Cẩm Mộng Ninh tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào người nằm cạnh mà nghiêm túc nói:
- "Viễn, anh cũng biết con người thật của em rồi.
Nếu lỡ sau này, chúng ta cãi vả, anh có tức giận mà đuổi em ra khỏi Ngụy gia không?"
Mặc dù cô chỉ đưa ra tình huống giả thiết, thế nhưng người bên cạnh đã có phần không vui.
Anh khẽ nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng đáp:
- "Em sợ anh sẽ thay lòng sao?"
Cẩm Mộng Ninh trở nên trầm ngâm, sau đó nhỏ giọng nói:
- "Chẳng qua là...em nghĩ rằng những gì mà anh đối xử với em chỉ là vì anh quá yêu Phương Mộng Ninh và em hiện đang ở trong hình hài của cô ấy...ưm..."
Ngay khi cô vừa dứt lời liền cảm nhận nụ hôn rất đỗi ôn nhu từ phía người đối diện.
Một lúc sau, Ngụy Hắc Viễn chậm rãi rời khỏi cánh môi anh đào của thiếu nữ mà trầm giọng đáp:
- "Em sợ rằng mình là thế thân của cô ấy sao?"
Dứt lời, anh vòng tay ôm cô vào lòng mà chậm rãi tiếp:
- "Cẩm Mộng Ninh, anh thừa nhận rằng từ trước đến nay, trong lòng anh chỉ tồn tại một bóng hình của Phương Mộng Ninh mà thôi.
Anh luôn cố gắng đối xử với cô ấy một cách tốt nhất có thể.
Thế nhưng, đáp lại tình cảm ấy, Phương Mộng Ninh lại nhiều lần muốn giết chết anh, cũng chỉ vì anh chính là nguyên nhân gây ra cái chết của vị hôn phu cô ấy."
Giọng nói của anh lúc này đã trở nên khàn đục mà hồi tưởng kể lại mọi chuyện:
- "Lý do anh yêu cô ấy một cách mù quáng đến vậy là vì trong một lần anh bị thương bất tỉnh ở một khu hẻm, tình cờ lúc ấy, Phương Mộng Ninh xuất hiện mà giúp anh băng bó vết thương.
Lúc đó, cô ấy chưa biết rằng anh là người trong giới hắc đạo mà ngỡ rằng anh chỉ là một nạn nhân của đám người xấu mà thôi.
Mặc dù lúc đó đang mơ màng, nhưng từng đường nét trên gương mặt cô ấy vẫn luôn in sâu vào trong tâm trí anh."
- "Sau khi trở về, anh quyết lòng tìm ra người con gái ấy cho bằng được.
Cũng vừa hay, tên cô ấy là Phương Mộng Ninh và sắp sửa kết hôn với một gã đàn ông bệnh tật tên Tôn Kiến Phúc."
Nghe đến đây khiến Cẩm Mộng Ninh có chút đồng cảm mà bất giác đưa tay chạm lên gương mặt góc cạnh của đối phương, giọng an ủi nói:
- "Vậy ra anh yêu Phương Mộng Ninh dù chỉ gặp trong mơ màng sao?"
- "Đúng vậy.
Anh vốn chẳng biết con người của cô ấy như thế nào nhưng vẫn cuồng yêu đến mức gạt qua tất cả những gì mà cô ấy đã làm để tổn thương anh.
Từ trước đến nay, anh chưa biết thế nào là tình yêu thật sự.
Cho nên, anh đã từng cho rằng, chỉ cần độc chiếm Phương Mộng Ninh ở cạnh, lâu dần cô ấy cũng sẽ yêu anh."
Dứt lời, Ngụy Hắc Viễn khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt thanh tú của người bên cạnh mà mỉm cười dịu dàng nhìn cô nói:
- "Nhưng kể từ khi em xuất hiện, tích cách hoạt bát, luôn tươi cười của em hoàn toàn trái ngược với sự điềm đạm, lạnh lùng của Phương Mộng Ninh khiến anh không ngừng lo sợ rằng em đang cố tình biến thành con người khác mà có được lòng tin nơi anh, sau đó tìm cách rời bỏ anh."
- "Sự quan tâm bất ngờ của em khiến anh vừa vui nhưng cũng ngập tràn lo sợ.
Thâm tâm anh rất thích nét tươi cười, luôn lạc quan này của em cho nên đã nhiều lần cầu mong rằng em đừng bao giờ quay trở lại con người lạnh lùng của trước đây.
Mãi cho đến khi, anh phát hiện ra rằng em là Cẩm Mộng Ninh được trùng sinh sống lại.
Anh luôn cho rằng đó chỉ là lời nói vô thức trong lúc say mèm của em mà thôi.
Tuy nhiên, đến ngày hôm nay, anh mới khẳng định rằng...em chính là Cẩm Mộng Ninh, là người thành công chinh phục được trái tim Ngụy Hắc Viễn này."
Nghe những lời nói ấm áp này khiến Cẩm Mộng Ninh mỉm cười hạnh phúc mà tựa đầu vào lòng ngực anh, chậm rãi kể lại:
- "Ngụy Hắc Viễn, em nói cho anh biết, chính anh là người nổ súng bắn chết em.
Tuy nhiên, em may mắn được trùng sinh sống lại cũng là vì buộc anh phải trả nghiệp đấy."
Khóe môi Ngụy Hắc Viễn khẽ cong mà đưa tay vuốt dọc tấm lưng trần của cô, mỉm cười nói:
- "Nếu như vậy thì, anh chấp nhận trả nghiệp cho em bằng cả cuộc đời mình."
Ngay khi vừa nói dứt câu, bàn tay hư hỏng của Ngụy Hắc Viễn không ngừng mơn trớn cơ thể ngọc ngà của Cẩm Mộng Ninh khiến cô bị nhột mà ra sức vùng vẫy.
Tiếng cười giòn tan trêu nghịch cơ thể nhau không ngừng vang lên khắp phòng.
- "Ngụy Hắc Viễn, anh đừng sờ vào chỗ đó có được không?"
- "Mộng Ninh, chúng ta tiếp tục cho đến khi ăn tối nữa nhé."
Anh cất giọng mị hoặc dụ dỗ người nằm cạnh.
Liền lập tức, Cẩm Mộng Ninh chu môi lắc đầu, cao giọng mắng:
- "Anh điên à, em không làm nữa đâu."