Phản Diện Không Đội Trời Chung


Cẩm Mộng Ninh nhoẻn cười đắc ý mà nhanh chóng đi vào phòng tắm thay đồ.

Hiện tại, Ngụy Hắc Viễn đang ngồi tựa đầu vào thành giường mà chờ đợi, khóe môi anh khẽ cong, thi thoảng nở nụ cười tà mị.
Khoảng vài phút sau, Cẩm Mộng Ninh chậm rãi bước trở ra trong chiếc váy ngủ ngắn.

Tà váy xòe rộng chưa đến đầu gối.

Quả thật, ngoài miếng mút ngực được may tỉ mỉ ở phần trên ra thì dường như độ mỏng của vải có thể nhìn thấy rõ chiếc eo thon gọn và cả quần nhỏ bên trong của cô.
Yết hầu Ngụy Hắc Viễn khẽ di chuyển lên xuống mà tròn xoe mắt ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.

Anh có chút không hài lòng về phần mút độn ngực mà lẩm bẩm trong miệng:
- "Đã là váy ngủ thì đâu nhất thiết che đi nơi đó chứ."
- "Hả? Anh đang nói gì vậy?"
Ngay khi anh vừa dứt lời thì Cẩm Mộng Ninh đã ngồi xuống bên cạnh mà ngơ ngác hỏi, khiến anh trở nên lúng túng mà lắp bắp đáp:

- "À...à không có gì.

Anh nói là, anh thua em rồi."
Nghe đến đây, vẻ mặt Cẩm Mộng Ninh trở nên đắc ý mà xòe tay hướng về phía anh, dõng dạc nói:
- "Mau đưa em hai chiếc thẻ đen."
Vài giây sau, hai chiếc thẻ đen đã nằm trọn trong tay của Cẩm Mộng Ninh khiến cô thích thú đến mức cười tươi không ngớt mà không hay biết rằng người bên cạnh đã nhanh chóng dùng tay kéo chiếc váy ngủ của mình lên cao, khẽ luồn tay vào bên trong mà sờ soạng.
- "Ngụy Hắc Viễn, anh đang làm gì em đấy?"
Hành động xấu xa này của anh nhanh chóng bị Cẩm Mộng Ninh phát hiện mà lên tiếng nói.

Bị bắt tại trận, Ngụy Hắc Viễn nở nụ cười trừ mà được nước lấn tới.

Thoáng chốc, chiếc váy của cô đã bị anh kéo ra khỏi người, lộ ra cơ thể trắng trẻo cùng bầu ngực đẫy đà hiện ra trước mắt người đàn ông.

Liền lập tức, Cẩm Mộng Ninh dùng tay che chắn mà giận dỗi trách móc:
- "Ngụy Hắc Viễn, em chưa kịp trở vào trong phòng tắm để cởi nó ra đấy."
Khóe môi Ngụy Hắc Viễn khẽ cong mà đưa tay vuốt ve lên cặp đùi mềm mại của thiếu nữ, giọng điệu gian xảo đáp:
- "Em vào đó thay đồ chi cho mắc công.

Thôi thì...thay trước mặt anh cũng được."
- "Nhưng em để cả quần và áo ở bên trong phòng tắm rồi....á."
Ngay khi cô vừa dứt lời liền bị anh đẩy mạnh xuống giường, sau đó nhanh chóng giữ chặt lấy hai cổ tay nhỏ bé của cô mà áp trụ lên trên, nhoẻn miệng cười nói:
- "Vậy thì...em không cần phải mặc lại quần áo làm gì."
Dục vọng bên trong người Ngụy Hắc Viễn vốn đang kiềm chế phút chốc bị cô làm cho bừng cháy.

Liền lập tức, anh dứt khoát kéo luôn chiếc quần con còn lại trên người con gái, sau đó cúi xuống hôn lấy bầu ngực thơm mùi sữa tắm của cô mà dùng răng day mạnh hạt lựu hồng, trầm giọng khen ngợi:
- "Hình như chiếc áo ngực mà anh mua cho không vừa vặn với em thì phải.


Chi bằng hôm nay, để anh giúp em đo đạc lại nó thật kĩ."
Dứt lời, Ngụy Hắc Viễn khẽ ướm tay lên một bên ngực căng mọng của người dưới thân mà ước lượng kích thước khiến Cẩm Mộng Ninh bị nhột, khẽ thốt lên âm thanh mị hoặc càng làm anh thêm thích thú.
- "Ưm...Ngụy Hắc Viễn, anh đủ rồi.

Đừng đo nữa, của em nhỏ hơn."
Ngay khi cô vừa dứt câu liền cảm nhận hai bầu ngực đã bị Ngụy Hắc Viễn dùng tay nhào nặn theo chiều kim đồng hồ khiến cô cảm thấy như bị kích thích mà mím môi chịu đựng.
- "Vậy là lỗi của anh rồi, vì đã không chăm vợ tốt hơn."
Nói rồi, anh há miệng ngậm lấy một bên ngực của Cẩm Mộng Ninh mà mút mạnh khiến cô khẽ cong người, giọng nỉ non lên tiếng:
- "A...ưm...Viễn, anh chẳng liên quan đến việc này."
Bàn tay Ngụy Hắc Viễn không ngừng xoa nắn bên còn lại, giọng khàn đục đáp:
- "Sao không liên quan chứ.

Lỗi của anh là không chịu xoa bóp mỗi ngày để thúc đẩy chúng lớn hơn."
- "Á....ưm...Viễn, anh đừng mạnh tay như vậy, chúng sẽ chảy xệ mất."
Cẩm Mộng Ninh lên tiếng ngăn cản hành động sờ soạng bất chấp này của đối phương thì bên tai truyền đến giọng nói dụ hoặc của anh:
- "Như thế cũng chẳng sao, bởi vì anh thích chúng."
Khoảng vài phút sau, Cẩm Mộng Ninh đã hoàn toàn bị anh hạ gục mà trở nên yếu ớt, nằm mơ màng dưới thân, hơi thở lúc này cũng trở nên nóng ran mà không ngừng thở dốc.


Toàn thân cô nhiễu nhại mồ hôi trước sự thúc mạnh không ngừng bên dưới của người trên thân mà bấu chặt xuống ga giường, miệng nhỏ không ngừng rên lên:
- "Hức...hức...ha....ưm...Viễn, anh chầm chậm thôi, em sắp không chịu được."
Ân ái đến tận nửa đêm, Ngụy Hắc Viễn mới chịu buông tha cho cô vợ nhỏ lúc này đã mệt mỏi rã rời mà ngủ thiếp đi.

Hai chiếc thẻ đen hiện tại bỗng trở nên vô giá trị mà nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Phía trên giường, Ngụy Hắc Viễn vòng tay ôm lấy cơ thể ấm áp của người bên cạnh cùng đắp chung một chiếc chăn mà nở nụ cười thầm.
- "Mộng Ninh bé bỏng, anh chỉ muốn được mặn nồng mỗi em.

Chỉ em mà thôi.

Vợ yêu của anh, mơ đẹp nhé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận