Chính là những gúc mắc bao quanh cô và anh ngay hiện tại.
Gúc mắc mà ngay cả bản thân cô cũng không thể lý giải, chứ đừng nói đến giải quyết làm sao.
Cô yêu anh, nhưng lại hận. Có giận, lại dường như không. Đã quyết định rời đi, song lại như có điều gì đó níu kéo. Lớn lao nhưng thoi thóp.
Đan Thanh Tân thở dài trước gương mặt vô cảm cùng sự thinh lặng bao trùm, bước chậm rãi đến ngồi xuống bên cạnh cô, một tay đặt lên bàn tay nhỏ nhắn của cô đầy an ủi. “Bác biết, tất cả mọi việc đã trở nên quá nặng nề với con. Có lẽ rời đi là quyết định đúng đắn.”
Cô gật đầu.
“Song chí ít, con biết bản thân sẽ luôn luôn được chờ đợi,” vỗ nhẹ lên lên tay cô, ông trầm giọng. “Hãy để thời gian làm dịu đi nỗi đau. Rồi hãy quay về sau vậy.”
Cô không gật đầu, cũng chẳng phản bác. Cô thậm chí không còn sức lực để lao vào lòng ông òa lên khóc lóc. Rằng lần này ra đi, e rằng khả năng quay về cũng không còn nữa.
Mối tình của cô, đẹp đẽ nhưng lắm xót xa. Cô không muốn đột nhiên có một ngày quay đầu lại, phải xót xa khi nghĩ rằng tất cả đơn giản chỉ là hồi ức đẹp đẽ. Cô muốn giây phút cuối cùng bản thân còn tỉnh táo, một phân, một nấc trong cảm xúc của mình không hề bị phai nhạt.
Vì thế, thà rằng cùng nó chìm sâu xuống lòng đất lạnh.
Đó, âu cũng là một loại ích kỷ.
Nhầm tưởng sự thinh lặng của Nguyễn Ái là đồng tình, Đan Thanh Tân cũng có phần an lòng. Tuy biết rằng giữa hai con người này tồn tại nhiều ký ức đau thương, song họ quá yêu nhau để khiến ông tưởng tượng ra viễn cảnh biệt ly mãi mãi. Chỉ nghĩ thôi đã khiến ông cảm thấy tiếc nuối và hụt hẫng. Không có lý gì mà hai con người yêu nhau đến mức này lại không được ở bên nhau – bất chấp cản ngăn bởi những bi thương trong quá khứ.
Ông đã luôn nghĩ như vậy suốt tám tháng dài đằng đẵng.
Chỉ là, vị đắng lại có xu hướng vấn vương đến hết đời.
“À,” như sực nhớ ra việc gì, ông quay về chiếc cặp da màu đen dưới chân ghế, lôi từ đó ra một quyển sổ bìa đỏ khá dày, xung quanh có một vòng dây da ràng buộc. Thoạt trông có vẻ như là một cuốn bút ký. “Cái này được nhờ chuyển đến tay con, kẻ nhờ cậy là một người phụ nữ.”
Nguyễn Ái lại thinh lặng, không có vẻ gì là ngạc nhiên hay nghi vấn. Cô bình thản đưa mắt lướt qua vật trên tay mình, bần thần gỡ đi vòng dây da và lật ra trang đầu
Đập vào mắt vỏn vẹn chỉ hai từ.
Phản Diện.
Chữ viết tay nắn nót nói lên tính cách hiền hòa của kẻ sở hữu. Song cái nghĩa nấp phía sau lại khiến ruột gan cô quặn thắt như sóng dữ.“Cái này…?” lần đầu tiên sau hai ngày gặp lại, Đan Thanh Tân trông thấy chút cảm xúc trong cô gái nhỏ. Ông vô cùng ngạc nhiên.
“À… đây là… bác cũng không biết, là của một người phụ nữ trẻ, hình như là một nhà văn, nhờ bác chuyển đến đích danh con vào sáng nay.”
“Nhà văn?”
“Chắc vậy, bác không rõ. Theo lời của cha xứ nhà thờ thì là thế. Cô ta là vợ của Giám đốc văn phòng đại diện xưởng gỗ Võ Gia trên đất liền, cứ cách vài tháng lại đến đây một lần, cũng là khách trú lại trong làng, rất thường lui đến nhà thờ này lấy nguồn cảm hứng. Bác có hỏi tên, nhưng cô ta từ chối trả lời, chỉ bảo là người quen cũ, còn nhấn mạnh rằng con dọc xong khắc hiểu.”
Ánh mắt vương chút nghi ngờ, Nguyễn Ái quay lại trên trang giấy phẳng phiu, chậm rãi lật qua một trang nữa.
Quyển hai.
Dành tặng con người mang sức ảnh hưởng lớn đến đời tôi, Phản Diện.
Cô nhíu mày, chút ký ức xa xăm quay lại níu kéo. Phản Diện, Phản Diện…? Đây chẳng phải là tựa đề một tiểu thuyết từng được nhắc đến với cô? Con người này… là tác giả.
Và cũng là một phần quá khứ của cô.
Đóng sập vật trên tay, mắt cô nhắm nghiền. Cô không muốn đọc! Càng không muốn nhớ! Quá khứ ngọt ngào càng làm rõ vị đắng của hiện tại, khiến cho tương lai – dẫu không rõ ràng – vẫn chua cay điềm tang tóc.
Cô đã thề mình sẽ không khóc!
Ít nhất thì, cho đến khi bản thân còn có thể chịu đựng.
“Chúng ta đi đi,” đột ngột đứng dậy, cô ném lại quyển sổ lên ghế, đoạn gấp rút rời khỏi thánh đường như muốn tránh xa quỷ dữ.
Kẻ ở lại có chút bần thần, song không hề nao núng. Ông từ tốn nhặt lại quyển bút ký cho vào túi xách. Không cần biết Nguyễn Ái căm ghét nội dung nó như thế nào, mang tác động lớn lao đến cô như vậy, không thể nào là một vật dư thừa đáng bị bỏ xó.
Biết đâu, nó sẽ trở thành mấu chốt quyết định để kết thúc câu chuyên này?
Thở dài chán nản trước sự ấu trĩ nông cạn bất ngờ của mình, Đan Thanh Tân nở nụ cười nhỏ rồi quay đầu rời khỏi, thổi trôi đi những suy nghĩ lan man.Sân nhà thờ trống trải, ngập nắng, cỏ xanh thi nhau rạp mình dưới sức gió gây ra bởi cánh quạt trực thăng. Nó được điều đến đây để đưa Nguyễn Ái cùng Đan Thanh Tân quay lại đất liền, từ đó sẽ theo phi cơ bay về Trung Quốc. Nguyễn Ái tuy không hề hé miệng nhắc đến đích đến của mình, song cũng chưa hề biểu hiện bất bình trước lộ trình của vị bác sĩ. Cô có những toan tính riêng, và đích đến là nơi đâu cũng được, kết thúc cũng đều như nhau mà thôi. Được và mất, vốn chẳng đã quan trọng nữa rồi.
Song đối với một số người, mất mát của một con người không đơn giản đến vậy. Đặc biệt khi kẻ đó đối với mình mang một tầm quan trọng nhất định.
Sau khi Da Costa *** mình trong biệt thự, mọi quyền hành nơi này đều rơi vào trên người Bác sĩ Đan, Luigi cũng không ngoại lệ. Tuy cảm thấy không thỏa đáng khi để cho nữ chủ nhân của mình ra đi như vậy, song mệnh lệnh bề trên là điều bất khả kháng, gã vệ sĩ dù có bất mãn cỡ nào cũng không thể làm gì hơn. Song, Luigi Marino thề đây sẽ là quyết định sai lầm nhất trong đời Lorenzo Da Costa. Tuy nhiên, chẳng phải quyết định để người đàn bà này quay về bên cạnh mình, đối với gã đàn ông, đã trên cả sai lầm hay sao?“Không được đi!”
Luigi quay lại, một góc nhỏ trong tâm trí nhận ra chất giọng sắc cạnh đó.
Chợt, anh có chút nhẹ nhõm.
Quyền hạn của Da Costa tuy lớn, duy đối với nhân vật này hoàn toàn không mang sức nặng. Nếu hắn đã can thiệp, e rằng định cuộc đã an bài chuyến rời đi hôm nay sẽ thất bại.
Nguyễn Đỗ Văn Thành bước xuống xe, bước đi chậm rãi về phía người đàn bà trong y phục xanh thẫm, đôi mắt nheo lại một sự nguy hiểm chết người.
“Đi về,” anh nắm lấy tay Nguyễn Ái, giọng toát ra lạnh lẽo.
“Không,” đối phương bình thản đáp lời, cảm xúc không chút biến chuyển.
“Em không thể bỏ cậu ta đi như vậy.”
“…”
“Em không phải nói sẽ theo Chính Luận suốt kiếp?”
Đuôi mắt Nguyễn Ái khẽ giật, cô kịch liệt thu hồi tay mình. Đan Thanh Tân cảm thấy tình huống có phần không ổn, bèn chen vào giữa họ. “Chính Luận đã để nó đi, cậu đừng ép buộc nữa…”
“Tôi không hiểu.”
Văn Thành nhíu mày, mắt phóng qua vai vị bác sĩ hướng về gương mặt xinh đẹp. Sự mệt mỏi, hãi sợ, nghi ngờ, liên tiếp trải mình trên những đường nét ảm đạm. “Em nói đi, Nguyễn Ái.”Cô không trả lời, chỉ cố gắng quay đi toan trở lại trực thăng.
“Nếu em cứ như thế bỏ đi, cậu ta sẽ không sống nỗi.” Văn Thành tiến lên một bước, tay đẩy nhẹ Đan Thanh Tân ra, ánh mắt lãnh đạm nhưng quả quyết.
“Hai ngày rồi, cậu ta vùi mình trong bia rượu. Và nếu em nghĩ con số đó quá ít, nên biết rằng năm tháng sau này không có em, tình trạng này chắc chắn sẽ còn tiếp diễn. Nửa năm nay, hối hận, ray rứt đã khiến cậu ta xuống dốc thậm tệ. Con người bây giờ, e rằng chỉ cách cái chết một vài gang tấc. Em bỏ đi rồi, e rằng cậu ta sẽ ném bỏ luôn thứ gọi là ý chí cầu sinh cuối cùng.”
“Nguyễn Ái rất yêu Võ Gia Chính Luận” mắt Văn thành nheo lại khi dõi về tấm lưng gầy guộc dang run lên từng hồi, chậm rãi lựa chọn từng chữ. “Em sẽ không để hắn chết?”
Câu nói cuối cùng, Văn Thành muốn dùng nó để khơi dậy cảm giác bảo bọc nơi Nguyễn Ái, có ngờ đâu người đàn bà kia lại dường như không hề bị khuấy động. Cô thậm chí bắt đầu bước về phía trực thăng. Rất nhanh, gần như chạy.
“Vương-Nguyễn-Ái!”
Anh gầm lên, vài giây thôi đã đuổi kịp đối phương, thô bạo giật vai cô quay lại, trong lúc đó thật sự chỉ muốn nhìn xem con người này được làm bằng thứ gan thép sắt đá gì, lại có thể dửng dưng quay lưng bỏ rơi người yêu như thế. Hoặc giả, như anh nghi ngờ, ả đàn bà vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo? Những lời Đan Thanh Tân nói qua điện thoại liệu có hoàn toàn đáng tin?
Một cái lướt nhìn trên gương mặt bị nỗi đau quặn thắt đến não lòng, anh chợt nhận ra.
Là thật.
Chỉ có tỉnh táo, con người ta mới có khả năng dồn nén đau thương vào lòng, để rồi nhận ra nó lớn lao còn hơn tấm lòng vĩ đại nhất. Anh chẳng đọc được trong mắt người đàn bà này thứ gì, nhưng có thể nhận ra sự căng thẳng của từng thớ thịt trên gương mặt non nớt, răng cắn chặt, mắt long lên, mũi chẳng buồn phập phồng - hệt một loại bình sứ mỏng manh, chạm nhẹ vào sẽ vỡ òa thành trăm ngàn mảnh.
Đó là sự nỗ lực kiềm nén chỉ có thể tồn tại nơi những con người còn sở hữu tư duy.
“Em sẽ không để hắn chết,” tay nới lỏng, giọng anh đột ngột trầm xuống, lần này là một lời khẳng định.
“Anh lầm rồi.”
Cô nói.
“Em hoàn toàn có thể.”
Cô nói.
Cô đã nói cái gì?
Mắt Văn Thành mở to, nghi vấn nhiều hơn nóng giận. Anh buông tay cô ra vì không còn cảm nhận được sự đối kháng, đoạn đứng cản trước mặt, chờ đợi lời giải thích dẫu có muộn màng nhưng cũng sẽ đến.
“Sự thật là,” hít mạnh vào, cô lại ngửa đầu, đoạn cúi xuống.
“Em đã để hắn chết.”
Những con người hiện diện hầu như đều chìm trong sự im lìm đầy rối loạn.
“Ý em là…” Văn Thành gật đầu, mày nhíu lại dữ dội.
“Em đã để mặc cho Võ Gia Chính Luận tự sát trước mặt mình mà không hề ngăn cản.”
“Em không thể - và sẽ không - ở bên cạnh hắn nữa!”