Này cũng coi như.....!là một người đàn ông lớn lên vô cùng anh tuấn.Lúc này, anh ta lười biếng tựa vào tường, hơi ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống cô.Mà thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là xương quai xanh của anh ta lộ ra từ cổ áo, hiện ra chút gì đó gọi là cấm dục gợi cảm.Sau đó nhìn lên chiếc cằm nhọn kia một chút chính là một đôi môi mỏng cùng sóng mũi cao thẳng, hàng lông mày sắc bén...!tạo nên một bộ hài hòa hoàn mỹ, mê hoặc đến kinh người.Đặc biệt là cặp mắt kia, hốc mắt thâm thúy, rũ xuống để lộ nếp nhăn hai bên, đuôi mắt kéo dài cong cong, trời sinh đa tình, nhưng lại bị che giấu trong thần sắc lãnh đạm của anh ta.Còn có cả người mặc theo lối rất quy củ, áo sơ mi trắng, quần tây đen...!Trải qua một hồi đánh nhau như vậy, mà cổ tay bên vạt áo vẫn chỉnh tề không một vết nhăn.Thật không khó tưởng tượng, người này khi ra cửa đã sửa soạn tỉ mỉ đến mức nào.Oh...Tròng mắt Nhan Vũ xoay tròn một vòng, từ trong trí nhớ nguyên chủ moi ra thân phận người này.—— Hoắc Trầm Ngạn.Lục Hinh Nhã coi anh ta như anh trai, là 'đại ca' của vị hôn phu Hoắc Diệc Vinh, con nuôi của Hoắc gia, bây giờ là tổng tài Hoắc thị.Trong lòng xoay chuyển một hồi, cô không khỏi thêm nghiền ngẫm.Không thể không nói, tên này đúng là có chút đặc biệt.Rõ ràng trên người mang tính xâm lược mạnh như vậy, vì muốn ẩn mình, lại phải ép bản thân kiềm chế mang lớp vỏ bình tĩnh bên ngoài.Ý chí cũng thật cường đại.Căn cứ vào thông tin khách hàng, khi Lục Hinh Nhã bỉ ổi dùng 'Hào quang Mary Sue', người này chính là người đàn ông duy nhất không yêu cô ta, ngược lại chỉ một lòng nghĩ về công việc...Đáng tiếc bởi vì anh ta luôn giữ vững lập trường, cùng với bị bàn tay vàng của Lục Hinh Nhã công kích, sau cùng lâm vào thất bại, kết quả phải bỏ mình.Chẳng qua là theo như sự phát triển ban đầu, anh ta lẽ ra không nên xuất hiện ở nơi này.Bất quá chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô, suy cho cùng anh ta cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi.Nhan Vũ lạnh nhạt nghĩ, bỗng dưng, trên tay truyền đến cảm giác đau nhói.Sự đau đớn đã kéo ý thức của cô về.Chủ thần thiếu nữ mở mắt, chỉ thấy người mà cô mới xếp vào loại 'không cần để ý', đang cúi đầu nhìn cô, chậm rãi nói."Lục tiểu thư, cô không sao chứ ?" Giọng nam từ tính vang lên, rõ ràng trong lời thì hỏi han, nhưng nghe lại thấy cứng nhắc đến cực điểm.Đúng là quan tâm cho có lệ, không mang chút thành ý nào.Chớ đừng nói đến cánh tay thon dài kia động một cái, khiến cho mảnh thủy tinh đâm bên tay Nhan Vũ càng vào sâu thêm mấy phần.....Đáng giận !Tựa như vừa mới bị vả mặt, tâm tình Nhan Vũ hiếm khi có chấn động.Nhưng chẳng mấy chốc, cô câu môi, nở ra một nụ cười trong sáng như ánh mặt trời."Tôi ổn." Nhan Vũ sâu kín thở dài, buông lỏng bàn tay đặt trên cổ anh ta, lại nói: "Nhưng nếu Hoắc tiên sinh có thể bỏ mảnh thủy tinh kia ra thì tôi sẽ tốt hơn.""Xin lỗi." Nam nhân ngừng một lát, giống như vừa phản ứng được, để mảnh thủy tinh xuống.Trong con ngươi Nhan Vũ u quang chợt lóe, đột nhiên đoạt lấy đồ vật sắc bén trong tay anh ta, trở tay đẩy một phát, không chút lưu tình đâm vào cổ anh...Nhưng lạ thật, vậy mà nơi cổ họng anh ta lại không có đến một chỗ rách nhỏ.Hoắc Trầm Ngạn híp mắt, đưa tay kìm chặt cổ tay cô.Oh, thật nhanh.Còn không đợi anh ta đánh lại, Nhan Vũ đã lên tiếng trước: "Tôi...không phải cố ý.
Hoắc tiên sinh sẽ không trách tôi chứ ?"Cô nhịn cười, cố nặn ra vẻ mặt ưu buồn, giọng nói run rẩy như đang hoảng sợ.Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngập nước, nói lời xin lỗi vô cùng chân thành.....!Quả là một dáng vẻ rất đáng kiêu ngạo.Bởi vì khi đối mặt bộ dáng kia của cô, sợ là phần lớn người sẽ không tự chủ được mà ngây ngẩn, chỉ cho đó thật sự là do cô vô ý, thậm chí quên mất lúc nãy cô hung ác như thế nào——Nếu không phải nam nhân kia phản ứng nhanh nhạy, thì sợ rằng mảnh thủy tinh đó đã cắt đứt cổ họng anh.Hoắc Trầm Ngạn vẻ mặt không đổi nhìn thiếu nữ trước mắt, trong thần sắc của cô không hề có một tia chột dạ nào.Bốn mắt nhìn nhau.Cô ngước mắt, anh cúi đầu, khoảng cách giữa cả hai dừng lại ở một khoảng rất vi diệu.Sau đó, người nam nhân cong môi, tai trái nắm lấy cổ tay thiếu nữ, tay phải nhấc lên——.