Chương 33: Tất Cả Là Vì Em
Chẳng biết là trưa hay chiều hôm sau, người nào đó tỉnh giấc vì mùi thức ăn thơm lừng. Cái bao tử tội nghiệp nhanh chóng phản bội lại cơn buồn ngủ kinh người, lồm cồm ngồi dậy, loáng thoáng nhớ lại lần cuối cùng trông thấy thức ăn chính là đĩa gà rán chiều qua. À… mà có phải chiều qua không nhỉ? Sao có cảm giác như đã ngủ hết ba ngày ba đêm rồi vậy…?
Khịt khịt… cái gì vậy ha? À, chua chua, ngậy ngậy, chắc chắn là spaghetti rồi. Làm bụng cô sôi sùng sục đây…
Cửa mở, Nguyễn Ái cố nhướn mi mắt, trông thấy ngay ai kia tay bê một bàn nhỏ thức ăn đi vào (cái kiểu bàn lùn + khay để ăn trên giường á), tóc tai vẫn còn ẩm, rũ nhẹ lên gương mặt như tạc; toàn thân lại khoác áo choàng tắm trắng muốt, cổ chữ V kéo sâu xuống tận eo; chất nam tính toát ra khiến hơi thở cô ngừng bặt, trong một giây hoàn toàn quên béng cơn đói bụng cồn cào (chắc vì đang bị tấn công bởi “cơn đói” khác đấy mà ^w^). Cô nghệch ra vài giây, ngắm nhìn tạo vật kỳ diệu đang từ từ đóng cửa mà không khỏi cảm thấy mơ hồ. Mới sáng ra sao lại thấy anh thế nhỉ? — cô nhíu mày, dụi dụi mắt —Có phải là… nhớ nhiều quá nên điên rồi không…?
Thì ra là… có ai đó vì ngủ quá nhiều mà mụ mị… nhất thời ký ức chưa thể phục hồi… =w=
(Tội quá, bị hổ “dần” đến trí nhớ bay biến ^w^)
Quay mặt lại, Chính Luận trông thấy người vợ trẻ của mình tròn mắt ngây ra mà không khỏi thắc mắc, đột nhiên đứng khựng nơi ngưỡng cửa ngắm nhìn. Nguyễn Ái nom dáng vẻ nghiêng đầu, mày hơi chau của anh liền theo phản xạ nghĩ ngay đến tâm thái thất thường của người nào đó, lo sợ ảo ảnh biến mất, vội vã ném bỏ chăn và lao xuống giường hòng tóm được anh…
Chân vừa chạm xuống đất, thì—
—A?
(O_o)
Sao…
Sao tự nhiên lại… ngồi bệt ra sàn thế này…?!
Bốn mắt nhìn nhau. Cái người đứng nơi ngưỡng cửa kia dường như cũng bất ngờ không kém. Đặt vội bàn thức ăn xuống sàn, anh sà đến bên cô…
“Sao vậy?”
Cô chớp mắt, cảm thấy thảm thương ghê gớm, miệng líu ríu.
“Đứng… không nổi… O_o” Đôi tay vươn ra toan đỡ lấy cô chợt dừng lại giữa không trung, sinh vật tuyệt mỹ vốn đang thế ngồi xổm, liền ngẩn ra nhìn cô vài giây rồi khẽ cúi xuống lắc lắc đầu, môi nhếch lên nụ cười nửa miệng hiếm hoi — từ lúc biết cô bỗng trở thành một thói quen thường trực…
(Đúng là đểu, ăn mất xương người ta rồi mà còn… nhổ ra cười nhạo ==)
Trong một giây, bị kích thích bởi sự nhạo cười lộ liễu của ai đó, người mất ký ức kia lập tức phục hồi trí nhớ.
Ơ…
Sao lại… Cái này…!
(>o<)
“Cười gì chứ?!” cô quát, mặt đỏ gay, tay cào cào xuống sàn, chỉ ước sao có thể moi đất lên để chui tọt xuống. “Tất cả là tại anh!”
Lại cười. Lần này luồn cả tay vào làn tóc ướt vuốt ngược lên… đúng y chất lãng tử!
Thật… không công bằng mà! Người nào đó đâu phải chẳng lao lực, tại sao lại… khỏe re như thế? Còn cô thì… phải khụy chân ngồi bệt ra đây như một con ngố thế kỷ?! Cảnh tượng âu yếm khi thức dậy trong vòng tay chồng đâu?! Rồi còn nụ hôn sáng sớm vô cùng lãng mạn nữa?!
Đổi lại là… cái tình huống quái gỡ này! >o<
Đêm đầu tiên đã thế… giờ thì buổi sáng trăng mật cũng thế!
À mà… mật mã mèo gà gì ở đây? Vốn đâu có ai bảo họ dự định đi đâu!
Chưa oán thán thỏa dạ thì chồng người ta đã luồn tay vào xốc bổng cô lên như một đứa trẻ. Toàn thân ai kia giờ đây nhũn nhoài, mắt chỉ biết trân trân ngó thẳng vào anh mà câm nín.
Mạnh như thế này… chả trách…! (>”wo<
“Ý em là,” cô cười cười, vội vã lấp liếm bằng lời bỡn cợt, “anh có vẻ thích ‘việc này’ quá nhỉ, haha…?”
Ai mà ngờ, con người kia lại một lần nữa đối đáp tỉnh bơ: “Ừ.”
“A?” (o__O)
“Có người đàn ông khỏe mạnh nào trên thế giới, lại không thích làm việc này với người đàn bà của mình?” ai kia bình thản hỏi lại.
(Đúng chuẩn không cần chỉnh, đỉnh giới BT siêu cấp, việc mình dê cũng nhận nốt ^w^V)
Ơ thì… cũng đúng đó — Hồ Ly thầm nghĩ. Nếu không, cô đã không ở yên, mặc sức cho anh “kéo mây nổi sóng” hết cả đêm qua.
Nhưng mà… dù sao cũng thấy… lỗ lã ghê nơi! >.<
“Không công bẳng mà…” cô vừa lầm bầm vừa gặm gặm chiếc nĩa lúc bấy giờ vẫn còn trên tay.
“Có người thì có hết, có kẻ chẳng có gì…”
“Sao lại không?” anh hỏi, thuận tay giật chiếc nĩa khỏi miệng cô ném đi. “Kẻ-chẳng-có-gì chẳng phải đã có người-có-hết rồi sao?”
“Nhưng người-có-hết lại bá đạo quá sức,” cô cong môi cảm khái, “làm sao cam tâm bị sở hữu bởi kẻ-chẳng-có-gì?”
Ánh mắt anh trong một khắc bỗng dịu xuống, lại là tia nhìn khiến tâm hồn cô tan chảy. “Không bá đạo, thì kẻ-chẳng-có-gì kia đã bị vuột mất, khiến người-có-hết bỗng trở nên trắng tay rồi…”
A…
Trắng tay a…?
Lại xúc động. Lại nghẹn ngào. Thế có khác nào ám chỉ cô là tất cả của anh…? “Anh đúng thật ác ma hành người,” cô bất thần nói khẽ, tay vỗ vỗ nhẹ nhàng vào má anh, giọng nũng nịu trách cứ. “Cứ cái đà này, thôi thì thà em tự tay móc tim mình đem dâng lên anh cho rồi, đỡ hơn là để nó nổi loạn như vậy… “
Lời vừa chạm đích thì vợ người ta lại bị chồng đè sõng soài ra sàn. (ai bảo lại ăn nói bừa bãi haha… ^^) Nặng thật nặng… nhưng không biết biến thái kiểu gì lại khiến cô dễ chịu vô cùng. Là sức nặng của sự an toàn, của vòng tay bảo vệ.
Anh vuốt ngược mái tóc lòa xòa của cô lên, hôn nhẹ xuống vết sẹo mờ trên trán. “Thật ngoan quá.”
Cô nhoẻn cười, tay luồn qua ôm lấy lưng anh. “Vậy có thưởng hông?”
(Không muốn bị mần thịt mà cứ phát ngôn dại dột ==”)
“Ừm…” anh nheo mắt, ra vẻ suy nghĩ, đoạn nở một nụ cười uể oải. “Vậy… một chiếc váy cưới thiết kế riêng của Oscar de la Renta thì thế nào?”
“…!”
“Hay… bánh cưới Gâteux 5 tầng?”
“…!!”
“Còn thêm Thánh đường St. Peter tại Thành Phố Vatican?”
“Anh…?!!”
(O_o)
“Có ai đó đánh rơi vật tùy thân,” khóe môi anh khẽ cong khi hai ngón tay kẹp chặt một mảnh giấy đưa lên. “Nếu đây là những điều vợ thích, lẽ nào Võ Gia Chính Luận này không đáp ứng được?”
Chợt cảm thấy ngượng ngịu ghê gớm, còn pha lẫn niềm hạnh phúc nồng nàn mà suýt nữa đã vỡ òa — nếu không phải vì mấy chữ có phần không ổn vừa đâm chọt vào tâm trí cô.
“…Võ Gia Chính Luận?” cô tròn mắt hỏi lớn. Không phải đó giờ anh vẫn luôn xưng là Võ Chính Luận hay sao? Ác Ma Việt Duệ rất ghét người ta thốt ra cái họ Võ Gia, huống chi là bản thân tự động gắn hai chữ này vào tên mình.
“Ừ,” anh điềm đạm đáp, giọng trầm xuống thấy rõ.
“Từ ngày hôm qua, Võ Chính Luận đã chính thức quay về Võ Gia.”
“Tại sao…? Không phải anh ghét họ lắm sao? Sao lại còn quay về nơi… đáng nguyền rủa đó chứ?”
Cô cảm thấy khó chịu dữ dội. Võ Gia là quá khứ đau thương của anh. Cô thật sự không muốn anh trở lại nơi đó chút nào, để tránh trường hợp người cô yêu lại sa lầy, bị quá khứ dằn vặt đến khốn đốn… như sự việc sau quán ăn Nhật ngày đó vậy: Tấm thân cao rộng tưởng chừng bất bại đột nhiên run lên bần bật, tâm trí dao động bất ngờ khiến người hốt hoảng, nỗi đau tuôn trào làm lòng cô đau xót…
Võ Chính Luận của ngày đó, đã hãi sợ quá khứ của mình như vậy đấy.
Nhưng kẻ mang họ Võ Gia giờ đây trước mặt cô, lại bình thản trên cả sự ngạc nhiên; hơi thở đều đặn, cử chỉ dịu dàng, toàn thân thả lỏng. Duy chỉ có ánh mắt là toát ra chất quyết đoán của những bậc vua chúa khi dõi thẳng vào người vợ bé nhỏ.
“Vì chỉ có Võ Gia Chính Luận, mới có đủ quyền lực để bảo vệ được em.”
Đúng vậy. Tất cả là vì em.
Lời lẽ không cần thoát ra miệng, cũng vang dội giữa không gian ngưng đọng.
Trên căn hộ cách mặt đất gần 70 mét đó, có một kẻ đang ngập ngụa trong cảm xúc nói không nên lời…
Thôi thì… cho dù có là kẻ-không-có-gì, chừng nào vẫn thuộc về người-có-hết, thì vẫn hoàn hảo lắm lắm!
Chương 34: Cảm Ơn Ai ?
Không biết từ khi nào, đêm bỗng dưng dài ra, ngày đột ngột rút lại,
Là vì có những người… đêm nào có chịu ngủ. (>wx< VV: Đây gọi là mâu thuẫn của giai đẹp-mà-điên ^w^V Hoặc cũng có thể gọi là: lập địa thành Phật, quay đầu là bờ a~. “Ngộ đạo bất chợt” đó mụ.)
Đối phương muôn phần cảm động vì lòng nhân từ mới mẻ của hổ đói nhà ta, nhưng vẫn luồn tay qua eo anh kéo gần lại, mi cong dài phe phẩy như cánh bướm, giọng ngọt ngào quyến rũ. “Nếu nạn nhân… ‘tình nguyện hiến dâng’ thì sao?”
Ngỡ ngàng, ai đó đột nhiên thấy sự hảo tâm mới ngộ ra bắt đầu có chút lung lay rồi…
“Thì… cả hôm nay cũng không xuống giường được nốt.”
“Không sao.”
Vậy là chỉ bằng hai chữ, hồ ly đã ngang nhiên đập vỡ “tu vi” non nớt của chồng, chính thức đặt bản thân “lên thớt.” (=w=) Chính Luận thôi không sửa khăn cho vợ nữa, mà tiện tay tụt thẳng nó ra, chồm người đến choàng tay quanh thân cô thay thế vật vừa ném mất, bồng bồng bế bế ra khỏi phòng tắm tiến về phía giường ngủ.
“Một lần nữa thì vẫn còn kịp,” anh cười khẽ khi gấp gáp miết môi lên cổ, người đè nặng lên thân hình mềm mại thơm ngát.
“Kịp…?” cô thở hổn hển, tay bắt đầu mơn man trên tấm lưng trần chi chít vết cào xước. “Kịp gì…?”
“Kịp đến trường.”
“Eh???”
Chưa hết bất ngờ vì câu trả lời ngoài dự định, ai kia đã tiếp lời trong hơi thở nặng nhọc:
“À, đến đó để ‘bứt dây động rừng’.”
Những ồ ạt tiếp theo lập tức cuốn sạch mọi nghi vấn trong đầu kẻ bên dưới.
… Mãi đến trưa hôm đó, vợ người ta mới hiểu hết ngụ ý trong lời nói của chồng mình…
…Khi anh đường đường chính chính cầm chiếc nhẫn bạch kim từ chiếc hộp nhung được kính cẩn dâng lên bởi gã hộ vệ áo đen, bình thản đưa đến trước mặt Nguyễn Ái — lúc bấy giờ đang ngồi thư thái bên cạnh An Thi trên thành lan can hành lang lộ thiên vốn tấp nập kẻ qua lại.
…”Bứt dây động rừng”?
Đây gọi là… “bứng cây động rừng” thì đúng hơn…!
(Khiếp, mình toàn chơi trò “chế” thành ngữ ^^V)
Bởi vì cả cái rừng cây kia chẳng phải đang náo động đó sao? Tất cả đều dừng lại trầm trồ cảnh tượng như bước ra từ cổ tích. Chỉ có điều, vị trí của công chúa giờ đây đã nghiễm nghiên bị chiếm đóng bởi một ả phản diện. Dân tình nói chung cũng chẳng bức xúc gì mấy, thậm chí vô cùng hâm mộ nữa kia… Truy cầu tình yêu đến bất từ thủ đoạn… nói ra thì con người ai chẳng từng nghĩ qua? Nhưng để biến mong ước thành hành động, và còn gặt hái thành công rực rỡ như Nguyễn Ái thì đếm không được bao nhiêu.
Hình ảnh Hoàng Tử Ác Ma vô tình, bá đạo ngày nào giờ đây đang dịu dàng trao nhẫn đính hôn cho Hồ Ly quả thật không nằm ngoài dự đoán của nhiều kẻ, nhất là sau mệnh lệnh bất ngờ của kẻ độc tài vào thứ sáu tuần trước. Người qua lại xúc động tràn trề, có tên còn huýt sáo chòng ghẹo, có kẻ đưa điện thoại lên quay film chụp ảnh, có người còn vỗ tay ủng hộ.
(bọn này rửng mỡ gớm =.=)
Tiếng hoan hô ngày càng lớn dần, thu hút thêm nhiều người kéo vây đông nghẹt xung quanh cặp trai tài gái sắc. Văn Thành đến khoác vai người bạn thân cười hỉ hả, tay chỉ chỉ vào chiếc nhẫn trong tay Chính Luận.
“Chà, nặng vốn quá nhỉ, Võ thiếu gia? Đây là kim cương xanh đấy! Định hù chết người à?”
Ác Ma điềm nhiên tiếp lời, mắt không một giây rời khỏi khuôn mặt người con gái trước mặt.
“Chỉ là một cái khoen kim loại để đuổi xua ‘ruồi muỗi’ thôi.”
Người xung quanh hùa lên cười, không ngờ Hoàng Tử Ác Ma cũng có ngày cợt đùa giúp vui, song dần dần xìu xuống khi nhận ra vẻ nghiêm túc trên gương mặt tuấn mỹ. Cái kẻ kia… chẳng hề đùa bỡn chút nào!
Ai dà… Ác Ma đúng thật Ác Ma, sao lại biến cái ý nghĩa lãng mạn của nhẫn đính hôn thành ra… bá đạo như thế chứ ?!(==”) Đám con trai thì sượng sùng vì bị đem so sánh với loài côn trùng hạ đẳng; nhưng nhóm thiếu nữ lại thở dài mơ mộng, cảm thấy sự khinh ngạo của vị hoàng tử lai này sao mà “hút” quá đi thôi… khó trách Cửu Vĩ Hồ Ly lại xông xáo giành giật bất chấp mặt mũi như thế.
“Nguyễn Ái à, còn không mau nhận đi!” một kẻ mạnh dạn kêu to.
“Đồng ý đi nào!” như được mở ra một con đường sáng, cả đám người vây quanh lại ầm ĩ vỗ tay. Văn Thành và Gia Đạt đang đứng gần đó đều ngoác miệng cười đến tận mang tai. An Thi che miệng đầy ẩn ý khi thúc nhẹ vào sườn Nguyễn Ái. Thanh Tuấn tuy không hò hét nhưng cũng miễn cưỡng đưa tay lên hững hờ vỗ vỗ vài cái.
“Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!”
Không khí đang vô cùng phấn khích, tràn đầy niềm hân hoan của những kẻ bấy lâu theo dõi chuyện tình quái lạ này, thì đột nhiên trầm xuống thấy rõ khi bị ánh mắt băng lãnh của đương sự quét ngang. Không cần hiệu lệnh rền vang, cả bọn đều im bặt.
Giật lấy tay vợ mình, Ác Ma chẳng cần hỏi han ý tứ, luồn mạnh chiếc nhẫn vào ngón áp út tay trái, cử chỉ độc đoán, như thể thách thức thân chủ hay bất kỳ ai hiện diện dám lên tiếng phản kháng. Nguyễn Ái đưa tay lên ngó hết chiếc nhẫn rồi đến chủ nhân cũ của nó, đầu ngẫu nhiên cùng một ý nghĩ với hàng chục con người vây quanh:
Như thế chả bằng đem con dấu “của Chính Luận” đóng lên trán cô cho rồi, thế còn lãng mạn hơn!
“Ờ… ” Văn Thành nhíu mày, tay vẫn gác lên vai Chính Luận “…không phải cậu nên… chờ người ta đồng ý trước a?”
“Đã thành hôn vào hôm kia, còn đồng ý gì nữa?”
(O_o)
Thế là xung quanh lại có tiếng cằm rơi lộp độp. Văn Thành chút nữa đã đuối chân, An Thi suýt ngã nhào ra phía sau lan can nếu không có Gia Đạt kéo lại, hộp nước trái cây trên tay Thanh Tuấn đột nhiên nhăn rúm, nước xịt ra tung tóe trên gương mặt sững sờ…
Bấy giờ thì dân tình mới thấm thía câu nói “cưới vợ thì cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ gièm pha.” Cơ mà trong trường hợp này thì “cưới liền tay” mới chính là chủ đề gièm pha của công chúng! Có ai đời biết nhau chưa được ba tháng, chính thức quen nhau chưa được bốn tuần (trừ một tháng nằm viện a~), mà đã… kết tóc se tơ rồi?!
“Ác Ma quả thật là ‘đánh nhanh rút gọn’. Chúng thần dân Việt Duệ vô cùng bái phục, bái phục.”
Không hẹn mà cả bọn đều quay đầu về hướng tiếng vỗ tay cùng giọng nói đùa cợt êm ái, dòng người nhanh chóng dạt ra nhường đường cho nhân vật không kém phần quan trọng trong vụ việc này: Casanova phong tình, kẻ sở hữu nụ cười mê muội thiếu nữ — Hoàng Thạc Hy.
“Nè, cô em,” Hoàng Thạc Hy nhoẻn cười thân thiện, song đáy mắt lại toát ra nét giảo hoạt cùng sự khôi hài lộ liễu. “Sao lại vô tình bạc nghĩa mà bỏ đi lấy chồng thế? Không lẽ không nhớ tình cũ cái đêm trên du thuyền hay sao?”
Nguyễn Ái cắn răng, tay bất giác níu lấy vạt áo cái kẻ mặt mũi ngày càng tối sầm trước mặt mình. Chính Luận tốt hơn không nên quay lại lúc này. Đang lúc mặn nồng vui vẻ, cô thật chẳng muốn vì cái tên ngông cuồng thích chơi đùa với tử thần kia mà lại một phe khốn đốn.
Vì vậy, điềm nhiên như không, cô lãnh đạm hỏi ngược lại, trong khi tay vẫn níu giữ vạt áo anh, tránh không cho anh quay đầu. “Cụ thể là chuyện như thế nào, không nhớ.”
“Thì là chuyện ‘da thịt đụng chạm’ ấy mà,” khóe mắt Hoàng Thạc Hy ngày càng híp lại, có vẻ rất đang thích thú trước tấm lưng căng thẳng của ai kia.
Kẻ xung quanh theo bản năng dần dần lùi bước. Casanova ơi là Casanova, đó giờ chì có vụng trộm sau lưng, chứ ai lại đi kể lể trước mặt chồng người ta thế này…? Quay đầu lại thì thấy Nguyễn Ái đã nhảy xuống khỏi lan can, mắt nheo lại đầy thắc mắc.
“Cụ thể hơn được không? ‘Da thịt đụng chạm’ kiểu nào?”
Á á… giờ thì cả Hồ Ly cũng điên theo con báo đen họ Hoàng kia rồi…!
“Còn có nhiều kiểu vậy sao?” Hoàng Thạc Hy cười khẩy, cố ra vẻ thâm thúy, không muốn chịu thua sự bắt chẹt tài tình của cô bé này. Lẽ ra nên quay người bỏ chạy, lại chọn con đường chủ động công kích, quả không hổ là hồ ly ha.
“Có chứ,” cô đột nhiên ngoác cười thật tươi. “Chẳng hạn như ai kia mất máu phải vô bệnh viện, vì bị cắn gần sứt môi ấy.”
Vậy là mọi con mắt đều đổ dồn vào đôi môi mọng hồng của mỹ nam tử đệ nhất Việt Duệ. Ám thị thành công.
Đắc thắng, cô quay sang khoác lấy tay ác ma của mình, vè mặt hí hửng. “Và anh biết không Luận, người bạn thơ ấu của anh quả thật si tình, trước khi lịm đi còn gọi tên của…”
“Okay, okay!” Hoàng Thạc Hy nhún vai cười lớn, nhanh chóng ngắt lời cô nàng xảo quyệt.
“Không chơi nữa. Làm kẻ cầm lái thì vui, chứ người đứng trước mũi xe thì chẳng thú vị chút nào.”
“Biết thế thì tốt, biến đi. Gây phiền hà cho tôi như thế là đủ rồi.”
“Ấy, cô em, không đùa thì thôi, nhưng cũng phải nhớ ơn tôi chứ?” “Ơn gì?”
“Không nhờ tôi, làm sao cái tên cứng cổ này chịu đeo thòng lọng vào cổ?” Thạc Hy nhếch môi cười ngạo nghễ khi hướng mắt về phía Chính Luận. “Nói không chừng, giờ đây cô em đã nằm trên thớt mà không có lấy cái bản đề giá đấy.”
(Nghĩa là bị “đớp” không danh phận đấy quý vị ạ… Hình như bố Thạc Hy này kiếp trước họ Ám tên Muội hay sao ấy ==”)
Chìa tay mình ra đúng cốt cách quân tử, Hoàng Thạc Hy nở nụ cười chính nghĩa nhất mà cô từng được thấy.
“Dù sao thì cũng cảm ơn cô em vì đã không chết. Không thì tôi giờ đây chắc phải đào tẩu đâu đó bên Mexico, rong ruổi cả đời trốn chạy tên ác ma ghi thù sâu sắc này rồi.”
Nguyễn Ái nhìn chằm chằm vào bàn tay đưa ra, rồi lại vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt tuyệt mỹ vốn hay bỡn cợt. Muốn gì đây? Bắt tay làm hòa như các nghĩa cử hào hiệp trong phim Hồng Kông?
Rồi, không ngoài dự đoán của tình huống, Hồ Ly lại một lần nữa làm việc khiến người mở tròn miệng:
Rùng mình.
“Mình đi thôi Luận,” cô nép sát vào người anh, đẩy đẩy về hướng căng-tin, cử chỉ ánh mắt trước bàn tay thiện chí của Hoàng Thạc Hy cứ như người ta gặp chuột chết trên đường.
Bước đi được một quãng, cả đám người đằng sau bấy giờ mới tiêu hóa hết những gì vừa xảy ra, vừa lúc Ác Ma khẽ quay đầu lại, thấp thoáng đâu đó là một nụ cười nửa miệng.
Nhạo cười đối thủ của mình.
Hoàng Thạc Hy rút tay lại đút vào túi quần, cười lớn trước bao con mắt kinh ngạc.
“Cái này gọi là gì?” An Thi vừa ghé tai Văn Thành vừa lăng xăng theo sau Nguyễn Ái, mặt mũi vô cùng ngờ nghệch.
“À,” phó tướng nhếch miệng đầy khinh bạc về phía Hoàng Thạc Hy. “Đây gọi là ‘giết người không dao’, tuyệt chiêu bất bại của Hồ Ly nhà ta.” Hôm đó sau bữa tối, Nguyễn Ái có phần bất mãn khi biết rõ nguyên do muốn “bứt dây động rừng” của chồng mình. Vốn anh dự định sẽ cùng một số trưởng lão, chú bác sang Ma Cau — nơi Võ Gia Hùng đang cư ngụ, nhằm hoàn tất giai đoạn cuối cùng của việc hòa nhập vào Võ Gia. Vì thế cần để tin tức họ đã lấy nhau và anh quay lại lan truyền khắp các thành viên kỳ cựu của tổ chức — phần lớn trong số họ chính là có con cháu học hành tại Việt Duệ, lúc này rất khó bề liên lạc vì mỗi người mỗi hướng.
Khi buffet đã được dọn trước mắt, bắt buộc những con người ấy phải có chọn lựa dứt khoát, phân biệt ranh giới rõ ràng giữa chay thực và thịt thà. Hoặc họ phải theo Hoàng Công, hoặc sẽ ủng hộ Võ Gia Chính Luận — đứa con đích tôn của dòng dõi hắc đạo.
“Như thế này, tự nhiên người trong tổ chức sẽ có ý thức bảo vệ em đến mức có thể,” anh dịu dàng nói.
“Nhưng em vẫn không hiểu tại sao em không được theo anh sang Ma Cau,” cô nhíu mày, má phồng lên bất mãn.
“Nơi đó,” anh thở dài, tay vuốt nhẹ má cô, “không an toàn cho em.”
“Vậy an toàn cho anh sao?”
“Dù gì anh cũng là con của Võ Gia Hùng, lại có Hoàng Thạc Dã chống lưng, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Thinh lặng đấu nhãn hồi lâu, cô cụp mắt, thở dài khuất phục. Dù không muốn xa rời anh, nhưng việc cô đi theo ít nhiều sẽ khiến anh phân tâm. Và… Ma Cau lại là nơi Võ Gia hoạt động vô cùng mạnh mẽ — cũng là địa bàn thân thuộc của Hoàng Công. Đi như thế chẳng khác nào gây thêm phiền phức cho anh? Chi bằng logic nhất là cứ ở lại Việt Nam yên bình lặng sóng này đi…
Cơ mà, khi việc liên quan đến người mình yêu, thì logic đến mấy cũng không khiến người yên dạ được.
Tại sao lại đánh hơi ra mùi vị chết chóc thế này…?
Rụt rè đến ngồi cạnh chồng mình trước cửa sổ toàn thân. Từ đây có thể nhìn xuyên suốt cảnh quan phía dưới. Nhà cửa bé tí, khoảng không trống trái kéo dài, cảm giác chưng hửng muốn rơi xuống… khiến lòng cô có hơi bất an, nhưng lập tức bị dập tắt bởi cánh tay ấm áp choàng qua ôm cô vào lòng.
“Sáng nay, khi Hoàng Thạc Hy nhắc về việc rong ruổi truy lùng hắn nếu em chết đi, anh thật… sẽ làm thế chứ?”
Anh lắc đầu.
Bất ngờ và bỡ ngỡ. Lòng cô chùn xuống, đột nhiên hụt hẫng ghê nơi, bất giác sửa vai toan ngồi thẳng dậy. Nhưng ngay lập tức bị anh ghì lại, môi vùi vào mái tóc mềm mại hít vào nhè nhẹ
“Khi đó,” siết chặt cô hơn, mắt anh nhìn xa xăm, tìm kiếm điều gì đó trong màn đêm lấm tấm ánh đèn li ti, “lòng cầu sinh còn không còn, sức đâu để lùng săn ai nữa.”
À…
“Ưm…” cô dụi mặt vào ngực anh để dịu bớt cảm giác cay nồng trong mắt, tự thấy dại khờ ghê gớm khi lại đề cập đến vấn đề này.
“Ngày đó…” anh nhíu mày, giọng khàn đi, dường như đấu tranh dữ dội có nên nói ra điều đang nghĩ hay không. “Vì sao em… không nhảy xuống?”
“Hả? Nhảy xuống đâu?”
“Là… vách đá trên Toshima… ngày em lên 14 tuổi.”
Giọng anh ẩn chứa nhiều phiền muộn và nội tâm ray rứt vô vàn, cứ như tiếc nuối về một điều gì đó đã vụt qua – nhưng không thể bắt kịp – trong quá khứ. Lực siết bỗng chuyển hướng mãnh liệt, bàn tay không ngừng xoa vuốt trên lưng eo cô, làm rối bù cả mái tóc dài mướt, thiếu điều muốn đem xương máu của cô hòa lẫn vào anh.
Lúc đó, có đem nhân IQ lên hai thì Nguyễn Ái cũng không tài nào hiểu rõ điều gì đã khiến anh kích động đến vậy. Mãi về sau, khi ngồi một mình với quyển ký thư lấm tấm nước, mọi mắc xích dần dần liền mạch, cô mới ngộ ra đọa đày và nuối tiếc vô hạn trong từng dòng chữ run rẩy…
“Anh sao lại biết chuyện đó?” cô bỡ ngỡ, cố gắng ngước đầu lên nhìn anh, nhưng hoàn toàn không đủ sức, đành ấm ứ trong lồng ngực ấm rộng của ai kia.
“Không quan trọng,” anh nói gấp, song rụt rè hẳn đi trước những từ tiếp theo, như thể e sợ câu trả lời sẽ khiến tim đau nhói “…Hãy trả lời, vì sao em đã không nhảy?”
“Eh? Có thật là anh không biết? Chuyện này em tưởng trước đây đã nhắc đến?”
Cảm thấy có gì khác lạ, anh kéo nhẹ cô ra, nhìn vào đôi mắt đen láy thì chỉ thấy sự ngạc nhiên thuần túy hiện hữu. Anh làm cách nào mà biết chứ? Nếu rõ được bất cứ điều gì đã cản ngăn ý nghĩ dại khờ của cô ngày ấy; là người, anh có thể tôn làm ân nhân cả đời; là vật, anh có thể tôn làm ân vật cả kiếp.
Cơ mà… cái việc cô nói ra thì không cách nào tôn làm thứ gì được cả…
“Em sợ độ cao!”
(=o=)
Lúc này đây, chồng người ta quả thật không biết nên cười hay mếu nữa.
Tại sao… lại có con người sợ độ à còn chọn đi nhảy vực cơ chứ?!
Cuối cùng, sau một hồi nhìn trân trối vào những đường nét thân thương trên gương mặt nhu mì, anh ôm cô vào lòng, cằm tựa trên đầu cô thì thào:
“Vậy thì, Hoàng Thạc Hy nói đúng, anh phải cảm ơn chính bản thân em.”
Cảm ơn em vì đã không tiến thêm bước nữa.
Cảm ơn em vì đã biết hãi sợ.
Cảm ơn em vì đã sống.