"Không biết nữa.
Tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại kể cho cô nghe những điều này."
Ngay khi anh vừa dứt lời liền cảm nhận cái ôm động viên từ phía Chu Nhược Lan mà ngạc nhiên đến mức đứng lặng người.
Hai tay cô vỗ nhẹ lên tấm lưng rộng lớn của đối phương, hạ giọng an ủi:
- "Tôi không ngờ, người hay nói cười như cậu lại có quá khứ như vậy đấy."
Khóe môi Ngụy Gia Bảo khẽ nhếch mà nhàn nhạt đáp:
- "Cô nghĩ rằng người luôn tươi cười sẽ là người hạnh phúc sao?"
Chu Nhược Lan khẽ bĩu môi, nhìn thẳng vào mắt người trước mặt, hồn nhiên đáp:
- "Thì...tôi cứ nghĩ người sinh ra ở vạch đích như cậu không có chuyện gì phải buồn chứ?"
Ngay khi cô vừa dứt lời liền cảm nhận cánh môi mình đã bị một đầu ngón tay của Ngụy Gia Bảo chặn lại mà trừng mắt nhìn anh chằm chằm.
Liền lập tức, cô gạt tay anh ra khỏi môi mình, gỏn gọn nói:
- "Tôi có sao nói vậy thôi."
- "Suy nghĩ ấy của cô chỉ đúng với một thành phần nhỏ mà thôi.
Chúng ta không thể biết được một người nào đó đang tươi cười mà cho rằng họ đang hạnh phúc.
Đôi khi, nụ cười ở bên ngoài chỉ là đang che giấu nỗi buồn tận sâu bên trong lòng.
Và một trong số đó, bao gồm cả anh Gia Khiêm."
Khi không, Ngụy Gia Bảo lại nhắc đến Gia Khiêm khiến Chu Nhược Lan như thể bị anh xoay đi một vòng mà bất lực nói:
- "Vậy ra...cả hai người đều giống nhau sao?"
Liền lập tức, Gia Bảo phá lên cười, anh dõng dạc đáp:
- "Không.
Ít ra thì tôi làm tất cả những điều đó chỉ là vì bảo vệ chính mình.
Ngược lại, anh Gia Khiêm làm tất cả mọi thứ chỉ vì một người."
- "Là tôi sao?"
Chu Nhược Lan không chút nghĩ ngợi mà chỉ tay vào mình, lên tiếng nói.
Ngay khi cô vừa dứt câu liền cảm nhận cái cốc đầu đau đớn từ phía đối phương mà tức giận mắng:
- "Ngụy Gia Bảo, tôi hơn cậu một tuổi đấy."
Nhìn người con gái đang không ngừng đưa tay sờ sờ đầu khiến anh không nhịn được mà phá lên cười, sau đó dõng dạc đáp:
- "Cô bớt ảo tưởng lại được rồi đó."
Nói rồi, anh chậm rãi tiến lại gần Chu Nhược Lan, ghé sát vào mặt cô, nghiêm túc hỏi:
- "Tôi hỏi thật, cô yêu anh Gia Khiêm đúng chứ?"
Trước câu hỏi này khiến Chu Nhược Lan khẽ chu môi nghĩ ngợi.
Mãi một lúc sau, cô mới lên tiếng đáp:
- "Không hẳn là yêu sâu đậm.
Chẳng qua là, dáng vẻ chững chạc của anh ấy khiến tôi bị thu hút.
Ngoài ra, tôi cũng mong muốn được trở thành chị dâu, thân thiết hơn với Ngân Tuệ."
- "Ước mơ của cô giản đơn thật đấy.
Nhưng mà xin chia buồn, cô sẽ không bao giờ trở thành con dâu trưởng trong Ngụy gia đâu."
Ngụy Gia Bảo vừa dứt lời thì đã bị Chu Nhược Lan mạnh tay trút giận liên tục lên vai anh, cô nhíu mày nói:
- "Đừng có mà dập tắt ước mơ của tôi.
Sẽ có một ngày, tôi trèo đầu cưỡi cổ cậu, cho cậu biết thế nào là động vào hang cọp."
Trước lời cảnh cáo này, Ngụy Gia Bảo không những không sợ mà cất giọng châm chọc người trước mặt, anh nói:
- "Xời, cả cuộc đời này, tôi chỉ sợ duy nhất hai người.
Một, chính là mẹ tôi.
Hai, là người con gái sau này tôi sẽ cưới.
Còn những người khác, tôi không ngại mà bật lại họ đâu."
- "Vậy thì lúc đó tôi sẽ kết thân với vợ cậu mà bảo cô ấy dạy cậu một trận nhừ tử.
Kể lại cho cô ấy nghe rằng cậu đã hẹn hò với biết bao nhiêu người con gái.
Đến lúc đó, cậu nghĩ rằng mình có thể dễ dàng sống sót hay không."
Nghe đến đây, Ngụy Gia Bảo chỉ biết nở nụ cười bất lực.
Anh không ngờ người con gái này lại phản bác anh đến cùng như vậy.
Quả thật một chín một mười mà.
- "Không day dưa với cậu nữa, tôi phải về nhà trước đây."
Nói rồi, Chu Nhược Lan dõng dạc tiến ra phía cổng, bên tai cô bỗng truyền đến giọng nói của người đằng sau.
Anh lớn tiếng hỏi bóng lưng người phía cổng:
- "Ngày mai cô vẫn đến đây trò chuyện với chị gái tôi chứ?"
Nghe anh hỏi, Chu Nhược Lan khẽ ngoảnh đầu lại, gỏn gọn đáp:
- "Không biết.
Chẳng phải cậu rất ghét tôi đến đây sao?"
- "Phải, tôi rất ghét cô.
Chính vì lẽ đó, cô phải đến đây thường xuyên để cãi nhau với tôi."
- "Đồ thần kinh."
Chu Nhược Lan tức giận lớn tiếng mắng, sau đó lạnh lùng xoay người bước trở lên trên xe rồi nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn chiếc xe hơi đã khuất dần, Ngụy Gia Bảo bỗng phá lên cười khoái chí, nói:
- "Chẳng hiểu tại sao mình lại thích nghe Chu Nhược Lan mắng thế này."