Phản Diện Không Đội Trời Chung


Hôm sau...
Mới sáng sớm, ngay khi vừa mở mắt, Cẩm Mộng Ninh lại chẳng thấy Ngụy Hắc Viễn đâu.

Liền lập tức, cô chậm rãi bước xuống lầu tìm anh.

Nhìn thấy Tiểu Hà đang bận rộn lau dọn bên dưới, cô lập tức lên tiếng hỏi:
- "Tiểu Hà, em có nhìn thấy Ngụy gia không?"
Nghe cô hỏi, Tiểu Hà lập tức dừng lại công việc, lanh lợi đáp:
- "Ngụy gia vừa mới rời khỏi đây thôi.

Ngài ấy căn dặn ngay khi thiếu phu nhân thức dậy thì mới làm bữa sáng.

Ngài ấy bảo rằng đừng lên phòng đánh thức cho đến khi thiếu phu nhân bước xuống ạ."
Trước sự quan tâm này của Ngụy Hắc Viễn khiến khóe môi Cẩm Mộng Ninh khẽ cong mà bất giác mỉm cười, trong lòng nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua mà lẩm bẩm một mình:
- "Ngụy Hắc Viễn, xem ra anh vẫn còn chút lương tâm.


Ai bảo tối qua anh hành hạ em đến mức thức trắng cả đêm, chẳng nghĩ ngơi được giây nào cả."
Một lúc sau, Tiểu Hà mang đến cho cô một bát phở nóng hổi, kèm theo đó là tách trà gừng vừa mới pha còn bốc khói nghi ngút.

Liền lập tức, cô mỉm cười hài lòng mà nhanh chóng tận hưởng bữa sáng, sau đó uống một ngụm trà nóng mà gật gù khen ngợi.
Tại trung tâm thương mại...
Vẻ mặt Ngụy Hắc Viễn hôm nay trông vô cùng vui vẻ, thi thoảng còn cười thầm khiến thuộc hạ bên cạnh lén nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.

Chẳng qua là, anh đang cảm thấy hạnh phúc khi tình cảm của mình được Cẩm Mộng Ninh hồi đáp lại cho nên cảm thấy cuộc sống vốn dĩ toàn màu đen quanh mình hiện tại đã được thay thành màu hồng hạnh phúc.
- "Cậu nghĩ thiếu phu nhân sẽ thích gì?"
Ngụy Hắc Viễn quay sang thuộc hạ đứng cạnh mà cất giọng.

Anh thực sự đang cần một lời tư vấn để dễ dàng trong việc mua tặng cho cô vợ nhỏ của mình một món quà có ý nghĩa.
Ngay đi qua một cửa tiệm bán đồ ngủ nội y, Ngụy Hắc Viễn trố mắt nhìn mẫu váy được bày bán mà nhìn chằm chằm không ngớt.

Liền lập tức, anh dõng dạc bước vào trước bao ánh mắt bàn tán của những người phụ nữ xung quanh mà tiến đến chỗ nữ nhân viên tư vấn, trầm giọng hỏi:
- "Tôi muốn lấy mẫu váy trưng bày trước cửa tiệm."
Nghe đến đây, nữ nhân viên thoáng chốc hiểu ra mà mỉm cười thân thiện, tư vấn nhiệt tình:
- "Anh đúng là có mắt nhìn.

Mẫu váy này hiện đang rất được phái nữ ưa chuộng, kể cả những đấng mày râu cũng tự tay mua tặng cho vợ mình.

Độ dài của chiếc váy chưa đến đầu gối, tà váy xòe rộng nhằm tôn lên đôi chân thon thả của người mặc.

Không những thế, chất lụa mỏng, mềm mại tạo cảm giác nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần quyến rũ.

Phía sau lưng là sợi dây buột áo, dễ dàng tháo gỡ khi cần thiết."
Nghe đến đây, một suy nghĩ không mấy trong sáng hiện lên trong đầu Ngụy Hắc Viễn.

Khóe môi anh khẽ cong, không chút chần chừ mà đưa về phía nữ nhân viên chiếc thẻ đen, gỏn gọn nói:

- "Được rồi.

Tôi lấy chiếc váy này."
- "Vâng, hôm nay nhân ngày nữ giới cho nên khách hàng mua bất kì một sản phẩm sẽ được tặng kèm thêm chiếc áo lót dựa theo kích cỡ ạ."
- "Kích cỡ sao?"
Ngụy Hắc Viễn vẻ mặt trầm ngâm cố nhớ lại kích thước ngực của Cẩm Mộng Ninh.

Anh cố gắng nhớ lại những lúc ân ái với cô mà ngập ngừng cất giọng nói:
- "Tôi cũng không rành về kích cỡ áo.

Cô có bảng tham khảo gì không?"
Liền lập tức, nữ nhân viên mang đến cho anh một bảng kích cỡ áo ngực với nhiều mức độ khác nhau mà tập trung suy luận:
- "Ngực của Mộng Ninh không quá nhỏ cũng không quá to, rất vừa tay."
Dứt lời, anh dõng dạc đáp:
- "34C."
- "Vâng, xin vui lòng đợi tôi một lát ạ."
Nói rồi, nữ nhân viên bước trở vào bên trong, tìm lấy theo kích cỡ mà Ngụy Hắc Viễn nói.

Trong lúc chờ đợi, anh dõng dạc ngồi xuống ghế suy nghĩ lung tung mà tặc lưỡi nói khẽ:
- "Biết vậy tối qua, mình dùng tay đo kĩ hơn cho cô ấy rồi."

Sau khi có được món đồ ưng ý, Ngụy Hắc Viễn lạnh lùng bước trở ra mà trầm giọng nói với thuộc hạ bên cạnh:
- "Đến Terra Blues để xử lí vài con nợ, sau đó lái xe đưa tôi đến Devil Group."
- "Vâng, thưa Ngụy gia."
Ngay khi xe của Ngụy Hắc Viễn rời khỏi bãi đậu xe ở trung tâm thương mại, người đàn ông đang ngồi bình thản bên trong một chiếc xe màu trắng nằm cách đó không xa lẳng lặng quan sát.

Toàn bộ hoạt động của Ngụy Hắc Viễn đều được thu vào bên trong chiếc ống nhòm đắt tiền.

Tên tài xế bên cạnh cũng vô cùng hóng hớt mà cất giọng, tò mò hỏi:
- "Thiếu gia, chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
Liền lập tức, người đàn ông khẽ nhếch môi nhìn sang người ngồi cạnh, bình thản đáp:
- "Cứ chờ thời cơ đã.

Đối với tên phản diện như Ngụy Hắc Viễn, chúng ta chỉ có thể dùng cách tiểu nhân mới có thể thành công giành lại Mộng Ninh."
Dứt lời, hắn nhìn vào hình ảnh người con gái hiện lên trên màn hình điện thoại, ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu mà nghiến răng nói:
- "Mộng Ninh, em nhất định phải là của anh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận