Chương 47: Chiếc Hoa Tai
Cả tuần sau cái đêm định mệnh đó, Trình Đức Ân thề rằng Vương Nguyễn Ái từ một ma nữ, đã xoay mình trở thành một cương thi di động.
Vì sao ư?
Cô không cười, cũng chẳng nói năng nhiều nhặng, đến phụ bếp làm sai cũng chẳng buồn quát mắng.
Cả ngày chui rúc trong góc bếp.
Lâu lâu lại còn làm ra những việc quái đản; như tay luồn vào rồi lại rút ra trong túi đậu hạt, chẳng biết là tìm kiếm thứ gì mà hết cả giờ nghỉ trưa, động tác máy móc hệt một người vô thức; như đem hết hạnh ra đập vỏ khiến da tay một phen ửng đỏ, đến nỗi số tồn trữ trong kho dành ùa mưa cũng chẳng còn nguyên vẹn; còn không thì ngâm tay trong đá cho đến khi tê cứng – nếu không phải anh nhảy vào kéo cô ra, e rằng đôi tay giờ đã bỏng rát nặng nề…
“Cô tạo hình sôcôla chứ không phải tạc băng đâu! Cần ngâm lâu như thế này sao?! Có biết đôi tay đối với người đầu bếp quan trọng thế nào không? Không chịu nỗi nữa rồi! Đã nói bao nhiêu lần? Cô phải về nhà nghỉ! Sao cứ phải ương bướng trụ lại đây trong khi tinh thần xấu thế này?!”
Tiếng cửa mở nơi đầu phòng khiến Trình Đức Ân giật mình. Nhìn đám hoa hồng xanh đắt đỏ nhập thẳng về từ Nhật vừa được đem đến; vị đầu bếp trưởng không khỏi nổi cáu. Dạo gần đây không biết mắc chứng gì mà cứ có người đem hoa đến đây, cứ như cái nơi này đã biến thành phòng thay đồ cho các nữ minh tinh không bằng! Không cần hỏi cũng biết chúng dành cho ai. Cả bếp này ngoài Vương Nguyễn Ái ra, còn có ai là nữ?
“Cô phải làm gì đi chứ?!” Trình Đức Ân tức tối hét vào mặt một Nguyễn Ái vẫn đang im lìm tỉa đúc khối sôcôla trắng ngà. “Chẳng phải tôi đã bảo yêu đương thì đem về nhà hay sao? Bảo đàn ông của cô đừng gửi hoa đến đây nữa!”
Cương thi quả là cương thi. Đặt dao xuống, Vương Nguyễn Ái không những không đáp lời, đến cả một cái nhìn cũng chẳng buồn ném về Trình Đức Ân. Cô lấy hoa, ký nhận, sau đó – trước cơn thịnh nộ sôi sục của bếp trưởng – thản nhiên đem nó đến đặt vào xô nước đá ở cuối phòng, nơi những bó hoa của mấy ngày trước vẫn còn yên vị.
Bị chọc đến phát cuồng, Trình Đức Ân tím tái cả mặt, hùng hổ xông đến giật phăng đám hoa ra khỏi xô nước. Hành động bộc phát này khiến cả gian bếp đột nhiên tĩnh lặng. Bếp trưởng trước giờ là kẻ nóng tính, song lại chưa hề cư xử mất lý trí như vậy. Vốn dĩ đây là chuyện riêng của người ta. Huống chi, dù dạo này ma nữ đúng thật có phần khác lạ, món ngọt cô làm ra đều đúng tiêu chuẩn. Đâu lại tìm ra lý do nổi đóa với nhân viên của mình như thế? Xem ra bếp trưởng ngày càng ghét ma nữ, ghét ra đến cả mặt rồi! Giờ lại ngang nhiên hiếp đáp cô nàng nữa cơ…!
BỐP!
Âm thanh rạn vỡ vang lên khắp gian phòng.
Mặc ọi ánh mắt ngạc nhiên đang xoáy thẳng vào mình sau cái tát trời giáng vào mặt ông trời con của Le Bon Ton, Nguyễn Ái với biểu cảm xót xa nhào xuống thu nhặt những đóa hoa tội nghiệp. Khi đứng lên quay lưng về phía một Trình Đức Ân vẫn đang sững ra vì sốc, nỗi đau vỡ òa trong mắt cô thiếu điều khiến đám người trong gian bếp nín thở.
“Này, cô…” từ phía sau, Trình Đức Ân đưa tay toan nắm lấy bả vai gầy gò của cô, giọng trầm thấp. Có lẽ anh cũng đã ngộ ra mình đã đi quá lố.
“Nên ngưng ngay từ lúc này thì hơn.”
“Hả?”
Nhét lại đám hoa vào xô, Nguyễn Ái lau tay vào tạp dề rồi ung dung quay lại bàn của mình, bắt tay làm tiếp món sôcôla tạc dở, thái độ trong phút chốc đã quay về điềm đạm. Không nhìn lấy ông chủ nhỏ của mình một cái, cô đều đều lên giọng.span>
“Tôi không có khả năng đáp trả. Cậu nên ngừng việc thích tôi ngay lúc này thì hơn.”
Mọi hoạt động trong bếp dừng hẳn, có kẻ đánh rơi cả muỗng ra sàn nhà.
“Cô… cô… Cô nói gì?! Tôi… thích cô bao giờ?! Làm gì có?!!” Trình Đức Ân mặt mày từ tím tái chuyển lại đỏ gay, lắp bắp biểu tình, mắt đảo quanh bếp như tìm kiếm chỗ nào chui xuống. Thế nào lại khiến người ta nghĩ anh thích ả?
“Vậy thì không có lý do gì tập trung vào ‘đì’ tôi nữa rồi? Người ta chỉ chú tâm đặc biệt vào một người vì thích người đó thôi.”
Phán xong câu nói khích tướng, cô ngoảnh mặt đi một nước vào phòng đông lạnh, không để Đức Ân có bất cứ cơ hội gì vặn vẹo lại mình. Ai nấy sau đó lập tức quay về với bổn phận, trong lòng tự biết kính cẩn thêm vào danh hiệu “ma nữ” một chữ “vương” to đùng.
Không cần biết Trình Đức Ân có thực sự thích Vương Nguyễn Ái hay không, bị công kích kiểu này trước bàn dân thiên hạ. Đảm bảo sau này có đụng mặt, Trình lão đại nhất định sẽ co chân chạy dài chứ đừng nói đến chuyện “đì” người ta.
Đúng là Nữ, Ma, Vương.
Nói một câu thôi đã mãi mãi thoát khỏi tầm ngắm cá mập.
(Lúc còn cấp 2 đã thử dùng chiêu này một lần, làm xong cả năm môn Toán lên giải bài chỉ đúng 4 bận ^w^V Lưu ý: Chỉ áp dụng được với thầy trẻ a, gặp già là bị cho lên phòng giám thị đơm nút à ~w~)
Quả thật lúc trở ra với đám việt quất đông trong tay, “âm hồn bất diệt” đã xoay mình trở thành “âm hồn tất diệt.” Biến mất bóng.
Thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Ái quay về với công trình nghệ thuật trên bàn. Nếu vừa rồi không phải vì đã đặt dao xuống, cô có lẽ đã sẵn tay ném luôn nó vào con người thô lỗ kia. Cũng may dù đang lúc tâm thần không ổn định, não óc vẫn có thể vận hành, vì thế có thể luôn tay cắt phựt mối phiền phức đeo bám ráo riêt. Dạo này đêm vốn đã không thể ngủ, đến ban ngày mà còn bị áp bức bởi tên nóng tính này, không khéo có ngày sẽ mất cả chút kiềm chế còn sót lại…
Phải mất đến ba đêm liền trăn trở, Nguyễn Ái mới thuyết phục được bản thân rằng: Người đã quay trở lại.
Song trái tim lại liên hồi réo rắt: Đó không còn là anh.
Ngày nào cũng tặng hoa, nhưng không hề lộ mặt, vỏn vẹn chỉ là những tấm thiếp nhỏ nhắn chứa đựng những câu nói hoa mỹ mà cả đời cô khó lòng tin tưởng có thể thoát ra từ miệng Võ Gia Chính Luận.
Anh bảo, hoa hồng xanh không còn là một điều không tưởng nữa, chứng tỏ họ có thể dung hòa. Anh muốn một cơ hội.
Anh bảo, chưa một phút quên được hình bóng của cô. Suốt cuộc đời này vốn chỉ có thể dung nạp mỗi mình cô. Xin cô hãy quay về.
Anh bảo, có thể đặt cả bầu trời dưới gót chân cô.
Anh rốt cục là ai? “Vương Nguyễn Ái, em đã làm xong món gâteaux chưa?”
Sực tỉnh, cô ngơ ngác ngước lên nhìn anh phục vụ vừa hối hả chạy vào, nhanh chóng thu hồi sự tỉnh táo. Vẻ mặt cấp bách thế này, hẳn là chuyện khẩn. Trông thấy mẻ bột trong khuôn thiếc cạnh cô vẫn chưa được cho vào lò, anh thở phào nhẹ nhõm rồi chìa ra một hộp nhung xanh lơ. Nguyễn Ái đoán ra ngay lý do, thì ra lại có người muốn cầu hôn ai đó, lại dùng cái chiêu nhét nhẫn vào bánh kem nữa rồi.
“Được rồi,” Nguyễn Ái đưa tay ra đón lấy món nữ trang. “Anh cứ để đấy em lo. Cứ đem các món chính ra trước, ha.”
Anh phục vụ vừa quay lưng, cô đổ hết mẻ bột sôcôla còn lại vào khuôn rồi mở hộp, dự định nhanh chóng xong chuyện này để quay lại tiếp tục sự nghiệp đúc tạc của mình.
Nhưng, nắp hộp vừa mở ra, tim cô đã đứng sững.
Sắc xanh sóng sánh, bạc trắng ôm lấy hoa hồng lam nhỏ xinh. Hệt như món nữ trang cô yêu quý còn hơn mạng sống vẫn luôn nằm sâu trong chiếc ví tùy thân.
Chợt, trong lòng có cái gì đó bùng nổ.
Nắm chặt lấy hộp, cô hối hả chạy về phía lối ra, tay vừa chạm vào toan đẩy tung cửa thì chân bỗn khựng lại. Cô mong đợi điều gì chứ? Rõ ràng anh dự định tặng vật này cho kẻ khác.
Tặng hoa tai của cô cho kẻ khác.
Cổ họng nghèn nghẹn, tim nhói đau lại có chút ấm ức, cô chậm rãi quay trở về góc làm việc.
Gỡ hoa tai ra đặt trong lòng bàn tay, mắt cô dùi sâu vào thứ màu xanh ám ảnh. Đến khi tay nghiêng xuống toan thả vật vào khuôn bột, những ngón tay thuôn nhỏ chợt nắm lại.
Không có lý do gì mà cả nữ trang của mình cũng đem dâng cho người ta. Chương 48: Tự Nguyện Sập Bẫy
Đôi mắt to ướt át đầu tiên chậm rãi lướt qua Lorenzo, đến khi chạm đến nhân vật đi chung thì choàng mở.
Sự điềm tĩnh một giây trước đây lập tức trôi sạch.
Vương Nguyễn Ái chau mày, đầu óc vận hành dữ dội, ánh mắt sắc bén như dao không ngừng phóng về cô gái xinh đẹp với thân hình rực lửa. Cho dù không có làn da nâu bóng và nụ cười mỉm duyên dáng, cho dù không có cái vỏ kén thô kệch ngày nào bao bọc; cô vẫn có thể nhận ra cô gái này.
Và hiển nhiên, việc cô ta ngồi đây dùng bữa với Lorenzo, với món bánh “đáng ra” nên chứa chiếc hoa tai của cô thay lời cầu hôn; đã chứng tỏ quá đủ những gì đã và đang diễn ra.
Gương mặt cô lập tức đanh lại khi con người kia giương mắt nhìn mình một cách thách thức, sự tự tin toát ra quanh thân ả càng làm tôn vẻ đẹp động lòng người. Hoàn toàn không chút tội lỗi trong cô bé tốt tánh ngày nào. Xem ra, Rome đáng nguyền rủa không những làm đổi thay một Chính Luận, ngay cả Đặng An Thi bừng bừng chính nghĩa nay cũng bị biến chất đến thảm hại.
“Thế nào, An Thi? Xem ra anh không cần giới thiệu với em vị pâtissierie tài ba này đâu nhỉ?”
Cả hai người phụ nữ trog phút chốc cùng một lúc quay về hướng kẻ phát ngôn, bàn tay không khỏi nắm lại trước nụ cười xuề xòa của gã đàn ông. Nhưng lại vì những lý do khác nhau.
An Thi là kẻ phục hồi đầu tiên, dĩ nhiên nhanh chóng hư trương thanh thế. Như thể một người vợ dỗ dành chồng yêu, cô âu yếm vỗ nhẹ lên tay Lorenzo.
“Dĩ nhiên, em biết chứ. Đây chẳng phải là vợ cũ, kẽ đã bỏ anh đi theo người khác hay sao?” Móng lún sâu vào thớ thịt khi nắm lại, Nguyễn Ái môi mím chặt, ánh mắt không giấu nỗi sự tức giận âm ĩ. Thì ra, đây chính là thứ cảm giác ngày đó Dương Hoàng Yến Nhi phải chịu đựng mỗi ngày. Thật tình không dễ chịu một chút nào.
Đặng An Thi rõ ràng đã phản bội cô. Đừng nói là chuyện ngày đó không hề kể lại cho Lorenzo; e rằng đến cả cái đêm trước đám cưới cũng tự đem bản thân ra gán ghép. Từ một kẻ phản diện, nay lại trở thành nạn nhân như vậy sao, Nguyễn Ái? – Ánh mắt An Thi khi dõi vào cô chứa đầy sự khiêu khích, cứ như muốn hét vang những từ ngữ trên.
Vẫn chưa đâu, tài nữ ạ – cô ngấm ngầm đáp lại.
Nguyễn Ái thở ra chầm chậm, bàn tay nắm chặt đặt mạnh lên mặt bàn, cả thân người chồm về phía An Thi đầy đe dọa.
“Cô có biết, mình bây giờ rất giống ai không?” mắt lướt về phía một Lorenzo vẫn đang nhếch miệng cười nhẹ, cô tiếp lời với chất giọng châm chích:
“Là Dương Hoàng Yến Nhi.”
“Xin lỗi, tôi không hiểu chị nói gì, và làm ơn đừng đến gần thế này.”
“Tôi đến gần như thế chỉ để tránh cho cô sự xấu hổ mà thôi.”
“…?”
Đứng thẳng dậy, nữ đầu bếp rút tay về bên hông, lưu lại trên bàn một hoa tai tạc đá xanh thẳm.
“Đây là…?” mắt An Thi mở to, dĩ nhiên nhận ra vật tùy thân của Lorenzo. Lúc trước chỉ nghĩ là di vật của mẹ anh, lại có liên quan gì đến Nguyễn Ái?
Tay đút vào túi lấy ra một hoa tai khác y hệt, Nguyễn Ái nheo mắt lại tuyên bố. “Nó vốn là một cặp cùng cái của tôi.”
“…Vậy thì sao?” An Thi trầm giọng, mặc dù tâm tư đang hết sức rối bời. Anh đã từng yêu Nguyễn Ái như vậy, giữ lại vật kỷ niệm cũng không chứng minh được gì. (Sao không? =”=) “Nó không liên quan gì đến chuyện cô ám chỉ tôi giống Dương Hoàng Yến Nhi.”
Đặt hoa tai còn lại lên bàn, Nguyễn Ái quay sang Lorenzo dò xét, rất tiếc con người đó không hề biến sắc, thậm chí lại còn an nhàn ngã người ra nhấm nháp rượu, ánh mắt dõi về cô với một hứng thú mạnh mẽ, thể như đang xem một vở kịch rất hay.
“Cô đang bị anh ta lợi dụng–” Nguyễn Ái lạnh lẽo lên tiếng, mắt vẫn không rời Lorenzo “–để mà phá tôi.”
“Ha! Chị cứ nghĩ có người đưa bạn gái đến đây ăn đều là để chọc tức chị chắc? Xem ra sự tự phụ ngày nào của chị đã đi quá đà rồi, Nguyễn Ái.”
“Vậy cô có biết cái hoa tai này đáng ra nên nằm trong phần bánh tráng miệng cô ăn vừa rồi không? Ngài Da Costa đây rõ ràng muôn cho cô bất ngờ, một bất ngờ… ơ… vô cùng thú vị.”
“Thật?” mắt An Thi mở to. “Vậy tại sao lại ở trong tay chị?”
“Vì nó vốn là của tôi. Nhưng đó không phải là chuyện chính.”
“…?”
Hít một hơi dài, Nguyễn Ái hạ giọng rồi đứng ra che chắn tầm nhìn của những gã kéo dương cầm gần đó, cố tình không để kẻ thứ tư nghe hoặc trông thấy khi tay cô chỉ vào một trong hai vật nữ trang trên bàn. “Trên chiếc hoa tai này đã có giở trò – tôi không biết là thuốc gì, nhưng lại khiến bầy tôm hùm trong xô–” mắt sắc bén lườm Lorenzo một cái, cô tiếp lời ”-tất cả đều chết.”
“Hãy thử tưởng tượng nếu tôi không vì ích kỷ nhất thời mà giữ lại nó, thay vào đó lại để vào bột bánh như dự kiến…” Cúi sát người xuống An Thi, mắt cô nheo lại dò xét “…cô rồi sẽ như thế nào đây?”
Bàn tay An Thi nắm chặt trên bàn, mắt mở to bối rối, hết nhìn chiếc đĩa trống trơn trước mặt rồi lại cái nhún vai hết sức bình thản của người đàn ông ngồi đối diện – lúc bấy giờ đến cả giật mình anh cũng chẳng buồn tỏ ra; trong phút chốc chợt hiểu hết sự tình.
Cô bất ngờ đến nỗi, sững ra như trời trồng.
Da Costa rốt cục là… cả bạn bè thân thiết cũng chẳng nương tay?
“Xem ra cô đã hiểu,” giọng nói Nguyễn Ái như từ xa vọng lại, ương ngạnh mà châm chích. “Ngài Da Costa đây chắc chắn muốn xem tôi chết thế nào, khi thức ăn được đem ra và cô bị ngộ độc. Không những là cô, mà tất cả những món ăn tôi đã tiếp xúc qua. Không chừng đến ngày mai tin tức Le Bon Tonđóng cửa vô thời hạng vì khách đến ngộ độc thực phẩm hàng loạt sẽ tràn lan trên khắp các mặt báo.”
“…Không thể nào…” lấy hết chút tỉnh táo còn sót lại, An Thi phóng đôi mắt mong đợi về phía Lorenzo. “Anh… chắc không đến em cũng muốn hại chứ? Anh chỉ hận cô ta, sao lại có thể… có thể… làm thế này với em?”
Đáp lại cô chỉ là nụ cười nửa miệng thay lời khẳng định.
Thất kinh. Không lẽ bấy lâu quen biết, cô đối với anh lại nhỏ bé đến vậy? Hay là bạn bè đối với anh cũng chẳng khác lũ đối thủ để giẫm đạp trên thương trường? Cô có thể hiểu ngày trước vì sao anh lợi dụng Simona Moretti, gián tiếp hại cho cô ta thân bại danh liệt, đến cuối cùng phải tự giải thoát bằng cái chết. Nhưng sự việc lần này, không có một Banca Monte hào nhoáng liên can, không có tài sản lên đến mười ba con số dính dáng, không có sự khuếch trương tầm cỡ của Costa làm mục tiêu… Chỉ duy nhất có Nguyễn Ái.
“Thật ra, mọi chuyện là tùy vào em đấy chứ,” tâm điểm của sự chú ý giờ mới bất chợt lên tiếng, mắt vẫn dán vào cô đầu bếp trẻ đang cắn môi nhìn thẳng vào mình, hoàn toàn làm ngơ những lời lẽ của An Thi.
“Nếu em chọn cách trốn tránh, tiếp tục công việc của mình như chẳng có chuyện gì xảy ra, cả cái nhà hàng nhỏ bé này sẽ nhanh chóng bị chính tay mình hủy diệt.” Đưa hai tay lên ra chiều hòa hoãn, anh cười một cách nhã nhặn. “Nhưng bây giờ thì ổn rồi, em đã chọn giữ lại cái hoa tai đó, chứng tỏ bản thân vẫn còn tình cảm với anh, vậy nên mọi thứ đều ổn.”
Chọn? Anh ta cố tình để mình chọn?
Cả thế giới trong một giây dường như rung chuyển. Nguyễn Ái sững sờ, không thể tin nổi con người trước mặt.
“Anh… đem mạng sống biết bao nhiêu người nơi đây, đánh cược lên lòng ghen tỵ của tôi?!”
Nếu cô chọn làm ngơ sự ghen tức của mình, không biết bây giờ đã có biết bao người bị hại. Võ Gia Chính Luận rốt cục là… đã trở thành con người như thế nào rồi?
“Nào, nào, đừng phóng đại quá thế. Cùng lắm chỉ là vào bệnh viện vài tuần, tuyệt không gây chết người,” tiếp tục nói cười như người ta bàn luận thời tiết, anh chồm đến nắm nhẹ tay cô, đôi mắt khi phất lên lộ vẻ thâm tình pha lẫn châm chọc. “Dù gì cũng phải tính đến trường hợp em ăn vụng như lúc xưa, lỡ tay chạm vào thức ăn thì ngay cả em cũng sẽ không ổn, có phải không nào? Anh nỡ nào lại độc chết cả Nguyễn Ái?”
Nguyễn Ái tay nhanh chóng rút lại, không phải vì ghê tởm, mà bởi sự tiếp xúc da thịt – dù rất khẽ – đang khiến ruột gan cô quặn lại. Nhói đau đến khó tin!
Có vẻ như cái con người kia dù thay đổi đến cỡ nào, thòi cũ cũng khó lòng từ bỏ, vì thế mà nhanh chóng chộp lấy tay cô lần nữa. Siết chặt.
Giằng co một lúc, cả hai không hề chú ý đến phản ứng kỳ lạ của những người xung quanh – lúc bấy giờ đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía họ; ngay cả bảo vệ nhà hàng toan lao đến giải vây cũng bị chặn lại bởi hai nhân viên áo đen không biết từ đâu thình lình lộ mặt.
“Em có chuyện về trước. Sẽ gọi cho anh sau.”
Hai đương sự lúc này mới chú ý đến Đặng An Thi vẫn thừ ra nơi đó – lúc bấy giờ đã thu hồi sự tỉnh táo, tuy khi đứng lên có chút chệnh choạng, sắc mặt cũng có phần trắng tái, song lại vô cùng vững vàng khi vùng bước ra khỏi khung cảnh ba người như chạy trốn thiên tai. Nhanh đến nỗi Lorenzo vẫn còn chưa kịp phản ứng hay đáp lời.
Ai cũng có thể thấy được, bờ vai người thiếu nữ gợi cảm đó đã run lên bần bật. Yên tĩnh vài giây, Nguyễn Ái tâm trạng rối bời, cảm xúc đan xen lẫn lộn giữa hãi sợ và sự hài lòng thầm kín. Dù rất tàn nhẫn, bá đạo; việc của anh vừa gây ra suy cho cùng không khác Chính Luận của ngày trước là bao… chỉ là lần này, khoác vào cái vỏ hòa nhã ôn nhu…
Ngược lại, điều làm cô hãi sợ chính là sự si tình lộ liễu kia.
Chính Luận của ngày xưa, tình cảm luôn giấu kín trong tim, chỉ bộc phát khi lên cơn quá khích. Cô lúc đó thường hay ao ước anh sẽ cởi mở hơn trong việc bộc lộ cảm xúc của mình; song khi đứng trước một Lorenzo mắt đậm tình, lời lẽ dịu ngọt yêu chiều, không hiểu vì sao lại cảm thấy mất mát vô cùng.
Tình yêu. Nó khiến con người ta quên mất cả chuẩn mực lý tưởng.
Chàng trai hoàn hảo trước mặt cô hiện giờ, đột nhiên trở nên khiếm khuyết muôn bề.
“Anh chỉ là, muốn chúng ta quay trở lại với nhau.”
Giọng nói của anh bỗng dưng trở nồng nàn, có phần xót xa. Cô dĩ nhiên biết được anh sớm muộn sẽ nói ra những lời lẽ nhột nhạt này, trải qua cả tuần bơi trong sự vô định gây ra bởi hàng chục đóa hoa lam hồng, còn không hiểu được tâm ý đối phương thì quả là ngớ ngẩn. Nguyễn Ái tuy không quen với làn sóng cảm xúc lộ liễu tuôn tràn từ anh như thế này, cũng không khỏi mềm lòng vì chất đượm buồn trong từng câu, từng chữ…
Cô nhẹ giọng phản hồi, lời toát ra có phần rạn vỡ. “Sau những chuyện em đã làm, anh còn muốn quay trở lại?”
Khuôn mặt anh sau đó đậm vẻ ưu tư, bàn tay đan vào nhau dày vò, ánh mắt đa mang không khỏi khiến cô chột dạ.
“Đôi lúc, đến một thời điểm nhất định nào đó, con người ta không còn quyền chọn lựa, chỉ còn biết nghe theo con tim của mình.”
“Nghĩa là gì? Sao lại không có quyền chọn lựa?” cô đột nhiên run rẩy. “Anh có quyền hận, có quyền trả thù em.”
“Ai tạo ra cái quyền đó?”
“Không ai cả, kẻ trong cuộc nguyện ý là được.”
Buồn bã lắc đầu, anh cầm lấy cặp hoa tai nằm trơ trọi trên bàn nhấn vào tay cô, mắt nâu dõi vào cô sự nồng ấm hy hữu.
“Anh muốn chúng ta lấy nhau.”
“…”
“Hoa tai này, vốn là dành cho em. Đến cuối cùng cũng trở về bên em.”
Quá đỗi bàng hoàng. Nếu không vì đôi tay đang siết chặt tay cô quá mạnh mẽ, Nguyễn Ái đã vùng bỏ chạy.
Đó, là bản năng sinh tồn.
Khi đối mặt với nguy hiểm ngấm ngầm, con thú nhỏ tinh ranh dĩ nhiên sẽ lẩn mất. Cô không tin Võ Gia Chính Luận của ngày ấy biến mất dễ dàng đến thế. Sự việc từ khi gặp lại anh cho đến giờ, hệt một đoạn nhạc dạo đầu lặng lẽ trước bão tố dập vùi. Có lẽ trời sinh cô ra nghĩ ngợi quá nhiều, hoặc con người cô quá đa nghi; Nguyễn Ái dĩ nhiên không khỏi nghi ngờ tính xác thực phía sau những câu nói hoa mỹ, những cử chỉ dịu dàng, những nụ cười trìu mến. Chúng mang đến cho cô những cảm giác rất không chân thực, khiến cô bất giác e sợ sau cái lặng lẽ đó, giông bão nổi lên là điều không tránh khỏi.
Hà, Nguyễn Ái của bây giờ, vốn có còn thứ gì nữa mà lo giông sợ bão? – cô cười khẽ trong bụng.
Cứ như đọc được ý nghĩ của cô, giọng nói anh bỗng dịu lại, ánh nhìn mang sự mòn mỏi đợi mong. “Anh biết em lo sợ anh có ý đồ khi đột nhiên thay đổi như thế này, cũng có lẽ việc đến quá bất chợt khiến em không biết suy nghĩ ra sao. Hay là thế này, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ chinh phục em như những cặp tình nhân bình thường, sau đó dần tiến đến hôn nhân. Dù gì đi nữa, tình cảm bấy lâu nay cũng cần bồi dưỡng lại…”
Nguyễn Ái lắng nghe mà đầu óc lùng bùng. Từ đầu? Chinh phục? Bồi dưỡng? Cô đang lạc ở hành tinh nào đây? Trong lòng sinh ra ngạc nhiên quá lớn, bất giác nói thành lời ý nghĩ nuôi dưỡng lúc bấy giờ.
“Anh nếu không phải là người ngoài hành tinh giả dạng thì đầu óc chắc cũng bị người ngoài hành tinh tẩy sạch.”
Quả nhiên đổi lại là vẻ mặt ngạc nhiên cùng tràng cười bất đắc dĩ.
“Đấy là cách em đáp lại sự chân tình của người ta sao?” anh lắc đầu cười khổ. “Ái à, quả thật chẳng thay đổi bao nhiêu…”
“Em biết anh thật sự chân tình.”
Dừng lại tràng cười, Lorenzo có thể cảm nhận rõ rệt nét mặt nghiêm nghị của đối phương. Từ đầu đến giờ, trái hẳn với anh, Nguyễn Ái rõ ràng không hề đùa cợt.
“Vậy sao?”
“Ừm.”
“Em thật sự cảm nhận ra?” Gật đầu thay lời đáp, mắt đen đột nhiên dấy lên sự xót xa cực độ. “Là chân tình trả thù kẻ đã tổn thương anh sâu nặng.”
Im lặng một lúc.
“Em thật sự nghĩ anh muốn trả thù?”
Không phản ứng từ kẻ đối diện. Cũng không câu trả lời. Chỉ có ánh mắt thâm sâu như vũ trụ dõi thẳng vào anh.
Lắc đầu ngán ngẩm, anh từ từ đứng dậy. “Nếu em đã không tin, càng nói nữa cũng càng vô dụng.”
“…”
“Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc. Cuộc sống này quá ngắn ngủi để bỏ lỡ một người…”
“…”
“Anh sẽ còn quay lại.”
Nhìn theo bóng lưng người đàn ông cô độc bước chậm ra khỏi sảnh nhà hàng, ánh mắt Nguyễn Ái chứa chan sự dày vò đau khổ. Thoạt trông có thể nhìn ra cô đang đấu tranh dữ dội có nên tin Lorenzo hay không, lẩn khuất bên dưới lại là một thế giới nội tâm phức tạp hơn muôn ngàn lần.
Đây… vốn không còn là vấn đề tin hay không nữa rồi. Bởi cô đã có câu trả lời. Cũng đã ra quyết định.
“Chờ đã!”
Bước chân ai kia dừng lại, thoáng nụ cười hờ hững nở ra trên môi trước khi con người đó quay lại với vẻ mặt buồn khổ vô hạn.
Cô gật đầu.
“Em đồng ý.”
Rồi, khóe môi cong lên để lộ một nụ cười mông lung, không rõ là để khẳng định với bản thân hay với người đàn ông đứng lẻ loi trong ánh đèn vàng vọt.
“Chúng ta bắt đầu lại.”
Người xung quanh ai cũng trầm trồ vì được chứng kiến một màn hàn gắn quá ư xúc động. Chỉ riêng có kẻ trong cuộc, sâu trong cõi lòng mới rõ thực hư…
Tình yêu và hận thù. Cả hai đều khiến người mù quáng. Đêm đó, trang giấy ngập chữ lấp đầy tâm sự lại một phen ướt đẫm. Bước ngoặt sau nốt lặng tương ngộ này của Nguyễn Ái rõ ràng hứa hẹn một tương lai không lặng chút nào…
Anh nghĩ trở về với dáng vẻ đó là em không nhận ra?
Anh nghĩ khoác vào cái vỏ hòa nhã dịu dàng. sẽ khiến trái tim em đổi nhịp? Anh nghĩ những lời nói hoa mỹ và thái độ thâm tình, sẽ làm tâm em rung chuyển?
Anh thật sự nghĩ em tin anh muốn trở lại ban đầu?
Em biết. Biết hết đấy. Biết anh rõ ràng muốn trả thù em.
Sự nhu mì giả dối trong ánh mắt anh đã thay đổi khi em nhắc đến việc trả thù – dù chỉ là một khắc ngắn ngủi. Lớp ngụy trang hoàn hảo đến cỡ nào rồi cũng có điểm khiếm khuyết. Anh không biết… em nhạy cảm với những ý định không tốt trong một con người lắm sao, bởi bản thân em cũng được xây dựng từ những thứ đó…
Vậy nên, khi em nói “đồng ý,” nghĩa là cũng chấp nhận rồi.
Em tự nguyện sập bẫy, sẽ diễn tròn vai trò con mồi ngây ngốc anh mong đợi.
Đối với một món đồ đang trên đà mục rữa, có tiếp tục tàn phá nó thì cũng chẳng thảm thương gì hơn, phải không Luận? Nguyễn Ái, có bị anh giẫm đạp thương tổn cỡ nào nữa, thì cũng chỉ là một Nguyễn Ái sống không bằng chết mà thôi.
Nếu điều này có thể khiến anh vơi đi phần nào thù hận một khi em không còn bên cạnh anh nữa, vậy cũng đáng lắm. Em tình nguyện. Tình nguyện làm một con mồi si khở để anh vùi dập, đó là cái giá em phải trả cho sự ích kỷ của mình suốt năm năm nay, để người em yêu thương ngập ngụa trong đau khổ…
Và có lẽ, sẽ còn nhiều năm về sau nữa, Luận à.
Xin lỗi, Luận. Thật tình xin lỗi. Em quả thật quá ích kỷ. Nếu em có thể đặt anh lên hàng đầu, bản thân đã có thể an nhàn thổ lộ hết tất cả, sau đó ở lại bên anh cho đến khi bị chán ghét thì thôi.
Nhưng em không thể.
Vậy nên.
Chỉ xin anh một điều duy nhất.
À, là đòi hỏi từ anh một điều duy nhất chứ.
Đừng quên em, nha Luận.
Ngay cả khi em đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh, cũng không muốn bị quên lãng.
Nhất là từ anh.
Ký thư cho anh. Ngày 19 tháng 1, 2010.