Phản Diện Không Đội Trời Chung


Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau cô mới tinh mắt phát hiện cánh tay phải của Ngụy Hắc Viễn bị trúng đạn, máu lúc này không ngừng chảy dọc xuống mà hốt hoảng nói:
- "Tay...tay anh bị trúng đạn sao?"
Nghe cô hỏi, Ngụy Hắc Viễn lập tức đưa mắt nhìn xuống chỗ cánh tay bị thương của mình mà thản nhiên đáp:
- "Anh kịp thời lấy viên đạn ra rồi.

Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi."
Nghe đến đây khiến Cẩm Mộng Ninh không nhịn được nữa mà rưng rưng mắt.

Liền lập tức, cô vòng tay ôm lấy cổ của người đàn ông mà òa khóc nức nở:
- "Có phải là lúc anh chạy đến chỗ tôi cho nên mới bị bắn trúng phải không? Dây thần kinh xúc giác của anh bị đứt rồi hay sao hả? Sao có thể rút đạn ra một cách qua loa mà không xử lí vết thương hả?"
Cô không ngừng trách móc bên tai, thế nhưng người đàn ông lại tỏ ra vô cùng hạnh phúc, anh trầm giọng ôn nhu đáp:
- "So với việc bị bắn, thì việc mất đi em còn đáng sợ hơn gấp trăm lần."

Nghe những lời đường mật này khiến Cẩm Mộng Ninh có chút rung động cho nên cô không nghĩ ngợi nhiều mà chủ động hôn lấy cánh môi của Ngụy Hắc Viễn khiến anh tròn xoe mắt.

Khoảng chừng vài giây sau, nhận ra bản thân đã đi vượt mức bình thường, Cẩm Mộng Ninh giật mình rời khỏi môi người đối diện mà không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lúng túng giải thích:
- "À...thì...tôi xin lỗi vì có hơi thô lỗ...ưm...ưmm..."
Cô chưa kịp dứt câu thì đã bị Ngụy Hắc Viễn vòng tay kéo lại gần.

Anh cuồng bạo ngậm lấy cánh môi anh đào của thiếu nữ mà mút mạnh đến mức khiến cô tưởng chừng sắp ngạt thở tới nơi.

Tưởng chừng chỉ là nụ hôn phía bên ngoài, nào ngờ lần này Ngụy Hắc Viễn đã hoàn toàn bức phá mà khuấy đảo cả khoang miệng bên trong.

Mùi hương bạc hà thoang thoảng từ khoang miệng anh truyền thẳng vào tận sâu cổ họng Cẩm Mộng Ninh khiến hơi thở cô cũng trở nên nặng trịch.

Bên tai lúc này vang lên giọng nói trầm thấp đầy rẫy sự nuông chiều của người đàn ông:
- "Nhưng anh lại rất thích sự thô lỗ này của em.

Mộng Ninh, em có biết, anh khao khát nụ hôn này đã từ rất lâu rồi không?"
Nói rồi, bàn tay không tự chủ của anh khẽ chạm nhẹ lên bờ lưng thanh thoát của thiếu nữ.

Ngay khi anh định âm thầm luồng tay vào bên trong chiếc áo thun của đối phương thì bất ngờ, Cẩm Mộng Ninh xoay người ngược trở lại khiến anh giật mình mà nhanh chóng thu tay lại.

Liền lập tức, cô chạy thật nhanh ra phía cửa, không quên nói vọng lại:
- "Để tôi đi lấy hộp y tế giúp anh xử lí vết thương."
Âm mưu xảo quyệt thất bại khiến Ngụy Hắc Viễn chỉ biết nở nụ cười bất lực mà nhìn theo bóng lưng của người rời khỏi, sau đó ngồi yên vị trên giường, trầm giọng nói:
- "Bé cừu ngây thơ kịp thời chạy thoát khỏi tay thợ săn rồi.


Chẳng biết cảm giác chạm vào da thịt của Mộng Ninh sẽ như thế nào nhỉ?"
Hàng loạt suy nghĩ đen tối không ngừng hiện ra trong đầu Ngụy Hắc Viễn kể từ sau khi được nếm trải vị ngọt của nụ hôn từ phía người con gái mà anh nhất mực nuông chiều.

Tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu đó làm sao đủ đối với một người phản diện như anh chứ.

Cúi mặt nhìn xuống nơi đũng quần của mình sớm đã bị căng phồng lên, khiến Ngụy Hắc Viễn chỉ biết nhếch môi cười nhạt:
- "Mình dễ dàng bị kích thích như vậy sao? Đặc biệt là mỗi khi tiếp xúc gần với Mộng Ninh."
Cuối cùng, vết thương trên tay anh cũng được băng bó một cách vô cùng cẩn thận.

Cẩm Mộng Ninh mỉm cười hài lòng sau khi nhìn thành quả của mình mà tự hào nói khiến người bên cạnh khẽ che miệng cười thầm:
- "Đây là lần đầu của tôi đấy."
Nghe đến đây khiến Ngụy Hắc Viễn không thể nào suy nghĩ một cách trong sáng được khiến bao viễn cảnh nhạy cảm không ngừng hiện lên trong tâm trí anh, vành tai lúc này bất giác ửng đỏ.
- "Ha, ưm...Viễn ca, nhẹ thôi...ha...ưm..."
- "Ngụy Hắc Viễn, anh có đang nghe tôi nói không? Ngụy Hắc Viễn, sao gương mặt anh đỏ bừng thế, anh bị sốt sao?"
Giọng nói lảnh lót của người bên cạnh khiến Ngụy Hắc Viễn giật mình mà trở về thực tại.

Liền lập tức, anh xấu hổ nhìn chằm chằm vào Cẩm Mộng Ninh, lắc lắc đầu phủ nhận.


Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh cảm thấy bớt lo lắng hơn mà nói tiếp câu chuyện đang dở dang:
- "Đây là lần đầu tiên tôi băng bó cho một người đấy.

Anh thấy đường băng của tôi như thế nào?"
Bị hỏi bất ngờ, Ngụy Hắc Viễn hướng mắt nhìn chăm chăm về phía sợi dây màu đen bên trong bị lộ ra ở một bên cổ áo của thiếu nữ mà lắp bắp đáp:
- "Rất đẹp."
- "Ngụy Hắc Viễn, ý tôi nói là đường vải băng trên cánh tay của anh đấy.

Anh đang nhìn đi đâu vậy hả?"
Cẩm Mộng Ninh nhíu mày khó hiểu khi người trước mặt chưa từng để tâm đến chỗ tay được băng bó cẩn thận mà tiến sát lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Hắc Viễn.

Liền lập tức, anh cúi người nhìn xuống chỗ cánh tay bị thương mà lúng túng khen ngợi khiến Cẩm Mộng Ninh vô cùng hài lòng mà ngẩng cao mặt tự tin.
- "Thì...anh đang nói tài nghệ khéo léo của em mà.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận