Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Hạ mình bỏ qua cuộc sống sung sướng vì người khác, hắn không phải người như thế.

Vốn dĩ hắn nên cảm thấy đau lòng khổ sở mới đúng, nhưng đột nhiên hắn phát hiện, căn bản hắn không thể chấp nhận đây là Nguyễn Hạ trong cảm nhận của hắn.

Nguyễn Hạ cũng không biết Tần Ngộ đi theo sau cô, cô cũng không biết những điều hắn suy nghĩ, cô chỉ muốn lên mạng tìm sách dạy nấu năm, về nhà nấu một bữa cơm tối ngon lành cho Tống Đình Thâm và Vượng Tử, để cho hai ba con họ ăn thật no.

Chợ đồ ăn thật ra cũng không phải là quá bẩn, có điều vẫn có mùi, Nguyễn Hạ dùng tốc độ nhanh nhất mua đồ ăn xong rồi quay về nhà, nhìn qua thời gian thấy vẫn còn sớm, Vượng Tử luôn ở nhà trẻ ăn cơm trưa với các bạn, trong khoảng thời gian này Tống Đình Thâm còn rất ít khi về nhà ăn cơm tối, nhưng cô vẫn gửi tin nhắn cho anh, hỏi xem buổi tối anh có về nhà ăn cơm hay không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn rồi, Nguyễn Hạ bắt đầu tập trung nghiên cứu thực đơn.

Sau khi cô tốt nghiệp đại học xong thì bắt đầu sống một mình, có đôi khi không muốn ăn đồ bên ngoài cũng sẽ tự mình xuống bếp làm một vài món ăn đơn giản, cô biết sử dụng dụng cụ nấu ăn, cô cũng đã quyết định xong các món ăn tối nay rồi. Có cánh gà cola mà Vượng Tử thích ăn, cũng có cả món sườn heo kho mà Tống Đình Thâm thích, còn thêm cả khoai tây sợi chua cay và nấm hương rau cải, có mặn có chay, kết hợp dinh dưỡng cũng rất cân đối.

Bốn món ăn này cũng không tính là khó làm, từ bốn giờ Nguyễn Hạ đã bắt đầu chuẩn bị cẩn thận rồi.

Đợi đến lúc Nguyễn Hạ đã cắt thành sợi xong hai củ khoai tây, thắt lưng của cô sắp không thẳng lên được nữa rồi, nấu cơm không hề đơn giản như cô vẫn nghĩ…

Cũng may tuy rằng cô là ma mới trong bếp nhưng cũng không phải là không biết chút gì, nghiêm túc thành thật dựa theo quyển sách dạy nấu ăn, làm ra được bốn món ăn, cô ăn thử một chút, hương vị cũng không tệ, tuy rằng không thể sánh ngang với món dì làm, nhưng cũng có thể miễn cưỡng trót lọt.

Nhất thời Nguyễn Hạ rất có lòng tin, chỉ cần cô luyện tập tử tế, qua thời gian dài, kĩ năng nấu nướng sẽ tự nhiên tốt lên, đến lúc đó nếu như công việc của cô không quá bận rộn, cơm chiều cho một nhà ba người bọn họ cũng hoàn toàn không thành vấn đề rồi.

Cô không sợ phải trải qua ngày tháng như vậy, vốn cô cũng là một người bình thường, hơn nữa chỉ cần ở cùng với Tống Đình Thâm và Vượng Tử, cho dù phải đối mặt với thử thách sắp đến, cô cũng có thể ung dung được.

Đợi đến lúc Tống Đình Thâm và Vượng Tử trở về, cơm tối cũng đã chuẩn bị xong rồi, Nguyễn Hạ còn đặc biệt lấy hoa quả từ trong tủ lạnh ra, chuẩn bị đến lúc cơm nước xong xuôi thì bộc lộ tài năng trước mặt bọn họ, cắt đĩa hoa quả này nọ, dùng việc đó để chứng minh bản thân mình, cho dù không có dì ở đây, cô cũng có thể chăm sóc thật tốt cho cha con bọn họ.

Tống Đình Thâm và Vượng Tử nhìn thấy bốn món ăn trên mặt bàn, đều không thể tin nổi.

“Mẹ, mấy món này đều do mẹ làm à?” Vượng Tử wa một tiếng.

Nguyễn Hạ còn đang mặc tạp dề, đắc ý hất hất cằm lên: “Đúng vậy, mấy món này đều do mẹ của con làm đấy! Mau đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm rồi.”

Tống Đình Thâm kinh ngạc liếc nhìn Nguyễn Hạ một cái, không nói được câu nào, dẫn Vượng Tử đến toilet rửa tay.

Anh còn không quên dặn dò con trai nhà mình: “Đợi lát nữa, cho dù hương vị có ngon hay không, chúng ta cũng phải ăn cơm thật ngon, không được nói là món ăn mẹ làm ăn không ngon, biết chưa?”

Không phải là Tống Đình Thâm không tin Nguyễn Hạ, món mì mà cô nấu có vị rất ngon, nhưng nghĩ lại cẩn thận, nấu mì căn bản chẳng cần đến bao nhiêu kĩ thuật, nấu ăn thì không như vậy, hơn nữa mấy món ăn mà cô làm hôm nay vẫn có chút thử thách về mặt kĩ thuật.

Trẻ con không biết cách che giấu, Tống Đình Thâm cũng không muốn đến lúc đó biểu hiện trên mặt của Vượng Tử làm tổn thương Nguyễn Hạ, cho nên lúc này anh mới ân cần nhắc nhở trước, thậm chí đưa ra một yêu cầu có độ khó cao, đó chính là cho dù chúng ăn không ngon cũng phải tỏ vẻ như là rất ngon vậy.

Dù sao Vượng Tử cũng chỉ là một đứa trẻ con, đối với món ăn mà mẹ mình làm ra chỉ có sự mong chờ, cậu còn thúc giục Tống Đình Thâm: “Ba ơi, nhanh lên! Con muốn ăn cơm mẹ làm!”

Tống Đình Thâm thở dài nói: “Con có nghe rõ mấy lời mà ba vừa nói không đấy? Nếu như con khiến mẹ không vui thì con phải tự mình gách vác hậu quả đấy.”

Hai cha con rửa tay xong thì đến phòng ăn, Nguyễn Hạ đã xới xong cơm cho bọn họ rồi, hai người vừa mới ngồi xuống, cô lập tức chờ mong nhìn bọn họ, giục bọn họ động đũa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui