Phản Diện Vất Vả Nuôi Dưỡng Đều Bị Lật Xe Rồi


Trong xe.
Nhìn hai người khác biệt phân rõ qua gương chiếu hậu, thư ký nhớ tới sếp của mình đối với Lương Khiêm đặc biệt như thế nào, liền lanh lẹ quay xuống hỏi Tiêu Trầm: “Đan tổng, bây giờ có đi gặp giáo sư Trương và giáo sư Trần không ?”
Giáo sư Trương với giáo sư Trần ?
Lương Khiêm cũng nhìn sang người bên cạnh.
Nhìn thấy hành động của cậu, thư ký cười cười, đang định giúp cậu giải đáp thắc mắc, liền nghe thấy tiếng của sếp.
“Đi bệnh viện.”
Tiêu Trầm nói, “Điện thoại cho hai vị giáo sư, ngày khác gặp.”
Thư ký đứng hình.
Nhưng tài xế đã nghe theo phân phó của ông chủ, xoay tay lái chuyển hướng.
Thư ký há hốc miệng nhưng không dám thắc mắc về quyết định này, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện xin lỗi hai vị giáo sư, xin dời lịch.
Cúp máy, anh nhìn Lương Khiêm: “Đáng tiếc gặp phải sự cố ngoài ý muốn, Đan tổng hôm nay vốn dĩ muốn đưa cậu đi gặp giáo sư Trương Bình Luân và giáo sư Trần Chương !”
Lương Khiêm hơi giật mình.
Trương Bình Luân và Trần Chương cậu đương nhiên quen thuộc.
Vị trước là viện sĩ của Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia và phó giám đốc Viện Nghiên cứu Vật lý sinh học; vị sau là một trong những nhân vật hàng đầu về vật lý thiên văn ở Trung Quốc.

Thật trùng hợp, họ đều là giảng viên hướng dẫn tiến sĩ của trường.

Cậu đã từng tìm hiểu qua, nhưng hiện tại, cậu còn lâu mới đủ tư cách gặp được hai người họ.
Thư ký nói tiếp: “Cậu vẫn chưa biết đúng không, vì cậu nên Đan tổng đã đặc biệt quyên góp cho trường tổng cộng 20 triệu tệ !” (~ 70 tỷ tiền Việt)
20 triệu tệ !
Cậu lúc đấy nghe thấy còn tưởng bị ảo giác.
Đan gia chẳng phải là đại gia tộc làm ăn lớn sở hữu khối tài sản kếch xù gì, theo cậu biết, tổng số vốn lưu động trong tài khoản của Đan tổng cũng chỉ có thế.
Mặc dù còn có nguyên nhân khác, nhưng nguyên nhân này cùng cậu có quan hệ chằng chịt trăm mớ, cậu đành phải suy xét nhiều hơn.

Chỉ muốn làm mối cho Lương Khiêm thì sẽ nhìn thấy lão bản đang đối xử đặc biệt với cậu, cậu nhất định phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp.
Lông mày Lương Khiêm hơi động.
Vì cậu ?
20 triệu ?
Cậu không nghĩ như thế.
Cậu không tin Đan Ngọc Thành lại vô duyên vô cớ đầu tư số tiền lớn như vậy vào cậu, đống tiền này chắc chắn dùng cho mục đích khác.
"Tại sao?" Lương Khiêm thẳng thắn hỏi.
Tiêu Trầm không nhìn cậu: “Anh nghe nói em có hứng thú với sinh học và thiên văn.”
Nghe vậy, bàn tay đặt trên đầu gối trái của Lương Khiêm đột nhiên siết chặt.
Cậu nhất thời không hiểu được ý tứ của Đan Ngọc Thành.
Lần mò được sở thích của cậu, cậu không ngạc nhiên, nhưng nếu nói Đan Ngọc Thành thật sự vì sở thích của cậu mà tiêu tốn 20 triệu tệ giúp cậu bái sư, đây là chuyện không thể nào.
Thư ký vẫn vắt óc suy nghĩ lôi kéo quan hệ: “Cậu nhìn xem, mấy ngày nay Đan tổng mặc dù không có thời gian về nhà gặp cậu nhưng trong lòng ngài ấy vẫn luôn nhớ nhung đến cậu!”
Lương Khiêm vẫn quan sát Tiêu Trầm.
Tiêu Trầm không để cho cậu suy đoán quá lâu: "Anh đã chuyển công ty về Trung Quốc, phạm vi kinh doanh trong tương lai sẽ liên quan đến những thứ này.

Nếu em đã có hứng thú, có một số việc anh hy vọng em sẽ đi làm."
Lương Khiêm nhìn khuôn mặt luôn bình thản của hắn.
Hắn ta nói là bản thân hy vọng, nhưng mà ngữ khí không phải thỉnh cầu, mà là đang phân phó một nhiệm vụ đương nhiên.
Có điều, câu trả lời này cũng hợp lý.

Vì vậy Lương Khiêm chỉ hỏi: “Những chuyện gì ?”
Đôi mắt đang nhắm nghiền nghỉ ngơi từ từ mở ra.
Đan Ngọc Thành quay sang nhìn cậu một cái rồi lại thu hồi ánh mắt.
“Hôm nay không nói chuyện này nữa.


Nghỉ ngơi chút đi.”
Lương Khiêm vẻ mặt bình tĩnh nhưng lông mày không khỏi cau lại trong giây lát.
Mỗi một lần gặp Đan Ngọc Thành, mỗi một câu nói, quyền chủ động chưa bao giờ thuộc về cậu.

Đối với cậu, cảm giác này thật sự lạ lẫm, và cậu cũng không thích ứng được.
Thư ký lại nhảy vào: “Đúng thế Lương Khiêm, cậu mau mau thả lỏng đi, cậu bị thương còn bị dầm nước mưa, sếp Đan đã gác lại hai vị giáo sư rồi, cậu cũng nên tập trung dưỡng thương trước, đừng khiến ngài ấy lo lắng !”
Dưỡng thương.
Lương Khiêm cụp mắt, xoa bóp chân trái vẫn còn đang đau nhức.
5 ngày không gặp, cậu vốn tưởng rằng lời Đan Ngọc Thành nói trong phòng bệnh hôm đó, chỉ là thứ trách nhiệm và lương tâm hắn tùy tiện nhắc đến, thực chất hắn đã sớm vứt cậu ra khỏi đầu rồi.
Hôm nay lại gặp, thực ra không khó đoán được Đan Ngọc Thành sẽ làm gì.
Công ty mới đang trong giai đoạn bắt đầu, cần có tài nguyên, nhân tài và mối quan hệ, nếu có thể cùng hai vị giáo sư ghép nối, dù thế nào cũng sẽ có lợi ích.

Trường hợp xấu nhất thì có cậu làm đệm lót dưới cùng.
Cậu ở trong cái chuỗi này, nhiều nhất chỉ là tiểu nhân vật có hay không không ảnh hưởng.

Đan Ngọc Thành sau khi biết được sở thích của cậu liền quyết định giúp đỡ, chẳng qua chỉ là mượn cớ sai khiến cậu trợ lực cho hắn.
Nhưng chẳng sao cả, nếu Đan Ngọc Thành giúp cậu giải vây vì muốn cậu làm một vài việc, không có gì quá đáng, cậu thích kiểu lợi dụng đôi bên cùng có lợi này.
Tuy nhiên, theo những gì cậu biết, việc kinh doanh ở nước ngoài của Đan gia không liên quan gì đến những lĩnh vực Đan Ngọc Thành nói hôm nay.
Tiền đặt ngay trong tầm tay không kiếm, trở về nước khởi nghiệp lần nữa, định hướng phát triển lại còn cùng sở thích của cậu có liên quan, sẽ có chuyện trùng hợp đến thế sao.
Huống hồ, lúc này Đan Ngọc Thành còn từ bỏ cơ hội mở rộng tài nguyên do 20 triệu đổi lấy, lựa chọn đưa cậu đi bệnh viện.
Lo lắng cho cậu ? Lý do này nói ra thậm chí còn có chút buồn cười.

Lần đầu tiên trong đời, Lương Khiêm phí công suy luận nhưng toàn vào đường cụt như vậy, cậu không hiểu nổi, nhìn không thấu.
Giả sử thật sự quan tâm, sao lại gạt cậu ra 5 ngày không hỏi không thăm.
Nếu đã không muốn quan tâm, làm mấy hành động này là có ý gì.
Lương Khiêm lại nhìn Tiêu Trầm.
Khuôn mặt trung bình, vẫn luôn hờ hững điềm tĩnh.
Chỉ trong hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, lời nói và hành động của Đan Ngọc Thành đã thể hiện được sức mạnh kiểm soát tuyệt đối, không cho phép bất cứ điều gì thoát khỏi tầm khống chế.
Kiểu người như này, sẽ xuất hiện lòng tốt thừa thãi sao.
Một lúc sau, Lương Khiêm quay về phía cửa sổ xe, môi mỏng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Lấy vận khí trong quá khứ của cậu ra xem xét, cho dù có xảy ra đi chăng nữa, e rằng nó cũng sẽ không xảy ra trên người cậu.

【Ký chủ, mục tiêu là người có tính cách nhạy cảm và đa nghi, việc giới thiệu cậu ấy với giáo sư mà cậu ấy thích là điều tốt, nhưng nếu làm như kiểu đang lợi dụng cậu ấy, có gây tức giận không ?】
【Đối với người đa nghi, lợi dụng người này còn đáng tin hơn tự dưng tốt bụng.】
Hệ thống nửa hiểu nửa không:【Vậy sao ký chủ không tiếp tục kế hoạch mà lại đến bệnh viện ?】
Tiêu Trầm:【Khi lợi dụng không chân thành thì sao đổi lại được đồng minh chân thành, cậu ấy dựa vào đâu mà ngoan ngoãn nghe theo tôi.】
Hệ thống sau đó không hỏi nhiều nữa.
Đến bệnh viện, thư ký đã chu đáo tìm đến một chiếc xe lăn.
Ở trên xe anh đã hẹn trước bác sĩ, sau khi Lương Khiêm ngồi xuống xe, anh vội vàng cẩn thận đẩy xe lăn, dẫn đường vào bệnh viện.
Bước vào cổng, thư ký như phát hiện điều gì đó: “Ai da, Lương Khiêm ơi, túi cậu ngấm ướt hết rồi, đó có phải là vở ghi chép của cậu không ?”
Lương Khiêm ngữ khí lạnh nhạt: “Không quan trọng.”
Không chỉ vở ghi chép, sách tài liệu, điện thoại,...!tất cả mọi thứ bên trong đều bị nước mưa trút vào làm hỏng bét hết rồi.

Nhưng cậu không muốn đề cập đến chuyện tầm thường như vậy trước mặt Đan Ngọc Thành, kẻo lại giống như cậu có mục đích khác.
Tiêu Trầm cũng chỉ quét mắt nhìn qua, không nói gì.
Sau khi được chẩn đoán ban đầu, thư ký xung phong chạy đôn chạy đáo đưa Lương Khiêm đi kiểm tra.

May mắn là vết thương không nghiêm trọng, không bị gãy xương, nhưng cậu vẫn phải nghỉ ngơi ít nhất một tuần mới hồi phục.
Để tránh việc ngoài ý muốn, Tiêu Trầm giúp Lương Khiêm làm thủ tục ở viện một đêm để quan sát.
Lương Khiêm vốn muốn nói điều gì đó, nhưng nghĩ rằng quyết định của người đàn ông này chưa bao giờ cân nhắc đến mong muốn của người khác, cậu chỉ đành nuốt lời từ chối định nói xuống.

Tiêu Trầm rời bệnh viện trước khi cuộc kiểm tra kết thúc.
“Đan tổng có một cuộc họp khẩn cấp.”
Thư ký đưa Lương Khiêm đến phòng bệnh, vẫn nhiệt tình giúp sếp giải thích, “Cậu đừng trách ngài ấy, ngài ấy cực kỳ quan tâm cậu, chỉ là gần đây công việc bận rộn, ăn ở đều ở công ty, bận tới mức chân không chạm đất, hôm nay có thể bớt chút thời gian đến gặp cậu đã là rất hiếm có rồi !”
Lương Khiêm không nói gì.
Thư ký không để ý tới phản ứng của cậu, đẩy cậu đến bên giường, cho cậu xem đống đồ trên giường: “Đan tổng đã đặc biệt yêu cầu tài xế chuẩn bị một bộ đồ dùng mới để tiện cho cậu lên lớp.

À, nhân tiện, trước khi đi ngài ấy dặn dò tôi giúp cậu thay quần áo ướt càng sớm càng tốt."
Điện thoại, máy tính bảng, laptop, đồng hồ, tai nghe, bút cảm ứng.
Tầm mắt của Lương Khiêm cuối cùng rơi vào bộ quần áo bệnh viện sạch sẽ và gọn gàng trên giường, vẻ mặt không thay đổi, đôi mắt sâu thẳm khó hiểu.

Sau ngày hôm đó, bao gồm cả xuất viện, Tiêu Trầm ba ngày liên tiếp không thấy mặt.
Trong tiểu thế giới, chức năng hệ thống có thể sử dụng có giới hạn.
Nó không có quyền truy cập vào bản ghi chi tiết về lịch sử thất bại của nhiệm vụ, thông tin mục tiêu có thể trích xuất cũng khá ngắn gọn.
Tất cả những gì hắn cần chỉ có thể được suy ra từ quỹ đạo phát triển ban đầu của thế giới này.

Ngay cả sở thích cá nhân của mục tiêu cũng đều là những phỏng đoán ngược lại từ lĩnh vực phát triển chủ yếu trong tương lai của Lương Khiêm.
Hiểu biết của hắn về Lương Khiêm quá ít ỏi.
Sự hiểu biết của Lương Khiêm về hắn cũng cần thời gian để tích lũy.
Trước khi cậu ấy gỡ bỏ lớp phòng bị, hắn không định trong thời gian dài ở chung với mục tiêu.

Chủ động quá nhiều, lố quá sẽ lộ.
Cho đến đêm muộn 3 ngày sau, hắn mang đồ đạc về nhà.
Phòng khách ngoài ý muốn sáng đèn.
Lúc Tiêu Trầm bước vào nhà, nhìn thấy Lương Khiêm đang ngồi xe lăn đi lấy nước về phòng.
Nhìn thấy hắn, Lương Khiêm dừng lại.
Đây là lần đầu tiên, cậu ở trong chỗ “nhà” này thấy chủ nhân của chính nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận