Chương 5: Sợ Gì Không Làm Ác?
Con đường đi đến Cái Ác, là xuất phát từ Cái Thiện
Mọi Ác Ma đều đã từng một thời đội qua mũ miện hào quang của Thiên Thần.
Những ngón tay xoắn vào nhau day dứt. Vẻ mặt bứt rứt bất an. Quả tim đau khổ đến không còn sức lực.
Đọc những tiến triển của AIfanclub trên forum trường, những hình ảnh Nguyễn Ái ngồi sát cạnh ngắm nhìn Võ Chính Luận đang ngủ say khiến lòng Yến Nhi rối bời, tâm trạng chới với, lạc lõng.
Tại sao chứ? Tại sao?
Cô biết rõ Chính Luận yêu cô. Nhưng tại sao cô lại bất an thế này? Lại ghen tức đến muốn vỡ mạch máu như vậy? Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp với dáng vẻ tự tin kia, cô chỉ muốn xé bỏ cái vỏ yếu đuối của mình để lao vào cào cấu con bé đó. Nên nhớ, cô là vai chính trong câu chuyện này, cô không nên có những ý nghĩ thấp hèn như thế!
Cô không nên!
Nhưng cô không thể điều khiển được bản thân nữa rồi.
Cô rất rõ tình cảm của Chính Luận. Anh luôn nhìn cô với đôi mắt trìu mến đến tan chảy. Có đôi khi cô bạo dạn hỏi “Anh có thích em không?” anh lại dùng chính đôi mắt ấm áp đó dõi vào rồi ân cần xoa đầu cô.
“Anh thích mái tóc rối bù của em.”
Anh hôn lên mũi cô. Luôn là như thế. Một nụ hôn thật dễ thương, chứng tỏ tình cảm của anh thay lời nói. Anh là người rất kiệm lời…
Anh chăm sóc cho cô tận tụy, bảo vệ cô hết mình.
Anh yêu cô.
Và cô nên thỏa mãn với điều đó! Cô không nên ghen tức với Nguyễn Ái! Cô ta chỉ là một nhân vật phản diện trong câu chuyện giữa anh và cô thôi… Nhất định là vậy! Anh còn thậm chí chưa bao giờ nói với Nguyễn Ái hơn hai từ “bỏ ra” hôm đó…
Nhưng anh đã cười.
Nụ cười đầu tiên cô được thấy.
Và người làm anh cười không phải là cô.
Yến Nhi nhắm mắt trấn tĩnh. Khi quay lại với trang viết trên mạng, dòng chữ đỏ thắm từ một fan cuồng của cô và Chính Luận chợt đập vào mắt.
Sao ss Nhi có thể hiền đến thế chứ? Người ta đang ra mặt cướp chồng của mình lộ liễu thế kia! Ss Nhi phải mạnh mẽ lên chứ! Phải hạ đo ván con hồ ly kia! Như thế mới không hổ danh bạn gái của Devil! Đối với cái ác thì sợ gì không làm ác với nó?
“Đối với cái ác thì sợ gì không làm ác với nó…” Đối với cái ác thì sợ gì không làm ác với nó?
Sợ gì không làm ác với nó?
Cô phải cứu lấy Nguyễn Ái, cả cô, và Chính Luận nữa! Cô phải!
*** Nhà vệ sinh nữ.
Nguyễn Ái loay hoay sửa lại mái tóc trước gương. Không biết vú nuôi đã làm gì với máy uốn tóc của cô thế nhỉ? Không đủ độ nóng nên hôm nay những lọn tóc cứ đơ ra sao ấy! Chết thật, thế thì làm sao một lát vào lớp gặp anh Luận đây?
Cô cong môi ảo não.
Bên cạnh có tiếng cười khúc khích. Cô liếc sang, toan mắng mỏ nhỏ nào vô duyên lại cười trên sự đau khổ của cô như thế, chợt khựng lại khi trông thấy người đó.
Dương Hoàng Yến Nhi.
Lập tức cô quay ngoắt lại không thèm quan tâm. Biết sao được, cô thật sự không muốn nói chuyện với người này. Ngay cả nhìn cũng không. Với Nguyễn Ái, ghét thứ gì thì cô sẽ xem như nó không tồn tại. Chỉ cần tập trung vào mục tiêu phía trước là được.
“Xin lỗi em, nhưng vì em quá dễ thương…” Yến Nhi nhỏ nhẹ lên tiếng. “Chẳng trách sao bọn Văn Thành lại thích em đến vậy.” “…”
“Chị biết em rất ghét chị. Nhưng có những điều chị phải nói.”
“…”
“Chính Luận là bạn trai của chị. Anh chị đã quen nhau gần hai năm rồi. Tình cảm vô cùng tốt. Nếu em có lòng tự trọng, thì không nên mất thời gian chen vào giữa anh chị như thế.”
Giọng Yến Nhi yếu ớt và dè dặt, không khỏi khiến người nghe cảm thương. Tuy nhiên, Nguyễn Ái vẫn bơ bơ ra đấy. Cô từ nhỏ vốn là người ích kỷ vô tâm như thế. Và hoàn toàn không xấu hổ vì tính tình lập dị của mình.
“Xem ra…em rất cố chấp…” âm thanh phát ra từ Yến nhi chợt đanh lại.
Nguyễn Ái vẫn không thèm nhìn lấy đối thủ của mình, cô ung dung lắc lắc mái tóc, rồi cúi xuống vặn nước rửa tay.
“Chị…chị thật không muốn như thế đâu… Làm thế này là không đúng, nhưng nó tốt cho cả em và chị. Anh Chính Luận sẽ mãi mãi không thể yêu một con người như em, nên đừng làm mình đau khổ nữa…” “…Hãy để chị giúp em chấm dứt trước mầm mống của sự đau khổ này. Về sau, em sẽ biết ơn chị.”
Nguyễn Ái tắt nước. Chân mày cô nhíu lại. Nói năng kiểu gì thế này? …không phải là cô ta muốn…
.
.
RẦM!
Trán Yến Nhi rướm máu, mặt gương soi rạn nứt.
Cô run rẩy ôm lấy đầu, sau đó chạy một mạch ra khỏi nhà vệ sinh.
“Chị chỉ muốn tốt cho em…” là sáu chữ cuối cùng Yến Nhi để lại.
Nguyễn Ái cứ đứng đấy. Cô chau mày nhưng không hề hoảng hốt, cũng chẳng có ý muốn chạy theo giúp đỡ Yến Nhi. Nếu cô ta đã có đủ thời gian soạn ra đoạn diễn thuyết hùng hồn vài phút vừa rồi, hẳn đã dự liệu lợi hại mọi chuyện. Giúp đỡ có khi lại rối thêm kế hoạch của cô ta.
Với lại, Nguyễn Ái cũng không muốn giúp đỡ tình địch chút nào.
Nhún vai, cô quay lại và tiếp tục mở vòi rửa tay. Nguyễn Ái vốn mắc bệnh ưa sạch sẽ. .
* * *
“NGUYỄN ÁI! MÀY CHẾT VỚI TAO!”
Thanh Tuấn hung hãn cùng đám đàn em xông vào nhà vệ sinh. Cánh cửa bị tông ra nằm thảm thương trên nền gạch u uất. (Sao cứ phải làm thế nhỉ? Cứ mở ra là được rồi^^” ) Nguyễn Ái liếc nhìn Thanh Tuấn qua phản chiếu trên mặt gương rạn nứt. Trong thoáng chốc, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ ngạc nhiên vô cùng, song lại không hề đan xen cùng nỗi sợ.
“Nhanh vậy à? Tôi vẫn còn chưa rửa tay xong.” “Mày—!”
Thanh Tuấn giận tím mặt khi trông thấy sự thản nhiên của cô. Cứ như việc đã làm vài phút vừa rồi không phải là gì đối với con người này. Rốt cục, Nguyễn Ái này đáng sợ đến mức đó sao?
Anh áp sát cô, đến khi họ chỉ cách nhau hai bước. Nguyễn Ái ngước mặt lên, đôi mắt mở tròn, khí khái chân thành khi lên tiếng mở lời.
“Tôi không đánh cô ta.”
“Nói dối!” Cơn giận trong Thanh Tuấn ngay lập tức tuôn tràn. Yến Nhi yếu đuối như vậy, đáng thương như vậy, thánh thiện như vậy, lại còn muốn che giấu cho cô ta nữa! Vậy mà cô ta dám trân mắt nói láo như vậy sao? Tệ hơn nữa, không một chút cắn rứt trong đôi mắt ướt át kia!
“Tao không bao giờ muốn đánh con gái. Nhưng loại nhà giàu mất nết như mày không dạy dỗ thì không bao giờ hiểu ra được đúng sai!”
Nói rồi anh nắm tóc Nguyễn Ái lôi đến trước cửa buồng vệ sinh, chân đạp tung cửa rồi nhấn đầu cô xuống bồn cầu.
“Thế nào? Đã tỉnh ra chưa?! Con khốn?!!” Thanh Tuấn vừa la lối vừa nhấn xuống, rồi lại kéo lên.
“Anh Tuấn à, được rồi… làm thế cô ta chết mất,” một tên đàn em nhăn nhó lên tiếng, đôi mắt toát ra vẻ cảm thương cho cô gái xinh đẹp.
“Đúng đó, anh thấy nãy giờ nó đâu hề chống cự đâu… Con nhỏ này không bình thường. Em nghĩ chúng ta nên đưa nó đến chỗ đại ca thì hơn,” một tên khác hùa vào, chân tay bắt đầu bứt rứt không yên. Thanh Tuấn thở dốc. Quả thật, con nhỏ này không hề chống cự khốc liệt như những nạn nhân lúc trước của anh. Cũng chẳng thèm la ó cầu xin. Có cái gì rất không ổn với con bé này…
Kéo Nguyễn Ái đứng lên, anh hằn học nói. “Thế này còn chưa xong đâu! Đợi đến lúc mày gặp đại ca sẽ biết thế nào là lễ độ!”
Chương 6: Giờ Phán Quyết
Hội trường tập họp của Việt Duệ tràn ngập những người tò mò đến xem huyên náo. Các cửa chính bao quanh hội trường đều được khóa lại. Việt Duệ là do một số thành viên có máu mặt trong tổ chức Võ Gia lập nên, chín trong số mười đã có con cái tự nguyện đi theo Devil Prince. Vì thế, nơi địa bàn của Ác Ma, thầy cô không được phép vào nếu không cần thiết: đó là Luật Thầm Lặng của Học Viện Việt Duệ mà ai cũng ngầm hiểu và chấp hành.
Vì đây là Giờ Phán Quyết.
Cuối cùng thì màn diễn kịch tính mang đầy hơi hướm truyện tranh được chờ đợi bấy lâu cũng đã bắt đầu.
* * * “Nguyễn Ái hành hung Dương Hoàng Yến Nhi. Devil Prince nổi giận đứng ra phán quyết kẻ tội phạm.”
“Sến quá đi,” Nguyễn Ái nhăn mũi khi nghe người xung quanh lặp đi lặp lại câu nói đó. “Có phải là phim Nhật đâu chứ.”
“Nhưng đây là Việt Duệ, con ranh ạ. Chúng tao có luật của riêng mình,” Thanh Tuấn vừa gằn ra từng chữ, vừa kéo tay cô lôi đi giữa hai hàng người dạt ra.
Đến tâm điểm, Nguyễn Ái người ướt sũng, môi tím xanh vì máy điều hòa trong gian phòng, giương đôi mắt ướt át của mình nhìn lên cảnh tượng trước mặt.
Hoàng tử của cô đang ngồi với dáng điệu vô cùng thản nhiên trên bậc thang sân khấu. Kế bên là Dương Hoàng Yến Nhi đang rúc mặt vào tay áo anh mà nức nở, vai run lên bần bật.
Dù không muốn, nhưng Nguyễn Ái không khỏi nổi nóng, lại có chút nhói đau trong lòng…
Lại cái đau không rõ nguyên do — bất cứ khi nào đối diện với sự ân cần của Võ Chính Luận dành cho bạn gái!
Cô cúi gằm mặt, không hiểu nỗi bản thân mình.
***
“Mặt mày khó coi thế?”
Nguyễn Ái ngước mặt lên, bất ngờ vì nụ cười nửa miệng của Ác Ma. Và hình như không chỉ có cô là cảm thấy sững sờ. Hơn hai trăm cặp mắt vây quanh đều có cùng biểu lộ trước tâm trạng vui vẻ của Võ Chính Luận. Có ai mà ngờ hoàng tử ác ma bình thường đã điển trai ngất trời, nay khi cười lên lại có thể khiến cho chữ ‘ngất trời’ trở nên vô cùng đáng hổ thẹn.
“Quỳ xuống!” Thanh Tuấn bực mình từ sau thét lớn.
“…”
“Quỳ xuống!”
Giật nảy mình, Nguyễn Ái rốt cục cũng thoát khỏi tầm ảnh hưởng của nụ cười mê hoặc. Cô nhảy thót qua một bên khi bàn tay Thanh Tuấn chạm vào gáy mình.
Và đâm sầm vào vòng tay Văn Thành.
Như tìm được cứu tinh, cô nhanh chóng nấp lại phía sau anh, đầu ló ra, má phồng lên thách thức. “Không!”
“Thành! Mày tránh nó ra!”
“À…nhưng mày thấy đó. Người đẹp đã nhờ thì hiệp sĩ đâu dám từ chối,” Văn Thành cười ngạo nghễ. “Mày biết tao rất yếu lòng trước những cô gái đẹp mà… phải không, phản diện?”
“Phải, phải,” cô nhoẻn miệng cười thật tươi với Văn Thành khi anh quay đầu sang nhìn cô.
***
“Văn Thành, tránh ra.'
Giọng nói uy lực của Võ Chính Luận lại trỗi lên. Nguyễn Ái quay sang, bắt gặp đôi mắt tối sầm. Chết thật, con người này thay đổi tâm tình nhanh quá. Mới vài giây trước còn cười được…mà bây giờ đã ‘đen thui’ rồi?!
Chắc chắn là tức giận vì bạn gái bị ăn hiếp — Nguyễn Ái chợt thấy khó chịu ghê gớm vì suy nghĩ này. Lúc trước khi đọc những mẩu truyện trên forum, cô vẫn còn hoài nghi. Nhưng bây giờ đối mặt với sự thật rành rành trước mắt, cô bỗng chột dạ làm sao…
Văn Thành đột ngột quay sang, áp hai tay vào má Nguyễn Ái kéo gần cô lại, đến khi mặt anh và cô chỉ cách nhau một hơi thở…
Nguyễn Ái quá bất ngờ để phản ứng. Cả hội trường nín thở vì hành động tai tiếng của phó tướng. Ai cũng nghĩ rằng anh sắp sửa công khai chống đối Ác Ma bằng việc hôn Nguyễn Ái.
Fan của Nguyễn Ái và Văn Thành chân như muốn nhũn ra!
“Ầy, không xong rồi, phản diện. Xem ra hiệp sĩ phải tháo lui thôi. Sorry nha, đồng minh tạm rã.”
Anh cười thật tinh ranh rồi buông tay ra. Nguyễn Ái choáng váng suýt ngã.
“Đồ…đồ Văn Thành đáng chết!” kẻ–bị–bỏ–rơi gắt gỏng khi đứng vững lại, mày nhíu nhíu. “Cũng may là anh không phải hôn em đó, không thì sau này đừng hòng bè bạn gì ráo!”
“Eh? Vậy sao?” Văn Thành nhướn mày. “Không tức vì anh bỏ rơi em? Mà tức vì anh suýt hôn em?”
“Chứ sao?” cô chéo tay trước mặt ra dấu ngăn cản. “Nghĩ sao mà động đến còn không cho, lại cho hôn dễ dàng được chứ?”
“Ý là hoa khôi nhăng–nhít Nguyễn Ái của chúng ta… chưa từng hôn ai bao giờ?”
Nguyễn Ái lắc đầu, đưa ngón trỏ ra.
“Chỉ có một lần duy nhất. Và là bị ‘cưỡng hôn’.” Văn Thành huýt sáo.
Cả hội trường lại đổ ra xôn xao.
Thật hay chơi? Nguyễn Ái với hàng chục bạn trai trước đây lại chưa từng hôn ai ngoài một? Làm sao tin nổi chứ? Nguyễn Ái sành điệu như vậy, xinh đẹp như vậy, lăng nhăng như vậy. Nói cô chưa lên giường cùng ai còn chưa ai tin, huống chi là chưa từng tự nguyện hôn ai!!!
Láo! Láo quá! Nhưng lọt ra từ miệng Nguyễn Ái thẳng–như–ruột–ngựa thì không phải là láo rồi!
Đúng là tin động trời! Đèn pha lại nháy lên. Nguyễn Ái chớp mắt nhìn quanh bàng hoàng. “Gì vậy trời? Các người có mát dây không? Vậy mà cũng chụp hình được?!”
“Tin chấn động mà,” Văn Thành từ đâu bỗng xuất hiện kề bên, khoác vai cô và ra dấu ‘chiến thắng’ (^o^V), miệng ngoác đến mang tai khi quay qua quay lại trước mặt đám sinh viên đang hồ hởi chụp ảnh.
“Không được chụp!” Cô thét, gạt tay Văn Thành ra. “Đã nói anh không được chạm vào em tùy tiện mà!” đoạn cô quay sang đám người quá khích.
“Còn chụp nữa hả? Nhìn tôi ướt sũng thế này đẹp đẽ gì mà chụp? Có chụp cũng lúc tôi tươm tất chứ! Lúc đó muốn chụp bao nhiêu cũng được!”
Câu nói cùng vẻ mặt không–hề–giỡn của cô khiến đám người xung quanh không kềm nổi phải hùa nhau cười rộ. Không khí trong hội trường đột nhiên có bước chuyển hướng bất ngờ. Có ai lại ngờ buổi phán xét của Devil lại trở thành một câu chuyện hài hước như vậy chứ?!
“Thật dễ thương! Nhìn cô ta nổi giận kìa!”
“Nguyễn Ái thật đáng yêu quá đi mất!”
“Way to go! Nguyễn Ái!”
…
“IM HẾT! LŨ CHÚNG MÀY QUÊN BÂY GIỜ LÀ GIỜ PHÁN QUYẾT À?!!”
Tiếng gầm của Thanh Tuấn khiến mọi người dần dần yên lặng. Dù gì đi nữa, Thanh Tuấn cũng là một trong những kẻ mạnh nhất trong nhóm người Devil Prince. Sức ảnh hưởng chỉ thua sau Văn Thành mà thôi.
“Còn mày nữa!” Thanh Tuấn quay sang Nguyễn Ái, “Ỏng ẹo gì nữa? Thật chướng mắt! Còn không mau quỳ xuống?”
“Không!”
Cô cúi đầu né qua cú giằng cổ của Thanh Tuấn. “Ba tôi tôi còn không quỳ. Mắc gì phải quỳ anh chứ? Rõ điên!”
“Con quỷ cái! Có đứng yên không thì bảo?! Còn tụi bây nữa! Còn chờ gì mà không bắt nó quỳ?”
“Người nào bắt ép tôi quỳ tôi thề rằng Vương Đăng Khoa sẽ không tha cho người đó!”
Bọn thuộc hạ nhìn nhau, rồi lại nhìn đến thủ lĩnh của họ. Võ Chính Luận vẫn ngồi đó, tay lơ đãng vuốt đầu Yến Nhi, khuôn mặt không cảm xúc.
“Tụi bây còn chờ gì nữa mà không xông lên?” Thanh Tuấn gầm gừ.
Bọn thuộc hạ xanh mặt. Ác Ma thì không có phản ứng, phó tướng lại cứ đứng đó cười, Thanh Tuấn lại không phải thuộc hàng có thể che chở cho họ nếu có chuyện — và lại chuyện xích mích với con gái ngài bộ trưởng bộ ngoại giao nữa chứ! Làm sao bây giờ? Làm đàn em hầu hạ mấy ông máu mặt ‘biến thái thất thường’ này thật là khổ quá!
Thanh Tuấn nhìn bọn đàn em phân vân do dự mà tức muốn bốc khói, bất nhẫn quay sang toan đuổi theo Nguyễn Ái.
“Quỳ xuống! Tao bảo mày quỳ thì phải quỳ! Cho dù mày là ai đi nữa, trong Việt Duệ này thân phận của mày không hơn—”
“Không là không—!”
“Không quỳ sẽ cạo trọc đầu cô.”
Mọi ánh mặt lại dồn vào con người ít nói trên bục thang sân khấu. Ác Ma hôm nay đã phát ngôn đến hai câu! Thường ngày đến cả Yến Nhi cũng chỉ có thể ‘bòn rút’ từ anh được vài ba dòng. Vốn trong các buồi phán quyết như vầy, Ác Ma chỉ đến để tọa trên ‘ngai vàng’ ngắm thưởng, chứ có nói năng gì đâu.
Vậy mà giờ đây lời nói của anh… đã khiến một Nguyễn Ái bất–khuất phải xanh mặt.
“Anh không dám…” giọng Nguyễn Ái có vẻ run run. Xem ra cô không tự tin mấy về suy nghĩ này của mình.
“Dám hay không, cô tự hiểu rõ,” Chính Luận đẩy Yến Nhi ra và đứng dậy trước đôi mắt bàng hoàng của bao người.
Không hiểu là do chiều cao áp đảo của mình, hay cái khí chất thống trị sẵn có của dòng dõi Võ Gia, con người này đã khiến ọi đôi mắt đều mang một sự thần phục nhất định. Với phong thái của một ông hoàng, anh bước xuống những bậc thang bằng gỗ và chậm rãi tiến về Nguyễn Ái, tay trong túi quần, dáng vẻ ngạo mạn — nhưng lại khoan thai theo một cách khác — khi cúi người xuống thân hình nhỏ bé của cô…
Khóe miệng lại nhếch lên.
“Đầu trọc rồi thì có khoác Prada lên vẫn không đẹp nỗi.”
Lời nói nghe như trêu chọc hơn là đe dọa. Thật không thể hiểu nỗi Devil đang nghĩ gì!? Một Nguyễn Ái cứng đầu như thế làm sao có thể chịu quỳ vì một lý do lố lăng cỡ đó?
Nhưng xem ra đối với Nguyễn Ái, lý do đó không lố lăng chút nào!
Vì cô đột nhiên lại khụy xuống, ngoan ngoãn như chú mèo xiêm ướt sũng.
Song bất ngờ hơn cả, Võ Chính Luận lại quay người bước về sân khấu với nụ cười ngạo nghễ trên môi!
Hai con người này… vì ‘nhan sắc’ hơn người nên… tâm tưởng cũng khác người chăng?— là những ý nghĩ rất thầm kín của dân chúng mục kích lúc bấy giờ…
“Phải không đó, phản diện? Em làm anh thất vọng quá? Lại quỳ vì một chuyện cỏn con vậy sao?” Văn Thành ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Ái, mắt anh mở to, tuy miệng vẫn cười hề hề.
“‘Cỏn con’?” Nguyễn Ái nhăn mũi, “Anh thử bị cạo đầu xem? Mái tóc đối với phụ nữ rất quý! Mất rồi thì tốn bao nhiêu năm nữa mới để dài ra được đây?”
“Nhưng như thế vẫn đỡ hơn bị đánh te tua hay—” anh vuốt mái tóc ướt sũng của cô “—bị nhấn đầu xuống toilet chứ?”
“Đỡ chỗ nào? Vết thương vài ngày sẽ lành. Còn mái tóc của em anh có biết mất hết sáu năm mới để dài chừng này không? Lợi hại anh tự tính.”
Có tiếng cười râm ran trỗi lên.
Thanh Tuấn, dáng người đệ vệ, đứng sững ra như một thằng ngốc khi chứng kiến cuộc đối thoại nhố nhăng này. Con bé này tâm thần sao? Nhấn nước nó không phản kháng. Dọa đánh nó không sợ. Mà sợ bị cắt tóc???
Nhưng tại sao đại ca lại biết được Nguyễn Ái nghĩ gì? — Thanh Tuấn lo lắng hướng mắt về tấm lưng của Chính Luận.
Người giàu có cách suy nghĩ thật quái đản. Khó hiểu thật.