Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Đầu tiên, chắc chắn là nguyên chủ không làm được việc mà Tống Đình Thâm làm, đó là điều không thể nghi ngờ, cô ấy căn bản không biết được cách công ti hoạt động, cho nên cuối cùng cô ấy chỉ còn lại một căn hộ hai phòng, một chiếc xe và một ít tiền trong ngân hàng, nhưng Tống Đình Thâm thì không như vậy, anh có năng lực, vậy thì cố có thể nghĩ rằng cho dù kết cục của Tống thị thật sự giống như trong sách, kết cục của bọn họ cũng sẽ tốt hơn một chút, ít ra những gì bọn họ còn lại không chỉ là một căn hộ hai phòng, một cái xe và một ít tiền gửi ngân hàng!

Ở thủ đô, có được một căn hộ hai phòng đã được xem là người thắng cuộc đời rồi, hơn nữa thêm vào số tiền gửi ngân hàng, một nhà ba người bọn họ hoàn toàn có khả năng sống tiếp, chỉ có điều chất lượng sinh hoạt nhất định kém xa hiện tại thôi.

Nguyễn Hạ nghĩ một lúc, ngày hôm sau, cô thu dọn toàn bộ số trang sức túi xách của nguyên chủ ra, cô tra giá cả ở trên mạng, không khỏi tặc lưỡi, chỉ cần bán hai cái vòng tay này ra ngoài cũng đã có không ít tiền rồi, đừng nói đến những thứ kim cương đá quý gì đó, chỉ cần dựa vào những thứ này cũng đủ cho một nhà ba người bọn họ chi tiêu mười mấy năm tương lai.

Chỉ là, chỗ này đủ không?

Hiện tại Vượng Tử đi nhà trẻ, học phí hàng năm cao đến mức khiến người ta tặc lưỡi, đứa nhỏ của cô ưu tú như vậy, đương nhiên cô muốn cho cậu những gì tốt nhất, nếu muốn giữ được tài nguyên hiện tại của Vượng Tử, vậy thì nói không chừng số tiền còn lại trong nhà căn bản không đủ dùng, dù sao cô cũng muốn để cho đứa trẻ này sau này nhất định phải đi du học nước ngoài, còn phải để dành tiền mua nhà kết hôn… cho cậu nữa.

Được rồi, hiện tại Vượng Tử mới có bốn tuổi, cô nghĩ có hơi xa rồi, nhưng phải thừa nhận một điều là, một khi Tống thị toi đời, cô và Tống Đình Thâm có thể chịu khổ một chút, tuyết đối không thể để việc học tập của đứa nhỏ khó khăn, mà giáo dục thường là việc tốn tiền nhất.

Nguyễn Hạ quyết định bán thẻ làm đẹp của nguyên chủ lên trên mạng, có thể bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, tóm lại vẫn phải bắt đầu tính trước tính sau từ bây giờ, từ giờ bắt đầu tính toán tỉ mỉ chuẩn bị tốt mọi thứ. Không phải là cô không tin tưởng năng lực của Tống Đình Thâm, thật ra là cô sợ nội dung câu chuyện quá mạnh mẽ, nội dung câu chuyện muốn Tống thị toi đời, chẳng lẽ Tống Đình Thâm còn có thể vượt qua được tình tiết câu chuyện sao? Khó lắm.

Đương nhiên không chỉ có như vậy, hiện tại cô phải bắt đầu nghiêm túc tìm công việc.

Tuy rằng cho dù nhà họ Tống có xong đời thật, dựa vào bất động sản và tiền gửi ngân hàng mà bọn họ để lại cũng đủ để sống một cuộc sống không tệ, nhưng người không có khả năng chỉ nghĩ đến hiện tại, nếu chỉ có hai người là cô và Tống Đình Thâm, vậy thì đương nhiên có thể sống thoải mái, nhưng lại có một đứa nhỏ…. Không thể không lo nghĩ cho cậu được, huống chi, một khi nhà họ Tống gặp chuyện, cô còn có mặt mũi gì, lí do gì để làm một con sâu gạo ăn xong chờ chết nữa, cô có tay có chân, tuổi lại còn trẻ như vậy, tìm một việc làm đỡ phần nào sinh hoạt phí cũng không thành vấn đề.

Ngày hôm sau Nguyễn Hạ bắt đầu nghiêm túc sửa chữa lại sơ yếu lí lịch, đương nhiên cô còn có ý đồ riêng nữa, sửa lại kinh nghiệm công tác một chút, ngoại trừ khoảng thời gian làm ở công ti Tần Ngộ ra, cô còn thêm một khoảng thời gian hai năm làm ở Tống thị nữa, bằng không khoảng trống vài năm này, có ai muốn phỏng vẫn một người mới không có kinh nghiệm công tác cả?

Sau khi sửa chữa sơ yếu lí lịch cũng khá đẹp xong, lần này cô cũng không nghĩ đến công việc “lương cao gần nhà” nữa, chỉ cần là thích hợp cô đều nhảy vào, sau đó yên lặng chờ đợi các công ti khác trả lời.

Mặc dù khoảng thời gian này Tống Đình Thâm bận rộn đến mức chân không chạm đấy, nhưng anh vẫn nhớ mấy hôm nữa là ngày kỉ niệm kết hôn của anh và Nguyễn Hạ, anh vẫn dành thời gian để chuẩn bị một món quà xa xỉ. Hôm nay, anh cố hết sức bỏ công việc qua một bên, rút ra khoảng thời gian vài tiếng trong trăm công nghìn việc, anh chuẩn bị đưa Nguyễn Hạ ra ngoài ăn.

Khi Tống Đình Thâm đưa Nguyễn Hạ vào nhà hàng cao cấp này, cô cảm thấy không ổn cho lắm, Nguyễn Hạ cầm tay Tống Đình Thâm nói: “Vì sao lại đấy đên? Chỗ này rất đắt đó!”

Mấy hôm nay cô đã trực tiếp nghĩ đến hậu quả tệ nhất, nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ tiêu đời, cho nên trên phương diện chi tiêu sinh hoạt cô là thân là đại biểu đứng đầu liền tiết kiệm hơn nhiều, vậy mà bây giờ Tống Đình Thâm lại đưa cô đến nhà hàng này, nhà hàng này rất khó đặt bàn trước, hơn nữa hai người tùy tiện ăn một thứ gì đó cũng đều đến vài ngàn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui