Vừa nói, Ngụy Hắc Viễn thoáng chốc đã ngồi trụ lên thân người con gái khiến cô càng thêm lúng túng mà cao giọng đáp:
- "Anh không tin à? Tôi nói thật.
Tôi đã trải qua chuyện đó rồi.
Bản thân tôi vốn là hoa đã có chủ."
Nghe đến đây, Ngụy Hắc Viễn bỗng nở một nụ cười xảo quyệt, anh thản nhiên đáp:
- "Chẳng sao cả.
Vậy thì...anh sẽ đập chậu cướp hoa."
- "Ngụy Hắc Viễn, anh yêu đến mức điên cuồng rồi à."
Cẩm Mộng Ninh ở dưới thân ra sức vùng vẫy mà không ngừng lớn tiếng trách móc.
Cô không ngờ những lời nói giả định này lại vô tình đẩy mình vào thế nguy cấp.
Liền lập tức, Ngụy Hắc Viễn tự tay cởi áo của mình ra mà ném mạnh xuống sàn, lộ ra cơ thể săn chắc trước mặt Cẩm Mộng Ninh khiến cô tròn xoe mắt mà nhìn chằm chằm không ngớt.
Mãi một lúc sau, cô mới bừng tỉnh mà ra sức vùng vẫy:
- "Ngụy Hắc Viễn, khi không anh tự cởi đồ của mình làm gì chứ?"
Khóe môi Ngụy Hắc Viễn khẽ cong mà nở nụ cười tà mị, trầm giọng đáp:
- "Chẳng phải em nói mình đã có kinh nghiệm rồi sao? Anh chẳng qua là muốn học tập ở nơi em những thứ mới mẻ này mà thôi."
Liền lập tức, Cẩm Mộng Ninh lắc đầu từ chối, hắng giọng đáp:
- "Nhưng tôi không muốn dạy một tên phản diện như anh."
- "Vậy thì hôm nay, anh sẽ trở thành một tên phản diện thực thụ, đúng như những gì mà em nói."
Cẩm Mộng Ninh vừa dứt lời thì người trước mặt lúc này đã mạnh tay xé đi toàn bộ quần áo trên người cô, lộ ra bộ đồ lót màu đen quyến rũ.
Cảm nhận người trên thân dường như sắp hóa sói muốn ăn thịt cô mèo nhỏ như cô mà lồm cồm nghiêng người, toang tìm đường chạy thoát khỏi tên săn mồi như anh.
Tuy nhiên, Ngụy Hắc Viễn đã nhanh hơn một bước.
Anh dùng tay nắm lấy sợi dây áo mỏng manh màu đen của người con gái mà kéo đứt, khiến chiếc áo nhỏ lúc này lệch sang một bên mà lộ ra bầu ngực quyến rũ sau lớp vải.
Ngụy Hắc Viễn nhanh chóng lật người cô trở lại mà ép thẳng xuống giường.
Anh hướng mắt nhìn chiếc áo con màu đen sớm đã bị lệch của người dưới thân mà nhếch môi cười đắc ý, trầm giọng nói:
- "Em đừng qua mặt được anh.
Nhìn dáng vẻ tránh né này của em, anh tin chắc rằng em chưa từng có kĩ năng giường chiếu."
Dứt lời, Ngụy Hắc Viễn tách đôi chiếc áo ngực màu đen trên người con gái mà ném thẳng xuống sàn khiến cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Theo phản xạ tự nhiên, Cẩm Mộng Ninh nhanh chóng dùng tay che chắn, trước khi để anh nhìn rõ vòng một đẫy đà của mình.
Nhìn tư thế phòng thủ chắc chắn này của người con gái, trong đầu Ngụy Hắc Viễn bỗng nảy lên một ý tưởng mà đưa tay cù lét lên vùng bụng nhạy cảm của Cẩm Mộng Ninh khiến cô vì nhột mà lập tức buông tay ra, bật cười đến mức chảy cả nước mắt, sau đó lăn lộn khắp nơi trên giường mà hạ giọng van xin:
- "Hahaha, nhột...nhột quá.
Ngụy Hắc Viễn, tôi sai rồi, sau này sẽ không lớn giọng thách thức anh đâu."
Nghe những lời này khiến Ngụy Hắc Viễn lập tức trở nên mềm lòng mà dừng hành động cù lét người cô lại.
Cẩm Mộng Ninh sau một hồi cười mệt, thoáng chốc cả người đã nhiễu nhại mồ hôi.
Hơi thở của cô lúc này cũng đã trở nên gấp gáp khiến đôi gò bồng nảy nhẹ lên xuống liên tục.
Điều này vô tình lọt vào tầm mắt của người đàn ông khiến anh khẽ nuốt ngược một ngụm nước bọt.
Cảnh tượng ái muội bấy giờ bỗng hiện lên trong tâm trí của Ngụy Hắc Viễn khiến đôi mắt anh lúc này đã trở nên mờ ảo, khẽ mơ màng cúi người nhìn chằm chằm lên cơ thể ngọc ngà của Cẩm Mộng Ninh.
- "Viễn ca, mau đến chiếm trọn cơ thể em đi."
Cẩm Mộng Ninh khẽ cong người, giọng ngọt ngào mời gọi, nhưng thực tế thì cô đang tỏ ra khó hiểu, tròn xoe mắt nhìn anh chằm chằm.
Nhân lúc Ngụy Hắc Viễn đang đắm chìm vào ảo giác, Cẩm Mộng Ninh âm mưu tìm đường bỏ trốn.
Cô cúi người, vội nhặt lên chiếc áo thun đã bị anh xé rách, sau đó lẳng lặng bước rón rén ra phía cánh cửa.
- "Mộng Ninh, phía bên ngoài, thuộc hạ của anh đang canh gác.
Em dám bước ra cửa ngay khi trên người chỉ dùng chiếc áo bị rách để che chắn sao?"
Ngụy Hắc Viễn thoáng chốc đã xuất hiện sau lưng cô tự lúc nào mà cất giọng khàn đục.
Liền lập tức, anh bế gọn người cô gái nhỏ lên mà đi trở lại phía giường.
Cặp gò căng tròn của cô cũng vì thế mà áp chặt lên cơ ngực cường trán của người đàn ông.