh chơi xỏ thì có chút thích thú
" Tinh nghịch thật đấy " biết Ngụy Đồ Thanh không muốn hôn nên hắn cũng từ bỏ ý định đó mà khựng lại. Thấy Ngũ Sở từ bỏ ý định hôn mình thì Ngụy Đồ Thanh có chút vui mừng nhưng khi nhìn thấy gương mặt hụt hẫng của hắn như trẻ con không được phát quà mà ủ rũ vậy khiến chàng có chút tội lỗi mà kéo hắn lại hôn nhẹ vào môi hắn
" Hửm…!!" Ngũ Sở bất ngờ khi Ngụy Đồ Thanh lại chủ động như vậy khiến hắn lại càng muốn nhiều hơn. Ngụy Đồ Thanh vừa thả ra tưởng đã xong chuyện thì bị hắn đẩy nằm xuống giường
Chàng bối rối che miệng lại " Ngươi… định làm gì? Chẳng phải chỉ hôn là xong sao…?"
" Ngây thơ thật, ta định tha cho ngươi rồi nhưng ngươi lại tự mình chuốc lấy " hắn nhếch mép cười đầy ẩn ý
Ngụy Đồ Thanh trách móc bản thân " Mình lại tự chui vào miệng sói rồi ư? "
Thấy dáng vẻ nằm im chờ chết của Ngụy Đồ Thanh khiến Ngũ Sở lại cười khẩy một cái " Cơ thể ngươi đang yếu, ta sẽ không đụng vào đâu "
" Ngươi tính làm gì cơ thể ta? Chúng ta đều là nam nhân thì sao có thể…" chàng bối rối suy nghĩ lung tung thì Ngũ Sở tiến đến lấy tay chùi nhẹ môi chàng
" Cái lúc nãy không gọi là hôn, ta sẽ cho ngươi biết đâu mới là hôn thật sự nhé Ngụy Đồ Thanh "
" Hả? Sao tự nhiên lại gọi thẳng tên ta ra vậy? Nồng nặc mùi nguy hiểm nha… "
“Đừng đẩy ta ra nhé…” dứt lời hắn tiến đến mà hôn chàng
“N…g…ũ…S…ở… đợi …”
Lúc này tâm trí Ngụy Đồ Thanh đang rối bời. Truyện Ngược
“Kh…oan…Sao lại…khác với cái hôn lúc trước và lúc nãy mình hôn hắn thế? Cái hôn này lạ lắm…không phải chỉ môi chạm môi mà còn cả khoang miệng của mình bị hắn ăn sạch…khó thở quá…” chàng đập nhẹ vào ngực hắn ý muốn dừng lại nhưng hắn lại giữ lấy tay của chàng mà xoa nắn khiến cơ thể chàng mềm nhũn không còn sức phản kháng nào. Một chút sau thì Ngũ Sở cũng khó thở mà nhả ra trước mắt hắn là gương mặt đỏ bừng của Ngụy Đồ Thanh hắn đỏ mặt áp úng gọi hai tiếng:
" Thanh…Thanh…"
" Ngũ…Sở…là…tên chết tiệt…" khoé mắt chàng đọng lại những giọt nước mắt khiến trái tim hắn đập nhanh hơn, cố kìm chế d* vọng của bản thân mà hôn nhẹ vào chán chàng như muốn an ủi…
" Đừng bày ra gương mặt này với ta. Đã làm ngươi sợ…rồi…" hắn lấy tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn xuống của Ngụy Đồ Thanh
Chàng chỉ biết khóc lóc trước mặt hắn mà chửi “Lưu…manh…”