:::Ngoại Truyện 4:::
Yêu Bằng Giác Quan (Part I: Thị Giác)
Người ta thường nói. “Đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai.”
Thế nhưng, trong cuộc sống của hai kẻ “biến thái” này, có mọc thêm hai mắt ở sau gáy và hai tai ở trên đầu thì vẫn không sao đủ. >w<
Họ yêu. Yêu bằng tất cả giác quan.
À, khi nói đến việc yêu bằng các giác quan, chúng dĩ nhiên sẽ không đi theo bất kỳ một logic nhất định nào. Hơn nữa, lại càng không lề lối, khuôn khổ.
Tỷ dụ như, khi ta bảo yêu một người bằng mắt, điều đó thường có nghĩa là: “Tôi yêu anh vì anh điển trai!”
Như vậy thì còn gì là tình cảm dạt dào khiến người lao đao nhỉ?
Muốn biết “yêu bằng giác quan” thật ra là thế nào, chúng ta hãy cùng nhìn vào những mẩu chuyện nhỏ của cặp vợ chồng quấn quit này vậy.
^w^
* * *
Câu chuyện thứ nhất xảy ra chỉ một năm sau ngày phục hợp của cặp vợ chồng trẻ. Công bằng mà nói nó cũng chẳng to tát gì, bình thường nữa là đằng khác. Dĩ nhiên rồi, chồng đưa vợ đi shopping là một lẽ rất thường, thể hiện rõ ràng tam tòng tứ đức của một người đàn ông gương mẫu, vừa xuất sắc trong cả hai vai cu-li di động và máy rút tiền, là tiên hay phật gì cũng một thân anh đảm nhiệm tươm tất.
Cơ mà, cái “dị” ở đây… người đàn ông này, chính là khăng khăng đòi đi theo cho bằng được, chứ không bị bắt buộc hay chéo kéo mà lẽo đẽo theo sau – như bất kỳ quý ông bình thường nào trên cõi đời này.
Ừ thì… Da Costa thương vợ. Cái đó ai cũng biết, cũng thấy, cũng hiểu. Song một đấng chủ tịch mà tay xách nách mang, theo đuôi của nàng từ shop giày dép cho đến salon làm đầu thì có cái gì đó rất không thỏa đáng… Ít nhất thì, trong mắt bọn đàn ông, là rất không thỏa đáng… =.=
Song, ai nói gì mặc ai, Da Costa vẫn cứ cương quyết cái lập trường bám-không-buông của mình, thậm chí còn nhiệt tình giúp người vợ xinh đẹp chọn lựa đồ mặc, hết chỉ trỏ rồi đến lắc gật mỗi lần cô thử đồ cho anh xem, cứ như anh thật sự có hứng thú với mấy thứ thời trang mà bản thân từng cho là thị hiếu vớ vẩn của bọn đàn bà vậy.
Nguyễn Ái, không cần nói, cảm thấy lạ lẫm vô cùng. Song dần dần thấy anh có vẻ thật sự chân thành giúp cô, cũng vui vẻ chấp nhận.
Sắm sửa hả hê, e rằng cả năm mặc cũng không hết, cặp đôi này dắt díu nhau trở về tổ ấm của họ. Ngồi tựa lưng trên giường, Chính Luận cúi đầu đọc báo, chỉ lâu lâu khẽ đưa mắt lên nhìn vợ mình thử lại đồ đạc, mỗi lần lại bất giác nở nụ cười nhỏ, rất nhỏ… (ngắm người ta thay đồ rồi… cười, máu D chắc đang lên não đây… >w>)
“Biết là của anh chọn, nhưng…” xoay người qua lại trước gương, Nguyễn Ái nhíu mày rồi để những từ còn lại chìm vào cái nhíu mày khe khẽ, ánh mắt trong thoáng chốc lộ vẻ hoảng hốt khi nhận ra mình suýt nữa đã lỡ lời, nói huỵch toẹt ra luôn là bản thân không thích chọn lựa của anh.
Haiz…
Cô đã từng học qua thiết kế, tự nhiên cũng có chút khiếu thẩm mỹ, nhìn vào lẽ nào không biết thứ nào có thể làm tôn lên vẻ đẹp của mình, hay thứ nào dù có mang cái mác hàng hiệu cao ngất ngưỡng – khi khoác lên người lại trông chẳng khác một bà cô già chuẩn bị lên đường…?
Cái này… vốn để đi dự tiệc Tất Niên của ngài lãnh sự Pháp, cho dù không đến nỗi “thảm họa thời trang,” nhưng cũng không là lộng lẫy huy hoàng được… Nguyễn Ái, lại không muốn làm bẽ mặt Costa tý nào.
“Nhưng thế nào?” mắt vẫn không rời những con chữ trên mặt bào, người nào đó thản nhiên hỏi.
Chết. Thì ra anh nghe thấy – Nguyễn Ái đột nhiên cảm thấy khổ sở vô cùng, chỉ muốn ngửa cổ lên trời rên rỉ. Yêu làm chi hở trời, để bây giờ ngay cả tự do bình luận cũng không còn khả năng…
“Không có gì…”
“Anh đang chờ nghe tiếp.”
“Đã bảo không có gì.”
Dẹp bỏ tờ báo sang một bên, cái con người kia bình tĩnh đứng dậy bước đến gần cô, bước sang bên này rồi lại bên khác, mắt đánh giá cô từ đầu đến chân rồi đưa tay lên sờ cằm, đầu gật gật ra chiều hài lòng vô cùng.
“Anh thích nó.”
Nguyễn Ái chớp mắt, cố nén xuống cái thở dài chán chường. Không ngờ thẩm mỹ của ngài Võ Gia kém đến vậy, chẳng trách chưa bao giờ thừa nhận cô xinh đẹp. (Mợ tự sướng quá thể ^w^” )
Song nghĩ sao thì nghĩ, cô dù yêu cái đẹp thật, song lại yêu cái kẻ trước măt mình hơn, thế nên nở một nụ cười trấn an rồi bắt đầu lên tiếng lấp liếm.
“Thật ra ý em muốn nói đường cắt này cũng thịnh lắm, kiểu dáng cũng đang được các sao thời nay đua nhau theo đuổi, và còn chất-”
“Vì em mặc vào trông không đẹp.”
“- liệu thì rất thoải mái – ờ… hả???”
O__o
Thích nó vì em mặc vào trông không đẹp?
Mắt người nào đó mở to hết cỡ. Sao… câu sau lại đánh nhào câu trước thế này? >.<
Mặc cho ai kia mặt mày vẫn còn nghệch ra vì sốc, kẻ này đã vòng tay qua chiếc eo nhỏ lôi kéo, rồi nhân đó nhấn đè xuống giường, tay không hiểu tháo gỡ thế nào lại tuột chiếc áo đầm xuống nhanh như vậy.
Liên tục hôn hít kiểu này… đúng là khiến cho vợ mình không còn khả năng phản ứng mà! Đừng nói chi là thu lại lý trí để vùng lên trách móc! >_<
“Anh…” thở hổn hển, cô cố vùng ra hỏi nụ hôn cuồng nhiệt, khó khăn bật ra tiếng nói khẽ.
Lời chưa ra hết thì bên dưới đã vun đầy.
Thế là… chấm dứt luôn hội thoại.
=w=
Tuy nhiên, trước khi lạc vào bão, con diều nhỏ của chúng ta còn loáng thoáng nghe được chàng gió thủ thỉ vài câu ngọt ngào:
“Em muốn mặc đẹp cũng được, lần sau chúng ta chỉ đến Victoria’s Secret thôi…”
Victoria’s Secret?
Không phải… chỗ đó chỉ bán đồ lót thôi sao…?
=o=
Rõ ràng bệ hạ nhà cô muốn ám chỉ “Em chỉ được đẹp trước mặt anh thôi” mà! >.<
Vì thế nên… bão qua rồi, thì “diều” cũng bẹp dí. =]]]]]]]]]]]]]]]
Nào… thì đấy chính là yêu bằng mắt đấy các bạn ạ. Khi yêu thì người yêu trong mắt lúc nào cũng là Tây Thi…
Còn ngài Võ Gia thì, tìm mọi cách để Tây Thi của mình không trở thành một Tây Thi chung của thiên hạ…
(Mẩu chuyện nhỏ ngớ ngẩn. Đặc biệt tặng ss Kem và Bẹp Dí, vì lý do ai-cũng-biết-là-gì-rồi-đấy ^w^Tha thứ cho em, em quá ám ảnh nên phải để con chữ giải phóng! >ww<
Nước Ý tuy chẳng tự do như Mỹ, nhưng cũng phóng khoáng theo cách riêng của nó. Vì thế… hôn nhau giữa công cộng không có gì to tát, lớn lao. Song do ảnh hưởng bởi yếu tố bất ngờ, hành động tuy không lớn lao… cũng đủ làm chao đảo thiên hạ. “Cũng ngọt lắm,” lại cười, gã đàn ông nhấc đầu lên, mắt dõi xuống vẻ ngờ nghệch của gương mặt vợ mình, sự hài lòng trải ra trên những đường nét như tạc, làm mềm hẳn đi vẻ nghiêm nghị ban đầu. “Vị dâu, huh?”
Nói rồi, khẽ liếm mép.
“…”
Cô gái, cũng giống như biết bao đôi mắt đang đổ dồn vào chồng mình, thẫn ra một lúc, đoạn đỏ mặt quay sang kệ bày hàng chỉ trỏ này nọ, miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ nước ngoài lạ lẫm mà người bán hàng mãi không theo kịp.
Rõ ràng, người ta đang xấu hổ vô cùng. =w=
Hít vào một hơi dài, người ta khẽ mỉm cười lấy lại bình tĩnh, quay lại đối diện với người đàn ông theo sát phía sau mình, rồi – bằng một nụ cười đầy ẩn ý – cố tình phát ngôn rành mạch – bằng tiếng Ý.
“Đây chính là lý do em dẫn anh đến đây đấy.”
“Huh?”
“Vì anh cứ hay bừa bãi thể hiện-” mắt thoáng lướt qua đám khán giả mục kích nãy giờ, cô gái cố tình nói lớn “-‘thú tính’ của mình ở nơi công cộng, loại son này quả thật rất hữu dụng.”
“’Thú tính’?” anh nhướn mày, tay đút vào túi quần, đầu hơi ngẩng lên nhìn xuống cô qua sóng mũi.
“Ừm,” nhón lấy lại thỏi son từ tay nhân viên bán hàng vẫn còn lom mắt nhìn vào hai vị khách quái đản, người thiếu nữ tóc đen thản nhiên tiếp lời, vẻ mặt lý trí như thể đang phát biểu luận án.
“Một người đàn ông trong cuộc đời ăn vào khoảng 3kg son môi khi hôn phụ nữ. Nhưng cỡ anh thì chắc gấp ba số đó. Son môi có chì rất nhiều, thật hại cho sức khòe. thế nên em chọn loại này, vì nó chứa thành phần tự nhiên hữu cơ. Ít ra, em không muốn anh vì thú tính của mình mà vô tình làm hại đến sức khỏe. Anh biết đó, em còn cần anh nuôi.”
Xung quanh lập tức rộ lên tiếng cười khúc khích. Ngay cả nhân viên bán hàng đứng cạnh hai con người kia cũng không nhịn nỗi đưa tay lên che miệng. Nhân vật nhỏ nhắn vừa phát ngôn lại chỉ dịu dàng mỉm cười, tự hào ghê gớm với vốn tiếng Ý ít ỏi của mà đã có thể đùa bỡn người ta lưu loát như thế.
Đặc biệt khi, kẻ-bị-đùa-bỡn lại chính là kẻ rất hay đùa bỡn cô không thương tiếc.
Nhưng mà…
Ôi chao…
Tự hào chưa lên à đã sớm bị ngã nhào xuống đất, khi gã đàn ông điềm nhiên với tay cầm lấy thỏi son từ tay thân chủ lên ngắm nghía, vẻ mặt hoàn toàn thoải mái, hệt như tràng cười vừa rồi – cũng như cái danh ‘thú tính’ kia – chẳng có ảnh hưởng gì đến anh vậy.
“Thần kỳ vậy sao?”
Đoạn, quay sang người bán hàng, đều đều ra lệnh.
“Hiệu này có kem dưỡng thể không? Lấy luôn cho vợ tôi.”
…
Nhiều mắt nhìn nhau, dòng suy nghĩ chẳng thèm hẹn mà tuôn trào cùng một hướng:
…ăn vào gần 3kg son môi…
Son môi là để tô lên môi…p>
Còn kem dưỡng thể thì…
=0=
Bạn Nguyễn Ái đứng hình.
Kẻ nhiều chuyện xung quanh đứng luôn dòng suy nghĩ.
Haiz…
Bạn Nguyễn Ái à bạn Nguyễn Ái, sau này phải nhớ kỹ rằng: Đàn ông như chồng cô không mang thú tính, mà họ chính là thú thành tinh! >w<
(Đặc biệt tặng ss DennisQ, vì dấu son môi mà Dâu đã âu yếm “tặng” em và muôn vàn bạn khác =]]]] )
*DQ là Dairy Queen, nhưng ai muốn hiểu thành Dennis Quyên cũng được, hem sao =]]]]]]]]]]]]]]
(to be cont…)
.......................p>
Ngoại Truyện 4
Yêu Bằng Giác Quan (Part 3: Thính Giác)
Hẳn bạn đã từng nghe qua “phản xạ có điều kiện”?
Giải thích nôm na và thiếu-sâu-xa nghĩa là: Một số âm thanh nhất định có thể gây ra một số phản xạ nhất định đối với một cá thể nào đó – nếu được luyện tập thường xuyên.
Giả dụ như, khi nghe lại bản nhạc Cây Đan Ghi-ta một số thường nghiện thời sinh viên, có mấy ai lại chẳng bất giác nhớ đến…. mùi mì gói? =))
Ngài Costa, không biết từ lúc nào, lại có thể áp dụng triệt để lý thuyết này đến vậy.
Nhất là… lại trên vợ mình.
Võ Gia Chính Luận có một thú vui tao nhã, đó là bắn súng.
Cơ mà, thú vui là một chuyện, hẹn hò lại là một chuyện khác. Chẳng hiểu làm sao cái người này lại có thể gộp chung vào nhau như vậy. Đưa vợ đến trường bắn vào Lễ Tình Nhân thật chẳng lãng mạn tý nào.
“Anh muốn em ít nhất biết cách bảo vệ mình nếu gặp phải trường hợp hy hữu không có anh bên cạnh,” anh chầm chậm nói, khóe miệng khẽ nhếch lên khi nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn áp vào thân súng.
Vốn là… có người muốn vịn đại một cớ, để giễu võ giương oai trước mắt người tình đây.
Ai mà có ngờ, người tình kia dường như sở hữu một đôi tay vàng, qua một lần hướng dẫn là đã có thể ba phát xuyên suốt tâm điểm. Ngoài Văn Thành ra, Chính Luận quả thật chưa thấy ai mang cốt cách thiện xạ đến vậy.
Ai đó vì nảy ra hứng thú với trò chơi mới, dần như đã quên luôn sự hiện diện của anh rồi…
Chính Luận chau mày nhìn chằm chằm người vợ nhỏ của mình dồn hết tâm trí vào vật trên tay, môi nở ra nụ cười rạng ngời vốn bình thường chỉ dành cho anh, trong bụng đột nhiên chỉ muốn đem cái vật đen bóng lạnh tanh kia mài thành mạt sắt.
Nhận ra ý ghen trong mắt chồng, Nguyễn Ái dở khóc dở cười, vội quay sang “chữa cháy”. “Hôm nay là Valentine’s Day, đụng đến súng hoài cũng không hay nhỉ?” cô cười hiền hòa, sẵn tay ném đại khẩu súng lên bàn. Nhìn thấy sự hờ hững của cô anh mới thật sự có chút hài lòng trở lại, cánh tay vươn ra gạt đi lọn tóc bay lòa xòa trên vầng trán ương bướng, miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Em quả thật ngày càng ‘nhạy’.”
Thoáng qua vẻ ngạc nhiên rồi chợt tắt ngấm, cô nhoẻn cười, môi cong lên chế giễu. “Sống với cái núi lửa thất thường như anh, nếu không nhạy thì đã vùi thây trong nham thạch lâu rồi.”
Khẽ lắc đầu, anh trầm giọng.
“Anh hứa sẽ không ghen với đồ vật nữa.”
o__o
“Anh biết điều bản thân vừa mới nói, nghe rất tức cười không?”
“Em biết bản thân vừa mới cười rất đẹp không?”
“…”
Câm lặng. Lại không nói được gì.
Chẳng hiểu sao mà… ngài Costa cứ luôn có cái khả năng này, làm vợ mình nín bặt…
Mơn nhẹ ngón tay lên làn môi hé mở của vợ mình, Chính Luận bật cười, đoạn một tay kéo cô vào lòng, một tay rút súng ra. Bắn hai phát liền xuyên qua tâm điểm.
“Khuyết điểm của em là rất dễ bị phân tâm,” cúi xuống, anh lướt nhẹ qua môi đứa con gái nhỏ vẫn còn sững sờ trong vòng tay ôm chặt, nói khẽ.
Mất một lúc để bất ngờ đi qua, Nguyễn Ái “hứ” nhỏ một cái, nhăn mũi nhìn chồng mình. “Anh làm như mình không mắc khuyết điểm đó vậy!”
“Ít nhất không phải khi có em trong vòng tay.”
Nói rồi, anh lại ngẩng đầu lên, nheo mắt lại giương thẳng súng về phía trước, ngắm bắn phát cuối cùng.
Phù.
Phát đạn bất ngờ sượt đi, cắm đâu đó vào bức tường gỗ phía sau bia nhắm.
Dịch môi rời tai chồng mình một khoản, Nguyễn Ái nhoẻn cười đắc thắng. “Anh chắc vậy sao?”
“Bây giờ đến em nhé,” giật súng khỏi tay anh, cô lắc lắc đầu, sửa lại vai chuẩn bị ngắm bắn, trước khi bóp cò còn quay sang nháy mắt với người nào đó.
“Xem đi, em sẽ không lỡ mất mục tiêu như anh vừa rồi đâu.”
Nhưng… cô đã lỡ mất cái nhếch môi khẽ khàng của người nào đó hai giây tiếp theo rồi…
Phát đầu tiên, dẫu có vòng tay ai kia chậm rãi choàng qua eo, vẫn xuyên tâm điểm.
Phát thứ hai, dẫu có bàn tay ai kia vén tóc – để lộ ra một bên tai trần trụi để áp môi vào; vẫn xuyên tâm điểm.
Phát thứ ba, con cáo nhỏ mong chờ đòn trả đũa của anh là một cái thổi nhẹ qua tai, nên gồng người lên tập trung vào khẩu súng trong tay, quyết tâm phớt lờ mọi tiếp xúc da thịt.
Có ngờ đâu, ai kia chẳng hề chạm vào tai cô, chỉ vỏn vẹn buông ra ba chữ.
“Anh yêu em.”
Thế là… không những phát đạn trượt mất tăm, khẩu súng cũng run rẩy rời tay.
Hẳn bạn đã từng nghe qua “phản xạ có điều kiện”?
Một số âm thanh nhất định, có thể gây ra một số phản xạ nhất định đối với một cá thể nào đó – nếu được luyện tập thường xuyên.
Nào, chúng ta có “âm thanh nhất định,” là ba chữ “Anh, yêu, em.”
Và cái người nào đó, giờ phút “luyện tập” duy nhất nói ra ba từ nọ, chính là khi…
…Ái ân đỉnh điểm! X”D
Vậy nên…
Thì là…
“Phản xạ có điều kiện” của cô nàng lúc bấy giờ… tự đoán đi ha. =))
Mãi đến đêm hôm đó, khi mệt mỏi nằm bẹp trên giường, hồ ly vẫn còn ấm ức chuyện lúc sáng.
“Valentine là ngày bắn cung của Cupid, vậy mà anh lại làm em bắn trượt, anh thật là… quá đáng!”
Có bàn tay to lớn choàng qua ôm lấy, rồi nhét cô vào lòng.
“Có trượt sao?”
“Có trúng sao?”
“Sao lại không?”
“???”
Thở dài, người nào đó áp cái đầu ương bướng của ai kia vào ngực trái, nơi quả tim đang rộn rã nhịp đập.
“Là trúng chỗ này.”
…
..
.
Happy Valentine’s Day. (Trớt quớ~) =)))))