Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết

Ngụy Đồ Thanh biết Ngũ Sở đã bỏ qua rào cản tâm lí nên không khóc nữa, "Mau mở cửa ra đi, bọn họ đang rất lo lắng cho ngươi ", Ngũ Sở nghe theo ý của chàng đứng lên đi từng bước đến cánh cửa

Ngụy Đồ Thanh vội nói “Đợi chút!” rồi đi đến trước mặt hắn lấy chiếc khăn tay trong vạt áo mà nhẹ nhàng lau nước mắt nước mũi cho hắn rồi khích lệ " Hãy mạnh mẽ đối diện với những gì đang xảy ra…Đừng để sự yếu đuối lấn áp cảm xúc của ngươi " hắn vội ôm chặt lấy chàng, chàng thấy tim hắn đập rất nhanh dù không hiểu vì sao nhưng chàng vẫn đáp lại cái ôm này. Ngũ Sở nhẹ nhàng mở cửa ra gương mặt yếu đuối khi đối diện với Ngụy Đồ Thanh đã không còn nữa mà thay vào đó là vẻ mặt vô cảm như thường ngày khiến mọi người đều cảm thấy yên tâm khi mọi chuyện không tệ đến mức làm Ngũ Sở suy sụp, Đông Ly Á biết Ngụy Đồ Thanh đã thông não cho hắn nên tâm trạng hắn mới thay đổi như vậy " Huynh cũng chịu lắng nghe mọi người nói rồi à? "

Hắn nhẹ nhàng đáp " Ừm…Vào trong đi trời trở lạnh rồi…"


Hiện tại thì đang bước vào xuân nhưng thời tiết thì vẫn còn chút lạnh từ mùa đông đã qua, trong căn phòng rộng lớn của hoàng đế được người hầu đốt than nên căn phòng rất ấm cúng mọi người đang ở cùng nhau nói ra những tâm tư giấu kín trong lòng. Đông Ly Á khi biết tất cả mọi chuyện về cái ch*của cha mẹ nàng cũng không mấy bất ngờ vì nàng biết tất chuyện đã qua không nên để thù hận lẫn áp tâm trí đó là những gì nàng học được từ phụ mẫu và Ngụy ca của nàng. Lương quý phi và Diệp phu nhân cũng đã nói ra hết những gì bản thân thấy có lỗi nhưng Ngũ Sở thì không muốn nhận lời xin lỗi chân tình từ họ vì hắn biết bản thân hắn mới là người chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện mà đã trách móc gây thù oán với họ, Ngụy Đồ Thanh ngồi cạnh nhìn thấu tâm tư của hắn chàng khẽ cười "Tất cả mọi chuyện đều có khúc mắc nhưng bây giờ mọi chuyện đã qua rồi mọi khúc mắc đã đươc gỡ bỏ vì ngươi là hoàng đế ngươi cũng chả làm gì sai trong việc này mọi chuyện ngươi muốn xử lý như nào là ý của ngươi ".

Bỗng hắn quỳ xuống trước mặt Diệp phu nhân và Đông Ly Á hắn muốn thay mặt mẹ của hắn nói lời xin lỗi dù biết mọi chuyện đã không thể quay trở về lúc đầu nữa " Xin lỗi…vì tất cả mọi chuyện mà mẹ ta đã gây ra cho mọi người, ta sẽ hạ thấp bản thân thay mặt mẹ ta để chịu sự trừng phạt của…"

Lại là giọng nói đanh đá thốt lên " NGŨ SỞ ngươi bị điên hả? " Đông Ly Á quát hắn nàng tiến đến đỡ Ngũ Sở dậy " Mau đứng lên, việc này không phải lỗi của ngươi…Tất cả đều do một tay Lương quý phi sắp xếp, ngươi đã là hoàng đế rồi thì phải biết phân xử như nào chứ…". Lương quý phi đau lòng khi những chuyện mình đã gây ra vậy mà đứa con trai bà vẫn bảo vệ bà, bà không biết nên đối mặt với hắn ra sao quỳ xuống không muốn hắn nhận mình làm mẹ tạo rõ khoảng cách giữa hai người vì bà biết cho dù Ngũ Sở có chấp nhận bà thì mối quan hệ tình cảm mẹ con cũng không thể hàn gắn thêm được nữa “Ta đang mang trọng tội xin hoàng thượng xử tội…”. Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng khi Lương quý phi đã thú nhận tất cả nhưng tất cả đều đổ dồn hướng nhìn vào cách Ngũ Sở muốn xử tội mẹ mình ra sao

Tất cả đều nghĩ một vị vua anh minh sẽ không nhân nhượng với nững kẻ không ngừng dùng thủ đoạn để hãm hại người khác đều mang tội rất lớn cho dù họ có là người thân đi chăng nữa tất cả đều bị xử tội một cách công bằng không khoan dung, Ngũ Sở lạnh lùng đáp một tiếng


" Xử trảm " ( là hình phạt nặng nhất mà hoàng đế giắng xuống với những tội ác mà người đó đã gây ra, tất cả những người bị xử trảm đều sẽ ch*) tất cả mọi người khi nghe Ngũ Sở gán tội ch* cho Lương quý phi thì đều lặng thinh trong sự bất an, Ngũ Sở vậy mà định giết mẹ mình thât sao, Lương quý phi chấp nhận hình phạt cúi đầu " Ta không còn điều gì nuối tiếc…". Ngũ Sở không đáp lại, Diệp phu nhân và Đông Ly Á không biết hình phạt này có quá đáng đối với một người mẹ như bà ấy lại ch* dưới tay con trai mình… họ không biết nên an ủi hay đồng tình với hình phạt mà Ngũ Sở đã ban cho bà ấy. Ngụy Đồ Thanh không chấp nhận hình phạt này chàng đứng lên tiến đến trước mặt Ngũ Sở giọng nói có chút khàn do thời tiết thay đổi " Ta không có ý phản đối lệnh của ngươi vì ngươi là hoàng đế nên biết cách phân xử sao cho hợp lý nhưng ngươi có ổn không? Dù sao thì đó cũng là mẹ ngươi mà, nếu vậy thì ta có phải liều mạng để ngăn chặn ngươi tự tay giết mẹ ngươi là sai lầm ư? "

Ngũ Sở có chút hoảng loạn khi Ngụy Đồ Thanh có ý kiến về hình phạt của hắn

" Hả? Hình phạt như vậy không được sao? ". Đông Ly Á liền nhận ra ngay Ngũ Sở rất nghe lời Ngụy Đồ Thanh nàng tủm tỉm cười "Ây dô…Diệp nương nương chúng ta nên rời đi thôi để bọn họ suy nghĩ kỹ về hình phạt cho Lương quý phi đã…Cứ để hai con người có tài trí ở lại bàn luận ý kiến của nhau đã " nàng vội dẫn Diệp nương nương với vẻ mặt hoang mang rời đi, Ngụy Đồ Thanh tử tế đỡ Lương quý phi đứng dậy rồi sai con gái mình dẫn bà về nghỉ ngơi trước rồi đợi lệnh xử phạt vào mấy ngày sau. Ngụy Cát Nhi vâng lời dẫn Lương quý phi về phủ của bà để nghỉ ngơi, cô bé rất am hiểu về bản đồ trong cung biết nơi ở của từng người trong cung nên nhanh chóng dìu Lương quý phi về phủ, Lương quý phi lần đầu nhìn thấy Ngụy Cát Nhi nên có chút thắc mắc "Ngươi ở phủ của Ngụy Đồ Thanh sao? "


Cô bé lễ phép cúi đầu đáp “Vâng, thần là con gái của Ngụy Đồ Thanh mong quý phi nương nương chỉ giáo thêm…” cô bé vui vẻ đáp, Lương quý phi bất ngờ khi Ngụy Đồ Thanh vậy mà đã có con rơi con rớt ở đâu mà bà cũng không hay biết nhưng bà cũng bỏ qua mà nói với cô bé "Nhìn ngươi hiểu chuyện như vậy ta rất muốn dạy bảo ngươi những phép tắc trong cung để hoàn thiện bản thân khi lớn lên có khi lại có chỗ đứng trong hoàng cung…nhưng có lẽ bản thân ta sẽ không thể sống tiếp để dạy ngươi rồi, mong rằng ngươi sẽ giúp ích cho hoàng thượng về sau "

Cô bé trả lời bà với vẻ chắc nịch " Người yên tâm đi, người sẽ không ch* được đâu vì phụ thân con là người rất thông minh sẽ không để một người tài giỏi như quý phi đây phải ch* sớm như vậy được cho dù người có gây ra bao lỗi lầm thì thần tin trong nội tâm người rất áy náy việc đó mà muốn chuộc lại lỗi lầm của mình…Thần đảm bảo đấy ạ…" cô bé nói xong liền vui vẻ rời đi, Lương quý phi nhìn bóng dáng hoạt bát của cô liền nhớ lại Ngụy Đồ Thanh hồi nhỏ cũng rất hiểu chuyện, năng động như vậy luôn bên cạnh khích lệ người khác vượt qua sự buồn bã của bản thân và cũng chính Ngụy Đồ Thanh là người đã cứu rỗi những nỗi u ám lạnh lẽo trong lòng Ngũ Sở, lúc đó bà luôn lặng lẽ nhìn hình dáng hai đứa trẻ vua đùa cùng nhau mà trong lòng rất cảm kích Ngụy Đồ Thanh cho dù bây giờ bà sẽ bị xử tội ra sao thì cũng chấp nhận với những tội ác mà bà đã gây ra


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận