Trước lời ngỏ này khiến Ngân Tuệ tâm trạng rối bời.
Thật ra, đã từ lâu, cô luôn âm thầm để mắt đến cậu bạn xuất sắc này mà mơ ước rằng một ngày nào đó, cô sẽ trở thành một nửa của Mã Thiên Kỳ.
Cuối cùng, giấc mơ ấy đã thành hiện thực.
Chàng hoàng tử mà cô luôn tìm kiếm hiện đang đứng trước mặt cô.
Không chút do dự, Ngân Tuệ mỉm cười gật đầu khiến người trước mặt vô cùng hạnh phúc mà ôm chầm lấy cô.- "Cái gì? Cậu làm đồng ý hẹn hò với Mã Thiên Kỳ sao?"
Chu Nhược Lan hoàn toàn sốc trước thông tin này mà gằng giọng hỏi lại.
Cô ấy cũng chính là người bạn thân thiết với Ngân Tuệ, người mà cô thường xuyên ra sức gán ghép với Gia Khiêm.
Bỗng dưng, Chu Nhược Lan dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó mà tủm tỉm cười một mình.
Một lúc sau, cô dõng dạc nói:
- "Chúc mừng cậu cuối cùng thì tình cảm của cậu cũng được đối phương đáp trả.
Mã Thiên Kỳ xưa nay nổi tiếng là chàng trai ngọt ngào, tử tế nhưng mà...."
- "Nhưng mà gì chứ?"
Sự ngập ngừng của cô bạn thân khiến sắc mặt Ngân Tuệ trở nên căng thẳng mà trầm giọng hỏi lại.
Liền lập tức, người trước mặt nhìn vẻ mặt này của cô, không nhịn được mà phá lên cười:
- "Ý mình chỉ muốn nói, nếu so về tính cách, thì mình thích sự điềm đạm, chững chạc của anh Gia Khiêm hơn.
Thường thì những người đàn ông ít nói, đa phần bọn họ đều chứng minh bằng hành động."
Nhìn dáng vẻ say mê này của người trước mặt mỗi khi nhắc đến Gia Khiêm khiến Ngân Tuệ chỉ biết lắc đầu bất lực mà nhàn nhạt đáp:
- "Anh trai mình vốn rất khô khan từ trước đến nay.
Mình đã nhiều lần dò hỏi rằng anh ấy đã có người trong lòng chưa, nhưng tra hỏi thế nào đi chăng nữa, anh ấy cũng không chịu nói cho mình biết.
Mặc dù mình là người em gái gần gũi, thân thiết với anh ấy nhất."
Chu Nhược Lan chăm chú lắng nghe những gì mà Ngân Tuệ kể lại, cô thắc mắc hỏi:
- "Tính cách lạnh lùng, khó đoán như vậy càng khiến mình si mê anh ấy."
Nghe đến đây, Ngân Tuệ khẽ bật cười mà nhìn thẳng vào mắt người trước mặt, dõng dạc nói:
- "Mình hiện tại cũng đã tìm được một nửa còn lại rồi.
Cho nên, thời gian này, mình sẽ cố gắng tạo cơ hội nhiều nhất có thể để giúp hai người có thời gian tìm hiểu nhau.
Mặc dù đã hai mươi lăm, nhưng Gia Khiêm anh ấy không có lấy một chút kinh nghiệm yêu đương gì đâu.
Vì vậy, tất cả đều phải nhờ chị dâu tương lai này chỉ dạy cho anh ấy."
Nghe hai chữ "chị dâu" khiến Chu Nhược Lan đỏ mặt xấu hổ mà lập tức lên tiếng phủ nhận:
- "Như vậy có hơi quá rồi không?"
Ngay khi Chu Nhược Lan vừa dứt lời thì Ngân Tuệ đã đặt tay lên vai cô, nghiêm túc đáp:
- "Người đàn ông điềm đạm như anh Gia Khiêm nhà mình đa phần chỉ thích những cô gái dịu dàng, thích việc bếp núc giống như cậu."
- "Thật không?"
- "Tất nhiên là thật rồi."
Vẫn như mọi ngày, sau khi tan học, Gia Khiêm đã ở bên trong xe đợi Ngân Tuệ trước cổng.
Vừa nhìn thấy anh, cô hớn hở chạy lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế phụ bên cạnh.
Chu Nhược Lan đứng từ xa ngay khi nhìn thấy người trong mộng khẽ nở nụ cười thật tươi mà vẫy tay chào hỏi.
Vì Nhược Lan vốn là bạn bè thân thiết với cô em gái nhỏ của mình cho nên Gia Khiêm cũng lịch sự gật đầu đáp lại khiến người từ xa vui mừng không ngớt.
Cuối cùng thì anh cũng đã để ý tới cô.
Trong suốt chặng đường trở về nhà, người bên cạnh không ngừng mỉm cười khúc khích khiến Gia Khiêm có chút khó hiểu mà cất giọng quan tâm hỏi:
- "Có chuyện gì mà khiến em vui thế? Kể anh nghe có được không?"
- "Hôm nay, trong buổi hoạt động ngoại khóa, em không may bị trật chân, nhưng mà bù lại..."
- "Cái gì? Chân em bị trật sao? Để anh xem thử."
Ngay lập tức, Gia Khiêm tấp xe vào lề, liền nhanh chóng dùng tay nâng nhẹ một bên chân vẫn còn sưng đỏ của Ngân Tuệ mà cẩn thận kiểm tra.
- "Khi nãy bạn em đã đưa em vào phòng y tế kiểm tra rồi nên không có gì đáng lo ngại đâu."
Mặc cho cô nói thế, Gia Khiêm khẽ nhẹ nhàng xoa bóp lên vùng da bị sưng, cất giọng ôn nhu hỏi:
- "Một lát về nhà, để anh dùng rượu thuốc xoa bóp lần nữa nhé."
Trước thái độ cương quyết này của anh khiến người bên cạnh chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.
Liền lập tức, Gia Khiêm nở nụ cười nhìn cô gái nhỏ với ánh mắt trìu mến, sau đó mau chóng lái xe đưa cô trở về nhà.