Sáng hôm sau, tiếng tin nhắn điện thoại vang lên khiến Ngụy Hắc Viễn bừng tỉnh.
Anh nhìn sang Cẩm Mộng Ninh nằm cạnh.
Hiện tại, cô vẫn còn chìm vào giấc ngủ mà ôm chặt lấy cơ thể vạm vỡ của Ngụy Hắc Viễn khiến anh khẽ nhoẻn miệng cười hạnh phúc, không quên đặt nụ hôn lên trán của thiếu nữ.
Không muốn phá tan giấc ngủ của cô vợ nhỏ, Ngụy Hắc Viễn nhẹ nhàng với tay lấy chiếc điện thoại đặt ở trên bàn, nhíu mày tập trung đọc những dòng tin nhắn.
- "Ngụy gia, có kẻ đến gây sự ở Terra Blues, cần ngài đến xử lý ạ."
Sắc mặt anh phút chốc tối sầm lại mà vội vàng kéo chăn ra, toan bước xuống giường liền cảm nhận người nằm bên cạnh lúc này đang ôm chặt lấy người mình, giọng nói vẫn còn mơ ngủ của Cẩm Mộng Ninh khẽ vang lên, nũng nịu nói:
- "Viễn, ngủ thêm một lát nữa đi."
Nghe những lời này khiến anh lập tức ngồi lại trên giường, khẽ nhìn cơ thể quyến rũ của Cẩm Mộng Ninh vẫn còn đọng lại vết hôn ân ái đêm hôm qua mà nhẹ nhàng cúi xuống hôn lấy hõm vai nhạy cảm của cô, nhỏ giọng trìu mến nói:
- "Anh xin lỗi vì cần phải đi ngay bây giờ.
Bé cưng của anh ngủ tiếp đi, tối qua em đã vất vả rồi.
Sau khi mọi việc xong xuôi, anh hứa sẽ trở về với em mà."
Dứt lời, anh cuồng nhiệt hôn lấy cánh môi có chút sưng tấy của Cẩm Mộng Ninh.
Ánh mắt cô vẫn còn lim dim nhưng vẫn nhiệt tình đáp trả.
Hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau như thể không muốn tách rời.
Một lúc sau, hai cánh môi thấm đẫm dư vị ngọt ngào của đối phương cuối cùng cũng chịu rời khỏi nhau, kéo theo cả sợi chỉ trong suốt kết nối giữa hai tâm hồn.
- "Chúc anh buổi sáng tốt lành."
Dứt lời, Cẩm Mộng Ninh nhắm nghiền đôi mắt mơ màng của mình lại mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.
Về phía Ngụy Hắc Viễn, trước khi rời đi, anh không quên dùng khăn ấm lau sạch cơ thể cô vợ nhỏ của mình, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người cô, nở nụ cười nhẹ liền sau đó rời đi.
Trung tâm thương mại...
Được sở hữu hai chiếc thẻ đen khiến Cẩm Mộng Ninh cười tươi không ngớt mà quyết định ra ngoài mua sắm quần áo.
Thoạt đầu, Cẩm Mộng Ninh định tự mình lái xe, tuy nhiên thuộc hạ được Ngụy Hắc Viễn căn dặn phải bảo vệ cô mà một mực đòi lái xe đưa cô ra ngoài.
Hiện tại, hắn cứ đi kề kề sau lưng khiến cô cảm thấy có chút không thoải mái mà lạnh giọng ra lệnh:
- "Anh xuống bãi đậu xe đợi tôi.
Khoảng chừng một tiếng sau, tôi sẽ gọi anh đến đón."
- "Nhưng mà thiếu phu nhân, Ngụy gia đã căn dặn tôi phải đi theo để đảm bảo an toàn cho cô."
Thuộc hạ vẻ mặt khó xử, trầm giọng lên tiếng đáp.
Ngay lập tức, hàng lông mày Cẩm Mộng Ninh khẽ nhíu lại mà nghiêm giọng nói:
- "Ở nơi đông người như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.
Hơn nữa, xưa nay tôi chẳng hề có kẻ thù nào cả."
- "Nhưng mà..."
- "Không nhưng nhị gì nữa.
Tôi chỉ đi mua sắm quanh đây thôi."
Trước sự cứng đầu này của Cẩm Mộng Ninh khiến hắn chỉ biết gật đầu miễn cưỡng mà xoay người rời đi.
Lúc này, Cẩm Mộng Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm mà tươi cười đi xem những món đồ mình thích mà không hay biết rằng có một người đàn ông lạ mặt lén theo dõi từ phía xa, khẽ cong môi mỉm cười đắc ý:
- "Mộng Ninh, anh đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi."
Cuối cùng, Cẩm Mộng Ninh cũng vui vẻ từ bên trong cửa hàng quần áo bước trở ra.
Trong lúc cô đang lấy điện thoại, định nhắn tin hỏi han Ngụy Hắc Viễn thì bất ngờ có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen từ đâu lao đến, va trúng vào người khiến cô té ngã.
- "Này, anh đi mà không nhìn đường à? Đụng trúng tôi rồi này."
Cẩm Mộng Ninh có chút bực dọc mà lớn tiếng mắng người lạ mặt đang vô cùng vội vã.
Hắn cuống cuồng cúi người giúp cô nhặt lại đồ đạc rơi xuống mà gấp gáp nói:
- "Xin...xin lỗi.
Tôi đang vội nên mới chạy nhanh như thế."
Nhìn dáng vẻ chân thành của anh ta khiến Cẩm Mộng Ninh chỉ biết thở dài bất lực mà không chút cảnh giác, khẽ nhặt chiếc điện thoại lên mà kiểm tra xem có bị vỡ ở đâu không.
Bộp....
Chiếc điện thoại vừa mới cầm lên chưa kịp nóng tay đã lập tức rơi mạnh xuống đất.
Một người lạ mặt khác nhân lúc Cẩm Mộng Ninh không để ý mà bất ngờ dùng tay đánh mạnh vào gáy khiến cô bất tỉnh tại chỗ.
Sau khi mọi việc êm xuôi, hắn khẽ nháy mắt với đồng bọn của mình liền nhanh chóng bồng cô đến một chiếc xe hơi màu đen đang chờ sẵn.
Phía bên trong là một người đàn ông rất đỗi quen thuộc.
Ngay khi nhìn thấy người con gái được thuộc hạ của mình cẩn thận bế gọn vào bên trong xe mà mỉm cười hài lòng, sau đó nhanh chóng đưa về phía bọn chúng một xấp tiền, lạnh lùng nói:
- "Người của Ngụy Hắc Viễn không nhìn thấy đúng chứ?"
- "Vâng, Phương thiếu gia."