Phản diện

Anh dừng hẳn lại giữa dãy hành lang ngập ngụa ánh đèn. Đôi tay vẫn lún sâu vào chân cô kéo sát vào mình, tấm lưng rộng có phần run lên, không hiểu là vì kích động hay chỉ đơn thuần rét lạnh.
“Nhắc lại xem?”
“Em chưa hề chung đụng cùng một người đàn ông nào–”
“Không phải câu đó!”
Thanh âm kích động vang dội khắp quãng trường tĩnh mịch, trong phút chốc khiến sự tĩnh lặng của thời khắc đột nhiên rạn vỡ.
Nguyễn Ái cắn nhẹ môi, vài giây trầm mình trong suy nghĩ…
Cô rốt cục đã biết anh cần gì.
“Từ trước đến giờ, Nguyễn Ái chỉ có duy nhất một Võ Gia Chính Luận trong lòng.”
Gió đêm khiến thân người cô khẽ run, vậy mà lúc bấy giờ đến cả thở cô cũng không dám. Anh rồi sẽ tin cô sao? Không hề giải thích cặn kẽ, cô dựa vào đâu mong muốn anh chấp nhận những gì mình nói như một điều mặc định? Nếu lúc này anh quay ngược lại tra vấn cô về quá khứ, cô biết mình sẽ không hé môi. Chút hy vọng mong manh của cô là Võ Gia Chính Luận có thể yêu cô đủ sâu đậm để chấp nhận lời lẽ từ cô như sự thật hiển nhiên, mặc dù chính bản thân anh không thể tìm ra những luận cứ để củng cố cho sự thật đó. 
Đến cuối cùng, sau nhiều phen giằng co trong tâm trí, anh cũng đã lên tiếng. Cô không trông thấy mặt anh, song có thể nghe được âm thanh nghèn nghẹn từ con người đang cõng mình trên lưng. Khẽ khàng như gió rít.
Loại âm thanh mang đầy chất đe dọa – lẫn hy vọng chất chứa.
“Nếu em dám lừa tôi, Nguyễn Ái…”
“Em sẽ không biết tôi có khả năng gây ra chuyện tệ hại gì đâu.”
Vậy là, cái đêm đó, gã đàn ông mang họ Võ Gia đã chấp nhận chính thức đắm chìm. Đem trái tim mình đánh cá một lần nữa trên ván bài to lớn của cuộc đời. Một tuần trước lễ cưới, Nguyễn Ái cùng vị hôn phu của mình, theo yêu cầu của Rodrigo da Costa, quay trở về Milan để tham dự một sự kiện vô cùng trọng đại: Lễ ra mắt.
Nói thật, cô cũng vô cùng ngạc nhiên trước sự chuyển biến này. Vốn nghĩ Võ Gia Chính Luận sẽ như ngày đó, một nhát xuống, tránh đêm dài lắm mộng. Đại loại như, một hôn lễ nhỏ vội vã giữa lòng Rome cổ kính, hai kẻ làm chứng và tuần trăng mật trong thầm lặng… Nhưng không, ngài chủ tịch nhà ta xem ra đã rút ra “kinh nghiệm đau thương”, lần này nhất định về mặt danh nghĩa sẽ ràng buộc cô đến mức không tài nào tháo gỡ. Mọi thông tục truyền thống mà ngày đó vô cùng xem thường, bây giờ lại được đem ra thi hành một cách triệt để.
Ví dụ như, đem cô về đặt ngay trước mặt phụ huynh chẳng hạn.
Ví dụ như, sau lưng phụ huynh đó còn có hơn hai trăm cặp mắt soi mói – 9/10 số đó là những nhân vật kỳ cựu trong giới thượng lưu.
Ví dụ như, mỗi cái nhân vật trong giới thượng lưu này, đều nhìn cô bằng cặp mắt đầy hứng thú, như thể đang săm soi động vật tuyệt chủng…
Cơ mà, những ví dụ trên, đều không mang tính giả sử!
Đầu tiên là phụ huynh, nói một cách khác, là vị “thái thượng hoàng” đã về hưu của tập đoàn Costa – Rodrigo da Costa.
Rodrigo không phải là một kẻ dễ dãi. Vì vậy, dẫu đã biết rõ Nguyễn Ái chính là nguyên do nằm sau tất cả thành công lẫn đau khổ của đứa cháu trai, ông vẫn khó lòng thuận ý chấp nhận cô nàng vào gia tộc. Tuy nhiên, do tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của Lorenzo đối với một Simona Moretti mạnh mẽ quật cường, ông từ lâu đã quyết định rửa tay khỏi tất cả sự việc liên quan đến anh. Ông biết thời của mình đã hết. Dù cho cố gắng thao túng anh thế nào cũng vô hiệu quả.
Tuy vậy, vẫn không thể yên lòng để con trai của Gianna rơi vào tay một phụ nữ nguy hiểm. Do đó, đã sớm gặp riêng cô ngay trước buổi dạ hội.
“Chắc cô cũng hiểu lý do mình phải có mặt trong căn phòng này cùng ta?” Rodrigo lên tiếng khàn khàn, sử dụng chất giọng Anh đặc sệt – thứ ngôn ngữ mà ông biết đối phương có thể hiểu.
“Cháu biết.” Đứa con gái nhỏ đầu hơi cúi, tay chắp lại một cách kính cẩn, sắc đen trong mắt khó lòng để lộ ra cảm xúc.
“Lorenzo là người thân duy nhất của ta trên đời. Dù ta đã hứa sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện riêng nào của nó, song đối với tiêu chuẩn con dâu của dòng họ Costa, cuộc kết hôn này theo quan điểm của người đứng đầu dòng họ như ta vẫn có nhiều điểm không thỏa đáng.”
“Ý ông bảo cháu không tiền tài, địa vị, quyền thế. Điều này cháu hiểu. Costa là một dòng họ lớn, khó lòng dung nạp một con dâu kém cỏi, cháu cũng hiểu.”
Những đường nhăn nơi khóe mắt Rodrigo khẽ lay động, tay nhịp nhẹ trên chiếc gậy đen tuyền. “Thật tình cô hiểu? Vậy mà ta cứ nghĩ người trẻ cách người cho sự bình đẳng là trên hết? Cái gì cũng kêu gào chính nghĩa, không phân biệt đối xử…”
“Trong thế giới hoàn hảo, bình đẳng mới thật sự tồn tại. Cái con người chúng ta vỗ ngực cho là bình đẳng trong thế giới hiện thực, chẳng qua chỉ là sự bình đẳng hạn hẹp trong một giống loài, trong từng giai cấp xã hội, trong từng tập thể riêng biệt. Chính bản thân sự bình đẳng từ lâu đã mang tính phân biệt. Ông không sai trong việc nghĩ cháu không xứng đáng với Lorenzo. Anh ấy và cháu sinh hoạt trong những tập thể thuộc tầng lớp khác nhau.”
“Tốt. Ta thích con người theo chủ nghĩa hiện thực. Vậy chắc cô hiểu ta tiếp theo muốn nói những gì?”
Nguyễn Ái nhún vai, bình thản hướng mắt lên nhìn Rodrigo. “Ông muốn cháu từ bỏ Lorenzo?”
Mỉm cười, Rodrigo xem ra rất ưng ý cuộc hội thoại này. Ông thích những đối tượng làm ăn thẳng thừng.
“Cô có cho rằng tiền có thể mua được tất cả?”
“Nghe có vẻ lý tưởng đến mức huyễn hoặc – nhưng, không.”
“Vậy cô có thích tiền?”
“Thích.”
Đến lúc này thì vị cựu chủ tịch Costa có vẻ hứng thú thực sự. Cả thân người ông bắt đầu nhổm dậy, ánh mắt cũng tinh anh hơn, mất hẳn vẻ chán chường mệt mỏi thường ngày. Người đàn bà này thật sự đơn thuần đến thế? Ông còn nghĩ mình đang phải đối mặt với một Simona Morretti thứ nhì – vốn nổi tiếng khôn ngoan tinh tế.
“Nếu ta cho cô một số tiền rất lớn để rời xa cháu trai ta, cô có chấp nhận?”
“Còn tùy ông muốn cho cháu bao nhiêu.”
“Ý cô là…” Rodrigo nhíu mày “bản thân có thể bị mua bởi tiền bạc?”
“Vâng.” (Sặc)
“Vậy, cô muốn bao nhiêu?”
“Vừa đủ để mua được cháu trai của ông.”
Những đường nét trên gương mặt già cỗi chưa kịp giãn ra thì Nguyễn Ái lại vội vã sửa lời.
“À, không. Nên dư ra một chút…” nói rồi nhoẻn miệng, khẳng khái tặng cho người đối diện một nụ cười rạng ngời. “Chính xác là vừa đủ để mua được Lorenzo da Costa và một căn nhà nhỏ dành cho hai người.”
Bẵng đi một lúc, Rodrigo đột nhiên cũng phá lên sặc sụa. Ông lầm rồi. Đứa bé này còn trên cả Simona.
“Xem ra, cô đang cố gây ra ấn tượng với ta?” một bên chân mày ông nhướn lên đầy hiểu biết. Người trẻ quả nhiên lắm mưu nhiều kế, ứng biến cũng rất tài tình. Đứa trẻ này không cần hỏi, đích thị đang khoe ra sự khôn ngoan của mình để tranh thủ thiện cảm từ ông.
“Còn tùy xem ông ra sao,” đứa con gái nhíu cặp mày đen, mắt nhìn ông chăm chú, thái độ hết sức thành khẩn. “Ông có cảm thấy ấn tượng bởi cháu?”
“Rất ấn tượng.”
“Vậy thì đúng. Cháu đang cố gây ấn tượng với ông.”
Rodrigo chớp mắt, cả việc này cũng thừa nhận? Giả sử ông bảo là không, chẳng phải cô đã tự chuốc xấu hổ vào mình?
Nghĩ vậy, không nén được tò mò, ông bèn hỏi tiếp: “Nếu ta bảo không thì sao?”“Cháu vẫn là đang cố gây ấn tượng với ông. Nhưng lại kèm theo xấu hổ và thất vọng.”
Sững ra một lúc.
Chiếc gậy đen rung nhẹ trên sàn nhà bằng gỗ theo từng tràng cười khàn khàn, Rodrigo đã lâu không cảm thấy thú vị như thế này. Bản thân là một kẻ nhạy bén, ông thích những con người có thể bắt kịp tốc độ của mình.
“Ta rất thích cô–” dứt cười, vẻ mặt ông dần dần nghiêm nghị “–như một người bạn để đối đáp. Nhưng để làm vợ một kẻ đứng đầu một tập đoàn lớn, nắm trong tay hưng suy của nhiều con người; một phụ nữ quá tài trí rất dễ gây ra họa.”
“Chừng nào mà phụ nữ đó vẫn còn yêu kẻ đứng đầu nọ, mọi việc vẫn ổn.”
“Ta dựa vào điều gì để tin cô có thể yêu thương cháu ta suốt đời?”
“Ông không thể. Nhưng ông có thể chọn giữa tin hoặc không tin cháu.”
Đứa trẻ này quả nhiên đối đáp sắc sảo – Rodrigo thầm nghĩ – với ông đều thuộc một dạng người: thực tế đến tàn nhẫn, thậm chí dám phản bác cả chuẩn mực xã hội về lý tưởng bình đẳng. Ông không mong một con người như vậy có thể ở lại bên cạnh Lorenzo. Họ quá giống nhau. Tuy nhiên, chính vì quá giống nhau, ông không nghĩ mình có khả năng can ngăn được họ.
Rodrigo gật đầu, một bên khóe môi khẽ nhếch lên. “Xem ra, cũng chỉ còn có cách ấy. Ta vẫn không thích cuộc kết hôn chênh lệch này, song lại không nỡ nhìn thấy máu mủ của Gianna phải khổ tâm dằn vặt. Chính ta đã khiến con gái phải đau nhiều rồi…”
Nói đến đây, một già một trẻ đều rơi vào suy nghĩ của riêng mình. Không gian kéo giãn, nhưng lại mất đi sự căng thẳng đáng ra nên tồn tại. Dường như cả hai đều cần khoảng lặng này để hướng tâm tưởng về một cá nhân riêng biệt trong lòng họ.Có tiếng gõ cửa, Nguyễn Ái không kềm được mà quay đầu. Có lẽ là Chính Luận đến đón cô.
“Bấy nhiêu là đủ, cô rời khỏi được rồi,” thanh âm trầm khàn lại tràn ngập không gian, vương chút vụn vỡ. Không quan tâm nhiều, Nguyễn Ái hướng mặt về Rodrigo mà cúi đầu, sau đó từ tốn quay lưng. “Được, vậy cháu ra trước.”
Trước khi cửa sập lại, cô vẫn còn nghe được loáng thoáng từ phía sau tiếng thở dài não nề.
“Hãy cố, đừng để nó lại mù quáng đâm đầu vào hiểm họa, hay thậm chí cái sông Tiber ngu ngốc kia một lần nào nữa…” Võ Gia Chính Luận trong tuxedo đen bao trọn thân hình cao lớn, mái tóc cắt sát hiện đại làm tôn lên gương mặt góc cạnh, toàn thân toát ra vẻ đẹp nam tính khiến bao kẻ say mê – như con người ngày ngày tay ấp môi kề cùng anh chẳng hạn. Nguyễn Ái nhìn chằm chằm vào vị hôn phu, lần đầu tiên kể từ khi gặp lại mới nhớ ra cái lý do cũ kỹ ngày nào đã khiến cô bám riết vào gã đàn ông này. Cái danh “mỹ nam tử” hôm xưa, đến ngày nay xem ra vẫn không ngoa chút nào. (Nghĩa là đến giờ mới nhớ ra người ta là trai đẹp =w=)
“Mỹ nam tử” chậm rãi đứng thẳng dậy từ tư thế ngã người vào cửa, không cười mà nhìn thẳng vào mắt cô, ôn nhu vô cùng. Bàn tay to lớn đan vào tay cô như lúc xưa lần đầu nắm tay. Siết chặt.
Nguyễn Ái có phần chột dạ, hành động này chứng tỏ anh có điều xúc động. Không phải đã nghe qua hội thoại giữa cô và ông của mình lúc nãy đấy chứ?
Trên đường tiến ra xe, không cưỡng lại được tò mò dấy lên từ câu nói cuối cùng của Rodrigo, cô quay sang con người bên cạnh với vẻ mặt đầy nghi vấn. “Chuyện gì đã xảy ra với anh và con sông Tiber ?”
Hiểm họa thì cô còn có thể tự suy ra. Duy có đề cập về con sông làm cô hơi rối trí. Anh đã từng đâm đầu xuống sông? Không phải là tự tử đấy chứ?
“Ngày đó có nhảy xuống một lần.”
Đôi mắt cô mở to, giọng run rẩy. “Anh… anh không phải là tự…”
“Không.”
“Không?” Không lẽ nhảy xuống tắm? o_o
Quay sang cô với sự bình thản thường ngày, ánh mắt anh không gợn chút cảm xúc khi đáp lời.
“Ném xuống thứ tùy thân, nên liền lao xuống nhặt lại. Vậy thôi.”
Nguyễn Ái không mất nhiều thời gian để hiểu ra câu chuyện phía sau những từ ngữ giản đơn đó, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa. Giận cô nên đã ném vật đi. Ném rồi lại không nỡ, phải lao xuống nhặt lại. Hóa ra một chiếc nhẫn cưới nhỏ nhoi có thể làm khổ anh đến vậy.
“Anh cứ hay như thế,” cô tựa vào lòng anh, tay xoa nhẹ lên lồng ngực rắn chắc. “Khi nóng giận hay làm ra những chuyện quá khích mà bản thân không hề mong muốn. Sống như thế thật sự nguy hiểm.”
“Không phải con người đều như thế?”
“Đúng, nhưng phương pháp trút giận của anh rất cực đoan, thường không nghĩ đến hậu quả.”
Ngày nào cầm súng nả đạn vào Đoàn Văn Minh, đêm đó cưỡng bức cô trên bàn… tất cả đều đã nói lên sự nông nổi đến mức cực đoan của Võ Gia Chính Luận – dù khi còn trẻ hay đã trưởng thành đều không hề sút giảm.
“Vậy thì, đừng bao giờ làm việc gì khiến anh nổi giận, Ái à.”
Giọng nói trìu mến, lại như đe dọa. Cô rốt cục cũng không hiểu nỗi anh đang suy nghĩ gì. Chỉ biết, sau đó anh ấn sát cô vào thành ghế, môi dính chặt vào môi, dây dưa suốt quãng đường đến buổi tiệc.
(Nói nôm na là ăn sạch phấn son trang điểm của em ^w^)
Chỉ cần, duy nhất lời nói đêm đó cô không hề gạt anh, anh bất chấp tất cả những khổ đau xưa cũ.
Họ sẽ làm lại từ đầu.
Anh quá mệt mỏi bởi thù hận rồi. Anh muốn được hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui