Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Lên Tĩnh đặt hai tay lên trên đầu gối, cố lấy dũng khí hỏi: “Tống tổng, ngài không đưa phu nhân đi cùng sao?”

Tống Tình Thâm rất ít khi dẫn vợ đi ra ngoài gặp bạn bè, cho dù là bạn thân của Tống Đình Thâm, anh trai của Lê Tĩnh cũng chỉ được gặp lúc hai người kết hôn và lúc đầy tháng đứa nhỏ của bọn họ thôi. Nghe anh trai của cô ta nói, vợ của Tống Đình Thâm chính là một mỹ nhân chân chính.

Lê Tĩnh luôn cho rằng anh trai mình đang phóng đại lên, nếu như vẻ ngoài thật sự xinh đẹp như vậy, vì sao cô lại rất ít khi ra ngoài với Tống Đình Thâm? Là do cô ấy không muốn, hay là do Tống Đình Thâm không dẫn theo?

Cho dù là lí do gì chăng nữa, cuối cùng cũng hướng về một sự thật, đó chính là tình cảm quan hệ vợ chồng giữa bọn họ không tốt.

Tống Đình Thâm trầm mặc một lát, nói: “Cô ấy rất bận.”

Lí do thế này đương nhiên Lê Tĩnh sẽ không tin, một người vợ có tiền lại không phải đi làm thì có gì phải bận, đửa nhỏ có người trong coi, trong nhà cũng có bảo mẫu. Chỉ sợ vị phu nhân rảnh rối đến mức hoang mang trong truyền thuyết kia chính là Tống phu nhân thôi.

Chỉ là cô ta không hiểu được, nếu tình cảm giữa Tống Đình Thâm và vợ của anh không tốt thì tại sao lại không li hôn?

Hôn nhân như vậy cũng không thể nào đem lại hạnh phúc cho người ta mà, chẳng lẽ chỉ đơn giản là dành cho đứa nhỏ một gia đình nhìn có vẻ tốt đẹp sao?

Lê Tĩnh không biết, Tống Đình Thâm nói là thật.

Nguyễn Hạ thật sự rất bận rộn.

Bạn bè lúc trước của cô rất nhiều, cuộc sống cũng vô cùng phong phú, cứ vài ba ngày không thấy đâu cũng là chuyện bình thường. Hiện tại tuy rằng cô không thể ra ngoài đi chơi với bạn nữa nhưng cô lại đăng kí liền hai lớp học. Bây giờ ngoại trừ thời gian ngủ nghỉ và thời gian cần thiết phải chơi với đứa nhỏ ra, những thời gian khác của cô đều bị tiếng anh với nướng bánh lấp đầy rồi.

Lê Tĩnh khẽ cắn môi nói: “Vậy anh trai và chị dâu của tôi hôm nay phải thất vọng rồi, tôi cũng cho rằng hôm nay có thể nhìn thấy vợ của ông chủ.”

Tài xế của Tống Đình Thâm thông qua kính chiếu hậu nhìn cô ta một cái, tuy rằng ông không nói nhiều nhưng có rất nhiều chuyện ông có thể nhìn ra được.

Vị tiểu thư này có vẻ như có ý muốn kiểu kia đối với Tống tổng thì phải? Vậy xem ra cô gái này chỉ có thể đau lòng thôi. Ông làm tài xế bên cạnh Tống Đình Thâm cũng được hai năm rồi, nói dài không dài nhưng cũng không phải ngắn. Ông cũng có chút hiểu biết về tính cách của ông chủ này. Cho dù tình cảm của anh ta với Tống phu nhân có tốt hay không nhưng đối với nhưng cô gái để ý đến tiền hoặc tình cảm, anh ta đều chưa từng để ý.

Tống Đình Thâm không trả lời. Trên thực tế, cho dù Lê Tĩnh có là em gái của bạn thân, anh cũng không quá quan tâm đến cô ta.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Tống Đình Thâm đều về rất đúng giờ. Nguyễn Hạ cũng có thói quen dùng cơm tối với anh, mãi đến khi dì chuẩn bị xong một bàn đồ ăn mới thuận miệng nói: “Phu nhân, tiên sinh nói buổi tối sẽ không về ăn cơm, tôi cũng chỉ nấu bốn món ăn.”

Nguyễn Hạ sửng sốt một lúc, lúc này mới phản ứng lại, hóa ra Tống Đình Thâm không về ăn cơm…

Chỉ có điều nói đi nói lại, ngay cả dì giúp việc còn biết tối nay anh ta không trở lại, người vợ trên danh nghĩa như cô lại không hay biết gì, đôi vợ chồng hình thức này rốt cuộc có bao nhiêu xa lạ đây!

Bình thường dì sẽ ăn cơm cùng với bọn họ, hai người lớn một trẻ nhỏ, hai món một canh đã là đủ rồi.

Nhóc mập mạp Vượng Tử có một ưu điểm mà Nguyễn Hạ vô cùng thích, đó chính là cậu không kén ăn, ăn cơm cũng rất ngoan.

Trong nhà cô có một đứa trẻ con họ hàng, đến lúc ăn cơm rất không nề nếp, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, người lớn ở trong nhà còn phải đuổi theo nó để đút cơm, cô nhìn thấy còn cảm nhận được sự vất vả.

Còn Vượng Tử, biết ngoan ngoãn ăn cơm, cho cậu cái gì cậu sẽ ăn cái đó, đại khái là ăn uống rất tốt, cũng rất thích ăn cơm. Vậy nên cơ thể mới béo, cũng may trẻ con ba bốn tuổi, béo một chút vẫn đáng yêu. Chỉ có điều bác sĩ đã nhắc nhở bọn họ không nên để đứa nhỏ này ăn nhiều đồ vặt nữa…

Nguyễn Hạ cũng không nhịn được suy nghĩ, con người rốt cuộc đến lúc nào mới có thể bỏ qua vấn đề bụng to, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu đây?

Lúc còn là trẻ con, không thể ăn nhiều đồ ăn vặt, phải khống chế cân nặng, nặng một chút lại phải chú ý. Vốn cô nghĩ rằng sau khi mang thai, phụ nữ có thai có thể muốn ăn gì thì ăn nấy. Ai biết phụ nữ có thai cũng phải khống chế cân nặng, bằng không sẽ sinh ra các thể loại bệnh biến chứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui