Nước mắt cô lăn dài, thấm lan sang má con người đang chui rúc vào cổ cô thở ra hổn hển. Võ Gia Chính Luận chống tay, chậm rãi nhìn xuống những đường nét xót xa ảm não của kè vừa bị anh vùi dập đến thảm hại, lương tâm tuy bị dằn vặt vì trận cưỡng bức vừa xảy ra, sự thù hận khốn cùng thống trị tâm trí lại không hề chùn bước.
Anh rốt cục thì… cũng đã làm ra chuyện không nên làm nhất của một người đàn ông.“Em đau sao?”Anh hỏi, giọng nói phẳng lì, gương mặt không cảm xúc. Cái đau ám chỉ nơi đây rõ ràng không phải xác thịt.
Cô quay đầu, tránh nhìn vào mặt anh.Bàn tay đột nhiên thô bạo siết lấy cổ cô xoay lại đối diện, đôi mắt anh thu hẹp, ánh nhìn bỏng rát khiến cả thân cô tê dại.
“Còn tôi ? Em có quan tâm tôi đã đau như thế nào không?”
Nước mắt cô lại ứa ra không kiềm được, khiến anh lại càng tức giận. Đứa con gái này, đến cuối cùng vẫn không thể để anh vào mắt? Lại quay đi không nhìn, lại khóc òa không thành tiếng?
Nhưng anh nào có biết, cô không nhìn là vì mừng, khóc lóc là vì vui.Chưa bao giờ cô nghĩ mình lại mừng như vậy, khi nghe lại chữ “tôi” quen thuộc mà bản thân ngày nào vô cùng trái tai.Hay vui như thế, trước thái độ hung hãn lúc xưa luôn khiến cô e dè hãi sợ.
Đây mới chính là Võ Gia Chính Luận của cô.Song, một lần nữa, anh không hề biết.
Vậy nên lại chồm người dậy, bế bồng cô vào phòng ngủ, loạng choạng ngã lún xuống chiếc giường trắng muốt ngày nào họ vẫn cuồng nhiệt ái ân. Nguyễn Ái vào khoảnh khắc đó đã hoàn toàn kiệt quệ, vì thế bỏ rời mọi kháng cự, toàn thân buông lơi như một hình nhân đứt dây, để mặc kẻ say tình phía trên sẵn đà lao vào tiếp tục bức bách…
Đêm dài, trời gầm rít, mưa như tát nước bên ngoài.
Cũng không khác những gì diễn ra bên trong cửa kính là mấy…
* * *
Nửa đêm, Chính Luận bị đánh thức.
Không phài vì cơn bão điên cuồng đang ra sức gào thét ngoài cửa, càng không phải vì những cơn ác mộng đeo bám trường kỳ – vốn đã dần tan biến kể từ ngày gặp lại Nguyễn Ái.Mà, chính là cô.
Đôi bàn tay nóng ran siết chặt lấy cổ anh nhấn xuống nệm, bóng đen nhỏ nhắn đang chồm đến trên người anh tuyệt nhiên là cô.
Sấm chớp bên ngoài tạt vào cửa kính, để lộ ra trên gương mặt trắng bệch là nỗi kinh hoàng cùng sự phẫn nộ khôn cùng.
“Ái?” anh bất ngờ hỏi lớn, tay phóng lên khóa lại tay cô. Người đàn bà không đủ mạnh để có thể khiến anh ngộp thở. Song có thể thấy lực cô dùng là hết sức.
“Trả lại…!” Nguyễn Ái gồng người gào thét khi âm thanh gầm rít từ bên ngoài tràn ngập gian phòng. Chính Luận cả kinh, ngay lập tức lao mình ngồi dậy siết chặt cô trong vòng tay, giọng thì thào nhưng gắt gao lo lắng. “Tỉnh lại! Ái! Chỉ là mơ thôi!”
Cô lại càng giẫy nãy, miệng rít lên những từ ngữ không còn rõ mang ý nghĩa gì, càng về sau càng yếu ớt. Đến cuối cùng vỡ òa thành thanh âm nức nở…
“Sh… Không sao cả. Có anh ở đây, mọi chuyện sẽ ổn,” vừa ôm chặt lấy thân hình run rẩy; anh vừa hôn tới tấp trên trán, gò má và môi cô; giọng khẽ khàng trấn an.
Có tiếng thở dồn dập trong nhiều giây, cơ thể trong vòng tay anh giờ đây cũng mềm xuống. Trong bóng đêm mù mịt, anh không tài nào thấy rõ gương mặt, không biết cô đã bình tâm hay chưa, song lại không hề muốn rời khỏi cô lúc này – dù chỉ là vài bước nhỏ để động vào công tắt đèn.
Vậy là, trong bóng đêm tịch mịch, ai đó cứ ngồi mà vuốt ve thân hình mềm mại, cảm thấy sinh vật đáng thương kia càng lúc càng rúc sâu vào lồng ngực mình, trong lòng bỗng dâng lên sự ấm áp pha quyện chút đắng cay. Thế nên cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Cô hôn lại anh, nhưng tuyệt nhiên không nhẹ. Nụ hôn như một sự cầu cứu được giải thoát. Mãnh liệt và nồng đượm. Đôi tay vùng ra ôm ghì cổ anh lôi kéo, toàn thân dính sát vào lấn áp. Da trên da nóng đến thiêu đốt. Anh theo đà choàng tay vây lấy cô rồi ngã người nằm xuống, sau đó để mặc con người đang lên cơn kích động phía trên muốn làm gì thì làm.
Trong âm u, ngoài vị ngọt luyến ái, anh dường như còn nếm ra vị mặn của nước mắt đau thương.
*Đoạn XX này mệt a, lượt.*
* * *Một lúc lâu sau.Võ Gia Chính Luận đặt xuống điện thoại, tay đan vào nhau, ngồi ở cạnh giường nhìn chằm chằm vào sinh vật nhỏ nhắn vẫn đang chìm trong giấc ngủ bất an. Cặp mày thanh tú chốc chốc nheo lại, mồ hôi vả ra hai bên thái dương làm bết cả tóc vào da thịt. Trông cô lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ đáng thương trầm luân trong ác mộng.Cúi gằm đầu, đôi bàn tay anh luồn vào mái tóc đen dày mà vò bóp, vẻ mặt khổ sở vô cùng.
Anh rốt cục đã làm ra chuyện gì rồi? Dù tửu lượng rất kém, hai ly rượu vừa rồi cũng chưa đủ để khiến anh mất đi lý trí như vậy. Đến cả kẻ mình hành hạ rõ ràng đang lên cơn sốt cũng không hề hay biết. Lúc sau, lố lăng thay, lại tiếp tục để con người yếu đuối này hoan ái cùng mình. Mãi đến khi kích tình qua đi, nhiệt độ thân thể hạ xuống, mới chợt phát hiện ra sinh vật bên dưới da thịt vẫn còn nóng như lửa đốt.
Và dĩ nhiên, nhiệt không phải do ái ân mà ra.
Chính Luận đã phát hoảng, ý định đưa cô vào bệnh viện. Chẳng ngờ đối phương lại kịch liệt phản đối, thậm chí òa khóc nức nở chỉ trước sự đề cập của hai từ “bác sĩ”. Anh tuy không hiểu nỗi e ngại vô lý này của cô, song cũng mù quáng chiều theo. Trước dáng vẻ thảm thương lúc đó của Nguyễn Ái, cho dù có là lấy cả mặt trăng trên trời, e rằng ngài Võ Gia đây cũng gật đầu ưng thuận.
Tuy vậy, sau khi cho cô uống qua thuốc giảm sốt, anh cũng không hề quay về giường ngủ mà cứ ngồi đó túc trực. Chỉ cần nhiệt trên người cô tăng lên dù là một độ, có khóc lóc van xin như thế nào anh cũng sẽ thẳng tay vác thẳng cô vào bệnh viện.
Anh lẽ ra không nên thả cô đứng chờ dưới mưa, cũng chưa bao giờ có ý định hành hạ cô theo cách ấy. Nguyễn Ái là một người con gái không bình thường, khi rời đi anh đã tin rằng cô sẽ không điên rồ mà đứng đó ngóng đợi hơn sáu tiếng. Sự thật đã chứng minh phán đoán của anh không phải lúc nào cũng đúng. Vừa rồi khi nghe lại đoạn báo cáo của Luigi – kẻ vẫn được anh điều đi ngấm ngầm theo sát Nguyễn Ái; trong lòng không biết đã có biết bao cái gọi là kim đâm xuyên suốt. Nếu như không phải vì Luigi gọi đến taxi, ả đàn bà giờ đây có lẽ đã chết cóng trên xa lộ, hoặc bị kẻ xấu cường bạo vì cách ăn mặc phóng túng-
Khốn nạn!
Mỗi lần nghĩ đến những khả năng tệ hại có thể xảy đến với cô, Chính Luận đột nhiên muốn nguyền rủa. Lúc này cũng không rõ đối tượng là bản thân hay cô gái mang tên Nguyễn Ái nữa.Mặc dù trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy tội lỗi trước tình trạng của cô, đối với sự kiện cưỡng bức vừa rồi Võ Gia Chính Luận không hề cảm thấy hối hận.
Cô nợ anh. Là món nợ không phải chỉ vài đoạn khổ ái có thể bù đắp.
Huống chi, Nguyễn Ái vốn thuộc về Võ Gia Chính Luận.
Tuy nhiên, không hiểu là do tác dụng của thuốc hay chính sự kiện cưỡng ép vừa trải qua lúc tối, tình trạng mê sảng của cô giờ đây khiến anh không tài nào yên ổn trong lòng.
Cô khóc. Rõ ràng khóc thật thương tâm. Ngay cả trong giấc mơ.
Lại còn việc cô siết lấy cổ anh. Tuy rằng cứ đinh ninh cho rằng do gặp ác mộng, một góc tâm trí trong Chính Luận vẫn cảm thấy không thoải mái.
Bất cứ chuyện quỷ quái gì đã ám ảnh cô đến nỗi này?“Xin lỗi, Luận… em xin lỗi…”
Bàn tay cầm khăn ướt đang di chuyển trên tay cô khựng lại, anh quay đầu về nơi vừa thoát ra tiếng nấc nhỏ, suýt nữa đã nghĩ rằng cô đã tỉnh giấc.
“’Xin lỗi ư’?” anh cười nhạt, ký ức tràn về khiến tâm đắng chát. “Thật giống với những lời trước đây em nói ra, trước khi chính miệng tuyên bố em không thể yêu tôi còn hơn cả bản thân.”
Bàn tay to lớn miết nhẹ trên má cô, giọng anh đột nhiên khẽ khàng đến đáng sợ, ánh mắt diết da dằn vặt. “Lần này lại là gì?”
“…tôi xin các người, trả lại Thiên Ân cho tôi… trả lại…” giọng rên rỉ của cô khản đặc, mập mờ, duy vẫn có thể nghe rõ hai từ “Thiên Ân”; nước mắt ứa ra sau đó thi nhau thấm ướt cả má, khi lan đến da thịt thì khiến anh sực tỉnh, bàn tay áp chặt trên má cô bỗng nhiên không còn sức lực.
“Thiên Ân?”
Đổi lại chỉ là tiếng nấc nhỏ. Nghẹn ngào.
“Là ai?” hai chữ thoát ra khàn đục, pha lẫn giữa bất ngờ và tức giận âm ĩ. Bàn tay anh nắm chặt lại run rẩy, đến lúc này đã rời xa gương mặt đau khổ tột cùng kia.
Vẫn không tiếng trả lời. Kẻ đang mê sảng dường như đã mất cả giọng nói, những âm thanh thoát ra từ cổ họng không rõ là kinh niệm hay nguyền rủa; đôi bàn tay nhỏ nhắn vò nhàu khăn trải giường đến nhăn nhúm, vẻ mặt cứ như bị đày đọa dưới tận cùng địa ngục.Nào có biết lúc bấy giờ đây, con người đang cắn chặt răng nhìn thẳng vào cô, cũng cùng chung một tình trạng – thậm chí còn tệ hơn.
“Thiên Ân là ai?”
“Thiên Ân…? Trả lại cho tôi… van xin các người…”
Hơi thở anh nặng nhọc khi thốt ra những từ tiếp theo:
“Là… người em yêu?”
Tiếng khóc nấc vang thay lời đáp khiến tâm thần Chính Luận tê liệt, trí óc lúc này chỉ quay cuồng quanh những lời nói cuối cùng An Thi để lại:
“Cá nhân mà cô ta xem trọng nhất, anh mãi mãi không bao giờ thắng được.Thật như vậy sao?
Con người mang tên Thiên Ân này, anh thậm chí còn không hề biết là nam hay nữ, tròn hay méo. Vậy mà trông thấy Nguyễn Ái thống khổ tột cùng vì hắn, trong đầu tự nhiên lại cảm thấy oán hận vô bờ.
Người ta nói lời thoát ra khi mộng mị luôn là thật tâm thật dạ. Cái tên Thiên Ân này rốt cục đã làm ra chuyện gì khiến cô đau thương như vậy…?
Không. Anh không muốn biết. Tuyệt đối không.
“Trả lại cho tôi…!” bàn tay nhỏ nhắn của cô chợt siết chặt lấy anh, móng lún vào đến gần rướm máu.
Vậy mà lại không bằng một phần ngàn vết thương đang đày đọa tâm can.
“Chết. Luận à, em xin lỗi…”“…Chết?”
“Thiên Ân… là Thiên Ân…”
Nói rồi, cô lại rên khóc thảm thương.
Bàn tay Nguyễn Ái đương níu chặt bỗng dưng vung mạnh. Võ Gia Chính Luận bất giác bật dậy, chân bước đi như chạy về phía cửa phòng hệt kẻ đào vong cảnh chết chóc. Cánh cửa chưa khép thì toàn thân chợt khựng lại, giọng anh lúc này chẳng khác nào người bị cực hình tra tấn.
“Tôi đến cả một người chết cũng không bằng?”
Phía sau chỉ có tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ. Đến một lúc nào đó, người đàn bà trên giường bỗng òa lên nức nở.
“Thiên Ân…!”
Vậy là, cánh cửa đóng sập lại.
Ông trời, thật là nhẫn tâm. Đã đưa anh đên thiên đường, lại còn để lộ ra sắc màu địa ngục.