Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Tống Đình Thâm nhìn thấy tin nhắn này cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Thật ra anh cũng biết đây không phải là lần đầu tiên Nguyễn Hạ đi làm trong công ty, trước khi cô tốt nghiệp cũng đã từng đến Tống thị thực tập, có điều từ đó về sau thì cô không còn đi làm nữa, bây giờ cũng đã trôi qua mấy năm, anh cũng không chắc là cô có thể thích ứng với cuộc sống như thế hay không, vì vậy không khỏi cảm thấy lo lắng.

"Vậy có lẽ sau khi tan ca thì anh phải nói chuyện cẩn thận với em rồi, tranh thủ làm cho các công nhân viên của anh cũng có suy nghĩ như em vậy." Tống Đình Thâm gửi lại như vậy.

Nguyễn Hạ: "Có điều..."

Đây là ý gì?

Tống Đình Thâm: "Sao vậy?"

Nguyễn Hạ: "Không biết có phải em đã tách rời khỏi xã hội quá lâu hay không, tôi luôn cảm thấy công ty này tốt thì tốt nhưng lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ. Cho dù là cô tiếp tân trước đó hay giám đốc bộ phận đều đối xử rất khách sáo với em, em cũng đâu phải là khách. Em cứ có cảm giác hình như hai người đó rất quan tâm đến ý kiến của em, có điều cũng có thể là do em đã tưởng bở rồi, có lẽ là do hai người đó vốn đã tốt như vậy rồi."

Tống Đình Thâm suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn: "Văn hóa trong mỗi công ty đều khác nhau, có lẽ là vì vậy nên chuyện làm ăn trong bộ phận quốc tế của công ty em mới tốt như thế, công ty mới có thể cho các em loại tiền lương bậc này. Tuy rằng anh không ủng hộ phương thức như vậy, thế nhưng chuyện này cũng rất hợp lý. Cho nhân viên đãi ngộ và điều kiện đủ tốt thì họ mới càng tận tâm tận lực mà làm việc, từ đó đạt được cục diện cả hai bên đều thắng."

Nguyễn Hạ: "... Hình như quả thực là vậy. Giống như em cầm tiền lương cao như thế thì luôn cảm thấy nếu không làm việc tốt sẽ rất có lỗi với công ty đó."

Tống Đình Thâm còn đang nhắn tin qua wechat với Nguyễn Hạ, trợ lý Trần đã gõ cửa đi vào.

"Tổng Giám đốc Tống, bạn của ngài là Lê tiên sinh đến tìm ngài, bây giờ ngài ấy đang ở trong phòng tiếp khách."

Lê Viễn Hàng?

Tống Đình Thâm hơi buồn bực, hắn cũng là người bận rộn, vào những ngày làm việc thế này thì sao hắn lại rảnh đến công ty của anh chứ?

"Cậu dẫn cậu ấy đến đây đi."

Mấy phút sau, Lê Viễn Hàng ăn mặc trang phục chính thức bước vào, hắn mở miệng cười nói: "Tôi không có làm phiền đến công việc của cậu chứ?"

Tống Đình Thâm để điện thoại di động qua một bên: "Không có, sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đến đây thế, đúng lúc đã sắp tới giờ cơm trưa rồi, nếu cậu có thời gian thì ăn một bữa cơm trưa với tôi nhé."

"Hôm nay tôi đến đây để nhờ cậu một chuyện, ăn cơm trưa thì khỏi, đợi lát nữa tôi còn phải về công ty gặp khách hàng nữa." Lê Viễn Hàng giơ tay lên ngó đồng hồ: "Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Tĩnh mà nó cũng không bắt máy, vậy nên tôi mới đến công ty của cậu để tìm nó. Lúc nãy tôi đã hỏi cô tiếp tân rồi, hôm nay nó không đi làm, tôi nghĩ đến cũng đã đến rồi nên mới vào thăm cậu một lát."

Tống Đình Thâm gật đầu: "Cậu có chuyện rất quan trọng muốn tìm cô ấy sao?"

Thật ra bây giờ Lê Viễn Hàng cũng cảm thấy rất khó chịu, em gái của hắn lại có tình cảm với người bạn thân đã kết hôn của mình, chỉ có điều hắn cũng không thể để chuyện trước mắt bị trì hoãn được, vậy nên Lê Viễn Hàng bèn gật đầu: "Lão Tống, hôm nay tôi có thể nhờ cậu dùng đặc quyền một lần được không?"

Tống Đình Thâm nghi hoặc nhìn hắn.

"Cậu giúp tôi hỏi phòng nhân sự là Tiểu Tĩnh đã xin từ chức chưa, giúp tôi có được không" Lê Viễn Hàng không muốn bởi vì chuyện này mà nói hoài với em gái mình, hắn chỉ muốn nói cho em mình biết, chuyện này không thể thương lượng được nữa, hắn muốn cô ta từ chức thì cô ta nhất định phải từ chức. Tuy rằng làm như vậy thì có vẻ quá hung hăng và vô lý, thế nhưng hắn thật sự không muốn em gái của mình trở thành người không có ranh giới đạo đức như vậy.

Tống Đình Thâm nhìn thoáng qua Lê Viễn Hàng, anh trầm mặc trong chốc lát, dùng điện thoại bàn gọi cho trợ lý Trần bằng đường dây điện thoại nội bộ: "Cậu đi hỏi phòng nhân sự xem họ có nhận được đơn xin từ chức của Lê Tĩnh hay không, sau đó nhanh chóng nói cho tôi biết."

Sau khi cúp điện thoại, Tống Đình Thâm cũng không biết nên nói gì với Lê Viễn Hàng nữa.

Cuối cùng vẫn là Lê Viễn Hàng chủ động mở miệng phá vỡ sự trầm mặc: "Lão Tống, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không khiến cậu phải khó xử đâu. Lúc trước tôi không nên để cho nó đi làm ở đây, tôi cũng đã tìm được cho nó một công ty khác rồi, công ty này ở khá gần nhà. Nó vẫn còn nhỏ, không hiểu nhiều chuyện, nếu nó từng gây ra phiền toái gì cho cậu thì cậu cũng đừng để trong lòng nhé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui