Phản Diện Nam Thần Sủng Tận Xương


Cô hơi cau mày, sửa lại lời : "Ý của tôi là, khoản giao dịch này, các anh căn bản sẽ không nhận được tiền.

""Vì, vì sao ?" Một tên đàn ông gầy nghe vậy, theo bản năng hỏi.

Chỉ thấy cô gái trước mắt cong môi cười một cái, tựa như sắc hoa xuân : "Bởi vì các anh không giáo huấn nổi tôi.

Nếu như tiếp tục!.

chỉ sợ sẽ mất mạng đó a !"Mấy tên bắt cóc vì nụ cười khuynh thành kia của cô mà sững sốt một lúc lâu.

Mà đến khi bọn hắn phản ứng được ý tứ trong lời nói của cô, nhất thời nổi giận.

"Tiểu nương tử, cô đây là tự tìm cái chết !"Tên đầu lĩnh cường tráng nhăn mặt : "Đừng nghĩ cô biết chút Taewondo, thì có thể khiêu khích được anh em chúng tôi !"Hắn ta hầm hừ, giơ móng vuốt tấn công về phía cổ cô.

Nhan Vũ nghiêng qua, tránh đi một chiêu, nhưng cảm nhận được thân thể này có chút cứng ngắc lại.

Aizz.

Thân thể phàm nhân này, không thể dùng được nữa sao.


Cô khẽ than thầm, ánh mắt liếc qua, nhìn thấy trên bàn bên kia có một cái gạt tàn thuốc thủy tinh, mâu quang chợt lóe.

Giây kế tiếp.

Cô gái khom lưng cầm lấy nó, đập mạnh một cái.

"Ầm ——" một tiếng vang lớn.

Trên nguyệt thái dương của tên cường tráng kia có máu chảy ra, thẳng tắp ngã xuống.

Những mảnh vụn cũng đâm vào tay cô, thậm chí còn làm đứt cả động mạch.

Những giọt máu đỏ thắm từ trên tay rơi xuống từng giọt.

Nhan Vũ không thèm để ý, cười một tiếng, lại tiếp tục đập.

Mảnh thủy tinh văng tung tóe.

Cô cầm mảnh vụn dẹp dưới đất lên, kẹp giữa ngón tay, xem nó như vũ khí.

Sau đó, cô gái tay nhuốm đầy máu, nhìn mấy người còn lại nhếch môi, cười ưu nhã : "Các anh không tin ? Như vậy, đến đây thử một chút đi.

"!.

Mấy phút sau.

Trong dãy ghế lô mờ tối, khắp bên ghế đều là màu đỏ chói mắt, giống như mạng nhện quấn quanh.

Năm người đàn ông nằm bất động trong vũng máu, bị xếp chỉnh tề lại thành một chữ 'đại', cổ họng bị cắt đứt, giữa khóe mắt như muốn nứt ra cảm nhận rõ ràng sinh mệnh trong cơ thể đang dần trôi đi.

Nếu nhìn thấy hiện trường hung ác như thế này, thật khiến người ta sợ hãi đến cực điểm.

Mà kẻ đầu sỏ Nhan Vũ lại đang nằm trên ghế sa lon, cầm nghịch chiếc máy quay trên tay.


Cô nhìn vào băng thu hình : Chỉ thấy một cô gái nhỏ mang bên môi nụ cười thuần khiết, đem mảnh thủy tinh đâm vào năm tên đàn ông to lớn, thủ pháp hung tàn nhanh gọn.

Mỗi một bức, đều mang vẻ huyết tinh quỷ dị.

Nhưng, Nhan Vũ lại bĩu môi, đối với tình trạng của chính mình bây giờ vạn phần bất mãn.

Thật quá yếu!.

Khẽ thở dài, cô nhấn xóa video, hoàn tất việc tiêu hủy chứng cứ phạm tội.

Trên người có mấy vết thương đang ứa máu, thuốc cũng chưa hoàn toàn qua đi.

Cô lãnh đạm liếc qua, lại không thể sử dụng thần lực để phục hồi, vậy thôi dứt khoát để mặc nó cứ chảy như vậy.

Bỗng "Đinh linh linh ——" tiếng nhạc vang lên.

Nhan Vũ ngừng một lát, tìm kiếm khắp bốn phía, lát sau, mới từ trong túi xách của nguyên chủ tìm ra được vật phát ra âm thanh.

Một chiếc máy màu bạc hình chữ nhật tinh xảo.

Hình như đây là thứ mà thế giới này gọi là sản phẩm của khoa học kỹ thuật ?Điện thoại di động lại là cái quái gì!.

Cô hơi có hứng thú, dựa theo trí nhớ nguyên chủ mở khóa, liền thấy được một tin nhắn gửi đến.


Đó là một bức ảnh.

Chỉ thấy trong đại sảnh hoa lệ, một cô gái thanh tú nhu mì đang cười, nép mình vào một nam nhân anh tuấn, bên cạnh lại có thêm một thiếu niên tuấn mỹ ở bên.

Lại có một đôi vợ chồng khoan thai đứng sau, mặt mỉm cười.

Bốn phía, còn có khách khứa quần áo sang trọng vây quanh.

Rất rõ ràng, đây chính là buổi tiệc sinh nhật hoa lệ đó.

Mà cô gái đang được bảo vệ kỹ càng bên trong kia chính là tiêu điểm.

Đây là Lục Hinh Nhã.

Nhan Vũ chớp mắt, đang tò mò vị 'khách hàng' này của mình gửi hình ảnh đến là có dụng ý gì, liền nghe tiếng chuông kia một lần nữa vang lên.

Lần này cô nhận được một tin nhắn thoại, tiện tay nhấn một cái——.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận