Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chỉ là Tần Ngộ….

Tống Đình Thâm vẫn cảm thấy người này bày ra thế trận lớn như vậy, sẽ không giống như Đoàn Trì, anh châm biếm vài câu sẽ lui bước, chỉ là từ lúc nào Nguyễn Hạ lại bị một nhân vật có số như vậy để ý tới?

Có rất nhiều vấn đề anh muốn điều tra rõ ràng, không liên quan đến việc có tin hay không, chỉ đơn giản là vì anh muốn hiểu biết nhiều hơn về “kẻ địch”.

Sau khi nói chuyện với Tống Đình Thâm một buổi như vậy, Nguyễn Hạ yên tâm hơn rất nhiều, tuy rằng trong lúc cô và Tống Đình Thâm nói chuyện cũng có thật có giả, nhưng xét phần lớn cô cũng không lừa anh, giữa cô và Tần Ngộ thật sự không hề có quan hệ, nếu như thật sự phải thẳng thắn toàn bộ, vậy cô phải đưa ra con át chủ bài còn cả bí mật lớn nhất của cô. Có đôi khí, thẳng thẳn tuyệt đối và thấu hiểu tuyệt đối, đối với quan hệ giữa hai người không nhất định sẽ tốt.

Cô quay về phòng, nằm trên giường, bên tai là tiếng thở nhẹ nhàng của Vượng Tử, cô nhắm mắt lại, nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, nghĩ đến lời nói của Tống Đình Thâm, cô không nhịn được thầm kêu may mắn, may mắn lúc trước cô đưa ra lựa chọn chính xác.

Về chuyện của Tần Ngộ, cô đã không muốn quan tâm đến nữa, cũng không phải là chuyện mà cô có thể quản được, tin tưởng giao chuyện này cho Tống Đình Thâm giải quyết thì tốt hơn.

Cô biết Tống Đình Thâm sẽ không tra ra được thứ gì, người sống lại chỉ có Tần Ngộ, hắn sống lại rồi, còn có trí nhớ của đời trước, nhưng trí nhớ này chỉ thuộc về một mình hắn, cũng không phải chuyện thật ở đời này. Nếu Tần Ngộ có thể thức thời được như Đoàn Trì thì tốt rồi, Đoàn Trì lúc đầu cũng làm ra những chuyện làm người khác khóc không được cười không xong, hiện tại không phải là không thấy bóng dáng đâu sao. Hầy, so sánh với Tần Ngộ, ngay cả Đoàn Trì cũng trở nên đáng yêu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vượng Tử ngồi trên bệ xí trẻ em giải quyết vấn đề cá nhân, Tống Đình Thâm thì đang cạo râu. Về phần Nguyễn Hạ, cô nghĩ bản thân mình hôm này không cần đi làm, liền quang minh chính đại nằm ì trên giường lướt Weibo trên di động

Tống Đình Thâm không hổ là một người ba tốt, có thể chùi đít cho Vượng Tử mà không hề đổi sắc mặt.

Vượng Tử thuận thế ôm cổ Tống Đình Thâm, giọng nói trẻ con hỏi: “Ba ba, hôm nay ba có vui hơn tí nào chưa?”

Tống Đình Thâm sửng sốt, trả lời: “Ba ba đâu có không vui.”

“Lừa gạt.” Vượng Tử là quần bông nhỏ của Tống Đình Thâm, cực kì thân mật hôn lên gò má anh: “Con biết ba ba không vui mà.”

Tống Đình Thâm không nhịn được nở nụ cười, nhưng trong lòng lại cực kì ấm áp, trước khi thích Nguyễn Hạ, anh cảm thấy cuộc hôn này đem đến niềm vui lớn nhất cho anh là một đứa trẻ, đứa trẻ này chính là nguồn vui lớn nhất của anh.

Đúng là bởi vì có Vượng Tử, cuộc sống của Tống Đình Thâm mới trở nên thú vị hơn.

“Đúng là ngày hôm qua ba có hơi không vui, có điều bây giờ đã ổn rồi.”

Vượng Tử cúi đầu nghĩ một lúc: “Là con khiến ba không vui, hay là mẹ khiến ba không vui?”

Tống Đình Thâm đùa cậu: “Vậy nếu là mẹ khiến ba không vui thì phải làm sao bây giờ?”

Gần đây thằng nhóc này càng ngày càng dính lấy Nguyễn Hạ, tuy rằng tính bẩm sinh dính mẹ của trẻ con có thể hiểu được, nhưng những lúc như thế này, anh vẫn muốn biết cậu sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào.

Quả nhiên Vượng Tử bị vấn đề này làm khó rồi, lấy độ tuổi của cậu hiện tại, muốn trả lời câu này một cách hoàn hảo quả thực là làm khó thằng nhóc mập mạp này.

Vốn cậu không muốn trả lời, nhưng nếu ba ba đã muốn hỏi thì cậu vẫn muốn nghiêm túc trả lời….

“Không phải là ba ba đã từng nói rồi à? Trong nhà chỉ có mẹ là con gái, con và ba đều là con trai.” Vượng Tử thật cẩn thận liếc nhìn Tống Đình Thâm một cái: “Nếu như mà làm ba không vui, ba tha thứ cho mẹ là được rồi.”

Cho nên nói tới nói lui, nhóc mập mạp này vẫn hướng về mẹ nó.

Tống Đình Thâm phát hiện con trai mình thật ra cũng giống anh, cực kì mẫu mực, ừ, như vậy cũng tốt.

Anh thở dài một hơi.

Vượng Tử cuống lên, vội vàng giải thích: “Không phải ba nói phải chăm sóc mẹ bảo vệ mẹ sao? Ba, nam tử hán nên rộng lượng một chút, mẹ khiến ba không vui, ba nói mẹ vài câu là được rồi, không nên nói nhiều.”

Tống Đình Thâm đè mấy sợi tóc vểnh lên của cậu xuống, bất đắc dĩ nói: “Được, ba cũng chỉ nói mẹ vài cậu, không nói nhiều, nói xong sẽ tha thứ cho mẹ.”

Lúc này Vượng Tử mới vừa lòng.

Nhìn đứa con trai béo mập nhà mình, Tống Đình Thâm không nhịn được véo véo khuôn mặt béo của cậu: “Có điều tên nhóc con, con thiên vị mẹ con như vậy, không lo lắng ba sẽ có ý kiến sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui