Phản Diện Vất Vả Nuôi Dưỡng Đều Bị Lật Xe Rồi


Có hệ thống hỗ trợ, Tiêu Trầm chỉ dùng thời gian 5 ngày là chuyển được tất cả tài sản ở nước ngoài của nguyên chủ về nước.

Không nhiều, nhưng không bị thâm hụt.
Hệ thống cho biết đây là quyền hạn dành riêng cho nhiệm vụ công lược, đặc tính của loại nhiệm vụ này là ký chủ chỉ cần cung cấp tường tận kế hoạch khả thi là không cần lo lắng về quy trình thực hiện, hệ thống chủ sẽ tiếp nhận xử lý toàn bộ.
Tuy nhiên, tốc độ bật đèn xanh như này cũng nhanh quá rồi, nhưng xét thấy mối quan tâm của sếp lớn đối với nhiệm vụ này đặc biệt khác thường, cũng không khó hiểu.
Tiêu Trần giơ tay lên nhìn đồng hồ.

Vừa đúng lúc thư ký tiến vào, thông báo tài xế đã đến nơi, hỏi sếp đã muốn xuất phát chưa.
Tiêu Trầm “Ừm” một tiếng, cùng thư ký đi thang máy xuống hầm gửi xe.
Ngồi trên xe, thư ký len lén đánh giá sếp nhà mình qua gương chiếu hậu.
Đôi mắt thăm thẳm đen kịt, lạnh lùng nghiêm nghị, anh không dám nhìn nhiều, vội vã thu hồi ánh mắt.
Vỏn vẹn 5 ngày, tác phong làm việc mới của sếp quả thực phải gọi là gió giật sấm rền, dứt khoát quyết liệt, hoàn toàn không giống trước đây loạn quyết loạn làm, nhưng cũng làm cho anh ngày càng khó lòng dò đoán.
Có điều việc chuyển tổng bộ công ty về trong nước sẽ mang lại cho anh rất nhiều chỗ tốt, anh đương nhiên là hân hoan nhìn sự sắp thành.

Điều quan trọng nhất bây giờ chính là tìm hiểu sở thích của sếp và nhanh chóng củng cố địa vị của mình.
Anh gần đây cũng nhìn ra được, sếp đang theo đuổi hình tượng phái hành động, siêng năng công việc đến nỗi làm anh như cái bình hoa di động.
Lão bản hình như đối với cái cậu Lương Khiêm kia có chút đặc biệt, 5 ngày này bận đến mức có nhà không về, bố ruột không thăm, vậy mà chỉ duy nhất nhớ quan tâm đứa em trai hờ.

Mặc dù điện thoại là anh gọi, việc cũng là anh làm, lão bản căn bản không hề trực tiếp lộ diện…..
Nghĩ đến đây, thư ký lắc lắc đầu.
Thôi bỏ đi, xét tính nết hiện giờ của sếp, chịu bỏ người ta vào trong tim, thậm chí trực tiếp đi đón người đã là đặc biệt lắm rồi.
Cậu nhóc này trúng mánh lớn rồi đấy.

Thư ký trong đầu nghĩ nghĩ suy suy, trên mặt lại không biểu hiện gì.

Đợi đến khi Lương Khiêm tan học, thư ký hỏi ý kiến Tiêu Trầm, gọi điện qua Lương Khiêm để tránh chậm trễ việc.
Thư ký nói với Lương Khiêm: “Nhiều nhất là 3 phút, gặp cậu ở dưới tòa giảng đường nhé.”

Bỏ điện thoại xuống, Lương Khiêm cụp mắt, thu dọn đồ đạc vào trong cặp, hơi nghiêng người sang một bên.
Hành động đỡ lên của bạn cùng phòng rơi vào khoảng không, nhìn động tác thong thả của cậu, lại nhìn khuôn mặt từ ngày đầu nhập học đã dụ ong dụ bướm, trong lòng không khỏi có chút chua xót.
Nếu không phải bị què thì tên nhóc Lương Khiêm này há chẳng phải có chút tiện nghi gì là bị chiếm hết rồi sao.
“Hôm nay cũng không về ký túc xá à ?”
Lương Khiêm chỉ “Ừ”.
Quen nhau được 5 ngày rồi, bạn cùng phòng đã biết được tính cách lạnh lùng của cậu, nghe xong bĩu môi, cũng không định tám chuyện thêm, ném túi xách lên lưng định rời đi, nhưng lại nhìn thấy một đống người chen chúc đi về phía này.
“Kia không phải tiểu thiếu gia nhà họ Bạch — Bạch Thanh Lăng sao ?”
“Không hổ danh là thiếu gia ngậm thìa vàng từ nhỏ, đi đến đâu cũng được nịnh nọt.”
Nói đến đây, ánh mắt của những người còn lại trong phòng học đổ dồn về phía Lương Khiêm, kết quả là phát hiện đối phương đang rời đi từ cửa sau, một vẻ không hứng thú.
Cho dù cậu đã cố gắng đi chậm rãi để không gây mọi người chú ý, nhưng vẫn nhìn ra được bóng lưng khập khiễng của cậu, tiếng bàn tán của quần chúng cũng nhỏ đi nhiều.
“Nghe nói lúc nhập học vậy mà có người đặt Lương Khiêm cùng Bạch Thanh Lăng lên bàn cân nhan sắc, tranh giành chức nam khôi trường.”
“Phiếu bầu Lương Khiêm cũng cao lắm, bọn họ cũng chả xem xem, một tên què xứng đọ cùng Bạch thiếu gia à ?”
“......”
Lương Khiêm xoay người bước ra khỏi phòng học, những lời nghị luận xen lẫn mỉa mai bên tai dần dần cách xa.
Xuống sân không thấy người đã hẹn, cậu đứng dưới cây cột ở hành lang chờ, lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa rơi không ngớt từ sáng đến giờ.
Dòng người đi qua nườm nượp, cậu không chú ý gì đến tiếng bước chân phía sau, cho đến khi người kia nói gì đó và va vào cậu.
Nhất thời không để ý, cậu bị đẩy về phía trước một bước rồi ngã xuống bậc thang trơn trượt, một chân loạng choạng bước xuống bậc, giẫm phải vũng nước mưa làm tiếp tục mất đà, khiến chân trái đập mạnh vào tường bên.
Vết thương cũ lại thêm vết thương mới, đau đớn thấu xương xuyên thẳng vào thần kinh !

Lương Khiêm hung hăng nắm chặt nắm đấm, môi mỏng mím chặt, hơi thở dồn nén nặng nề, gần như run rẩy.
Cậu nhắm mắt lại, như dây trên cung căng thẳng sống lưng, mặc cho mưa trút xuống khắp người, một vẻ thảm hại không thể tả xiết.
Đằng sau cũng là một trận nhốn nháo, hoàn toàn là sự quan tâm đối với một người khác.
“Ôi trời, cậu có bị thương không ?” “Va phải cậu rồi à ?” “......”
Sau đó một giọng nam như ngọc lại gần:
“Cậu ơi, cậu có sao không ?”
Lương Khiêm phớt lờ.
“Bạn học — —” Đối phương vẫn muốn nói tiếp.
“Biến đi.”
Giọng nói khàn khàn âm trầm của Lương Khiêm hàm chứa sự thiếu kiên nhẫn, cắt ngang lời của người đang đến.
Hai chữ này tựa hồ như chọc phải tổ kiến lửa, trong nháy mắt từng con từng con lao đến cậu ngoạm một cái.
“Cậu nói năng kiểu gì thế !”
“Bạn học, cậu có cần thế không, nói chuyện cọc cằn quá rồi đấy !”
“Không phải chỉ là không cẩn thận đụng phải cậu thôi sao, có phải cố ý đâu hả, có chút lịch sự nào không vậy ?”
“Cậu không thấy Thanh Lăng cũng bị ngã à, vai cậu ấy bị xớt xát hết rồi kia kìa !”
Ngài “sứ giả công lý” gặp chuyện bất bình chọc gậy bánh xe thấy Lương Khiêm không nói gì càng thêm khó chịu, liền đi lên trước, đưa tay ra.
“Này, đang cùng cậu nói chuyện, cậu tốt xấu gì cũng phải quay mặt lại chứ — —”
Bàn tay đang hướng về Lương Khiêm đột nhiên dừng lại, bị khóa ở trên không trung, không thể động đậy.
“Anh — — !”
Một bóng người cao lớn đổ lên người cậu, Lương Khiêm quay sang nhìn.
Là hắn.
“Anh là ai vậy !” Nam sinh bị khóa chặt cổ tay mặt đỏ phừng phừng, “Anh mau buông tay tôi ra !”

Tiêu Trầm nhìn nam sinh, buông tay, liếc mắt nhìn qua đám người, nhìn người đang được đám đông vây quanh — Bạch Thanh Lăng trong nhắc nhở của hệ thống.
Nam chính thế giới này.
Khuôn mặt hiền hoà hoàn toàn tương phản với Lương Khiêm, trong veo tươi sáng.
Cốt truyện của thế giới này chính là những hiểu lầm rắc rối xảy ra sau khi cậu ấy cùng Lương Khiêm bị ôm nhầm đi và trải qua quá trình lớn lên khác nhau.
Bạch Thanh Lăng lớn lên trong gia đình giàu có, được yêu thương chiều chuộng, vui vẻ tốt tính.
Còn Lương Khiêm từ nhỏ đã chịu đựng sự hành hạ, thậm chí năm 13 tuổi bị bố nuôi bạo lực vứt từ trên tầng xuống, dẫn đến ngã gãy chân trái, mất hết ký ức.

Mặc dù mẹ nuôi sau khi ly hôn ra sức kiếm tiền viện phí, chân cậu tại vì không kịp thời chữa trị mà từ đó đi khập khiễng, ngày ngày phải nghe mỉa mai chế nhạo, tính cách dần trở nên lầm lì, u ám.
Năm 18 tuổi, sự thật bị ôm nhầm cuối cùng sáng tỏ, hai đứa trẻ được đổi trở lại thân phận.
Lương Khiêm không được chào đón vì tính cách của mình, bao gồm cả bố mẹ ruột, mọi người đều thích Bạch Thanh Lăng hơn.
Theo quy trình đã được thiết lập, Lương Khiêm từ đó nên hận thù Bạch Thanh Lăng và không ngừng đối đầu Bạch Thanh Lăng.
Nhưng thực tế là Lương Khiêm nhanh chóng xa cách mọi người, chỉ tập trung vào sự nghiệp, công ty do cậu thành lập phát triển thần tốc, trở thành một đế chế kinh doanh hùng hậu.
Ai sống tốt đời người ấy, nếu mọi việc diễn ra theo cách này, thực ra cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng sếp lớn lại không nghĩ như vậy.
Là nhân vật phản diện được chỉ định của thế giới, vai trò này của Lương Khiêm đã định cậu không có quyền lựa chọn yên ổn sống qua ngày.
“Các cậu đừng như vậy.”
Bạch Thanh Lăng đang ôm vai ngăn cản những người khác thì nghe thấy tiếng giãy giụa của đồng đội, theo âm thanh đó nhìn sang liền chạm mắt với Tiêu Trầm, ngay lập tức giật mình.
Cậu không biết phải mô tả ánh mắt đấy như thế nào
Trong màn mưa chạng vạng, đôi mắt thản nhiên vô cảm cực kỳ rõ nét, không hề có ác ý, nhưng cậu theo bản năng lùi lại nửa bước.
Khi cậu kịp phản ứng lại, mới cảm thấy một cơn ớn lạnh đột ngột từ cơ thể bị mưa xối ướt đẫm của mình.
Nhưng cậu chưa kịp lên tiếng, đối phương đã thu hồi lại ánh mắt, quay người xem xét bạn học bị cậu va phải.
“Em sao rồi ?”
Nghe thấy tiếng nói bên tai, Lương Khiêm biết được đối phương đang đến gần.
Trên đầu hắn là chiếc ô đang được thư ký giơ cao, không ngừng phát ra tiếng lộp bộp, tạo ra cảm giác hiện diện mạnh mẽ.
Cậu biết dáng vẻ hiện giờ của cậu nhìn rất giống một kẻ khốn khổ đáng thương, nhưng thứ cậu cần không phải là lòng thương hại, mà là sự yên tĩnh.
Cơn đau dữ dội xuyên thấu xương tủy vẫn còn dai dẳng, nắm đấm của Lương Khiêm không hề nới lỏng, cậu nhắm mắt lại nói: “Tôi không sao.”
Đột nhiên.

Một bàn tay bất chợt vươn ra trước mặt, đẩy toàn bộ mớ tóc đang nhỏ nước ra sau đầu cậu, lực không mạnh nhưng không dễ để phản kháng, cậu chưa kịp cau mày thì ngón tay cái còn sót chút ấm áp lại quét đi vết nước giữa hai hàng lông mày, vô tình sượt qua bên mặt rồi ấn nhẹ vào cằm cậu.
Lương Khiêm buộc phải mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt của Đan Ngọc Thành đang tùy tiện quét từ trên xuống dưới khuôn mặt cậu.
“Sắc mặt sao lại kém như vậy, bị thương ở đâu ?” Tiêu Trầm nói.
Lương Khiêm không trả lời, chỉ nghiêng đầu tránh khỏi tay đối phương.
Độ ấm cơ thể thuộc về người khác khiến cậu khó chịu.

Kể từ khi có thể nhớ được, cậu chưa bao giờ gần gũi với ai như vậy.

Cậu không quen với khoảng cách này, cũng căm ghét cảm giác này.
“Cậu bị thương rồi ?” Bạch Thanh Lăng chạy lại, đánh vỡ sự im lặng, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Rất nặng sao ?”
Hệ thống nhắc nhở:【Ký chủ, nam chính bản tính thiện lương, có thể sẽ vì chuyện này mà cùng mục tiêu có mối quan hệ tốt đẹp.】
Sự mất kiên nhẫn và im lặng của Lương Khiêm quả nhiên không ảnh hưởng đến lòng hối lỗi của Bạch Thanh Lăng: "Bạn học, tôi thực sự xin lỗi, vừa rồi đều là lỗi của tôi vì đã không nhìn đường.

Vết thương của bạn có ổn không? Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nhé ?”
“Không cần đâu.”
Bạch Thanh Lăng quay đầu nhìn Tiêu Trầm vừa nói chuyện, lại thấy ánh mắt đối phương quét qua mấy người ở bên cạnh, ám chỉ điều gì đó.
“Lời xin lỗi của cậu, chúng tôi không có phúc hưởng.”
Ý thức được một màn trước đó đều bị người đàn ông này nhìn thấy, Bạch Thanh Lăng lập tức đỏ mặt: "Tôi ——”
Tiêu Trầm không có ý định nghe lời xin lỗi vô ích của người khác, hắn giơ tay đặt lên vai Lương Khiêm hỏi: “Có thể đi được không?”
Tình trạng của Lương Khiêm miễn cưỡng dịu bớt, “ừm” một tiếng.
Nhưng chỉ mới bước được một bước, liền đau đớn như bị loạt mũi kim li ti đâm chọc vào xương tủy, môi mỏng mím chặt dần mất đi huyết sắc, lông mày nhíu lại.
Tiêu Trầm biết được cậu đang gắng gượng nhưng cũng không lật tẩy, để cậu tự mình chậm chạp lê bước tới cửa xe đang mở rồi ngồi vào.
Bạch Thanh Lăng nhìn thấy rõ ràng, càng thêm áy náy, muốn đuổi theo giải thích một chút, nhưng đáng tiếc tài xế đã không chút do dự đóng sầm cửa lại.
Bị cửa sổ đen kịt chặn lại lời định nói, cậu chỉ có thể nhìn chiếc xe nghênh ngang phóng đi trước mặt.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận