Trong ánh đèn mờ ảo, gã đàn ông nọ di chuyển khăn lông trên từng nấc thịt nõn nà, cố gắng hết sức nhẹ nhàng lau chùi đi vết máu loang lổ đó đây – vốn rỉ ra từ vết thương trên cổ, ban nãy vì hoan ái si mê mà dây dưa khắp thịt da, gối nệm. Anh không muốn sáng mai khi tỉnh dậy, con cáo kia sẽ hết hồn ngất xỉu – hay tệ hơn, đau lòng.
Mắt dùi vào thân hình thân thương đang cuộn tròn trên nệm, gã đàn ông Võ Gia chợt cảm thấy ấm lòng, bình yên, an toàn đến kỳ lạ. Luôn là như thế, về đêm khi bị bệnh tình của vợ làm dậy lên nỗi bất an gay gắt, anh lại bật đèn ngắm nhìn cô. Việc này tạo cho anh một cảm giác rất chân thực về sự an toàn. Như thể… chừng nào cô còn nằm trong tầm mắt anh, không tổn hại nào có thể chạm đến.
Nghĩ ngợi tới lui, gã chồng nào đó, dĩ nhiên, lại theo lệ thường cúi đầu hôn lên cái bụng nhô cao của vợ, lên ngực, đến cổ, trụ lại ngay môi.
“Anh yêu em.”
Nói khẽ, rất khẽ. Lời từ tâm mà phát. Không hề chuẩn bị, không thể kiềm chế.
Đang lúc tình cảm sến súa dâng cao như sóng triều, làn môi mềm tỳ vào môi anh đột nhiên cử động. Tiếng cười khúc khích sau đó thoát ra thiếu điều khiến anh muốn bật ngửa. Cô vẫn chưa ngủ sao?
Dĩ nhiên rồi, nếu không, kẻ nào đó đâu có đột nhiên la lớn: “Hiếm có nha! bệ hạ nhà ta đã chịu mở miệng nói ra ba từ kiêng kỵ!”
Nhíu mày - Ba từ kiêng kỵ? Là “Anh, yêu, em”?
Hiếm có sao? Hầu như ngày nào anh cũng nói mà?
Cứ như đọc được ý nghĩ đối phương, hồ ly liếm nhẹ trên môi anh, giọng mơ màng. ”Đúng là ngày nào cũng nói, nhưng lời bộc phát lúc hưng phấn cực điểm không tính!”
Ai đó liền nghẹn ngào câm nín.
“Từ trước đến giờ, trừ khi chính thức ‘nhập tiệc,’ anh có bao giờ chịu nói rõ ràng ba chữ kia đâu…” như thời tiết từ nắng gắt đột ngột đổ mưa, giọng cười đùa nay đã chuyển sang rầu rĩ. “Có người rõ ràng ấu trĩ, lớn tuổi rồi mà còn mê tín, sợ lời nguyền này nọ…”
“Ái à…” Vừa mới cười đây, lại muốn khóc rồi? Rốt cục đây là trạng thái bình thường của bệnh nhân tâm thần, hay bản chất thất thường của phụ nữ mang thai? (=”=)
“Im!” giọng nói từ ủy mị thê lương đột nhiên trở gắt gao, cô siết chặt vòng tay, đầu cụng vào trán anh một cái rõ to.
Sau đó, dĩ nhiên, lại ôm trán ngã vật ra giường. (Tưởng tượng cảnh này muốn ngất quá =)) )
“Không ai bảo anh nói thì anh nói làm gì?! Đó giờ chỉ đúng có ba lần, ba lần thôi…”
Tay xoa xoa vầng trán bướng bỉnh của sinh vật bên dưới, anh lắc đầu bất lực, nhẹ giọng đáp trả cho qua chuyện. “Vậy sao?”
“Anh đừng nghĩ em buồn ngủ thì không nhớ ra…” môi nở nụ cười ngây ngô, mắt vẫn nhắm, người nào đó bắt đầu nói năng nhăng cụi…
“Lần gần đây nhất là trò gian lận Valentine’s năm trước…”
“Lần trước đó, là lúc tưởng rằng em không còn tỉnh tảo nữa…”
“Chỉ có lần đầu là chân thành thôi…!”
“Vậy sao? Lần đầu là khi nào?” Hỏi qua loa cho có lệ, anh kéo chăn gói gói vợ lại toan nằm xuống ôm ấp, lúc này chỉ mong cô nhanh chóng ngủ đi.
Kẻ nọ nhướn nhướn đôi mắt mơ màng, mười ngón tay dang ra lầm bầm tính đếm, trông hệt một đứa trẻ thiểu năng. Rõ ràng, thuốc an thần đã khiến người vợ tội nghiệp của anh chẳng còn minh mẫn nữa rồi.
Những gì được thốt ra tiếp theo, lại biến anh thành một kẻ thiểu năng thực sự.
“Tám năm trước. Khách sạn X. Trên giường. Bên dưới anh.”
Nói rồi lại cười ngây ngô, ngáp, lăn đùng ra ngủ. Là ngủ thật.
Người ngủ. Lời ở lại.
Mười một chữ kia vẫn treo giữa không gian mập mờ. Kéo theo nó, là bốn tháng vấp vướng trên vực bờ hối hận.
…
Bốn tháng sau đêm đó, đằng đẳng hơn trăm ngày, Võ Gia Chính Luận đến mội sợi lông chân của vợ mình cũng không động đến.
Aiz, dĩ nhiên đó chỉ là cách nói hình tượng. Sinh hoạt hằng ngày của cô phần lớn đều do anh đảm trách, làm sao tránh khỏi động chạm? Điều được nói đến ở đay, là những tiếp túc thân mật, những chiếc hôn mặn nồng, những sự vuốt ve làm nguôi ngoai thèm khát…
Và chữ tình, chữ mê.
Ban đêm ngủ, anh vẫn ôm lấy cô; khi cô yêu cầu, anh sẵn sàng tiếp xúc da thịt. Song, sự đòi hỏi lại luôn xuất phát từ cô. Cả thế giời dường như bị đảo ngược!
Thậm chí, có một lần ái ân giữa chừng, anh đột nhiên ngừng lại, rúc đầu vào cổ cô. Có lẽ khóc.
(o___O)
Chẳng còn hiểu ra làm sao nữa!
Nguyễn Ái tuy thông minh, nhưng nói cho cùng cũng là một người phụ nữ – lại là một người phụ nữ tâm-thần-bất-định-đang-yêu. Dĩ nhiên, không tránh khỏi bị thao túng bởi những bất an vô duyên và các suy diễn vô lý.
Một gã đàn ông từng mỗi lần thấy mình là như mèo thấy mỡ, nay lại luôn tỏ ra ái ngại, dè dặt khi tiếp xúc; hỏi cô phải nghĩ làm sao?
Nguyễn Ái biết bụng mình ngày càng trương cao, vì quá to nên rạn nứt sinh đầy, da dẻ khó coi vô cùng, thân hình cũng mập lên thấy rõ, đường cong quyến rũ gì cũng bay biến mất tiêu… Vậy nên… cũng không còn tự tin đòi hỏi chuyện ấy từ anh nữa.
Mà người nào đó… có vẻ như cũng lơ luôn.
Uất ức vô cùng!
Bản thân là phụ nữ, cô biết khoảng thời gian mang thai có thể là hạnh phúc nhất, cũng có thể là thử thách nhất – đối với mối quan hệ vợ chồng. Tuy nhiên, cô tin tưởng dù có chuyện gì xảy ra, Võ Gia Chính Luận tuyệt đối sẽ không ngừng – yêu cô, chứ đừng nói đến rời bỏ.
Song sự tự tin ấy chỉ tồn tại khi tinh thần cô tỉnh táo.
Và với tình trạng tâm sinh lý bất ổn lúc bấy giờ, cộng thêm phiền não do “sự lãnh cảm” của chồng mang đến. “tỉnh táo” bỗng trở nên vô cùng xa sỉ.
Mấy tháng trước chỉ mơ, giờ lại tệ hại hơn – sinh ra ảo giác. Có một lần, tin tức truyền hính có nhắc đến Banca Monte và vị nữ chủ nhân bạc mệnh của nó – Simona Morretti – Nguyễn Ái lại bị người bạn cũ viếng thăm.
Hàng loạt hình ảnh trôi về trong ký ức, rồi dập dồn, đổ đốn. Chính Luận của cô trong tuxedo đen mướt, hào nhoáng xa hoa, trang bị trên môi là nụ cười khiến tim cô lỗi nhịp, đưa tay về phía ả đàn bà đó.
Simona, tóc đen dài, mắt sâu thẳm, đẹp tựa phù thủy rừng.
“Cô ta là người bạn tốt. Là anh nợ cô ta.”
Chính Luận đã từng lơ đễnh nói với cô như thế vào một lần đến viếng mộ người đàn bà này.
Lúc đó, cô đã khá bất ngờ. Một gã đàn ông vô tình như anh, có thể thật sự biết cắn rứt lương tâm vì một người đàn bà mình từng lợi dụng? Vì sao?
Về sau, chính Rodrigo da Costa đã cho cô đáp án: Simona Moretti từng cứu mạng cháu trai ông.
“Nửa năm đầu khi vừa sang Ý, Lorenzo vô cùng sa đọa – không phải thể loại sa đọa của một tên công tử phá phách, mà là của một gã ăn mày đếm ngày chờ chết. Rượu, suốt ngày chỉ toàn rượu, như thể muốn tắm trong nó. Thuốc lá, độc phẩm, thứ nào nó cũng nhúng chàm, tìm kiếm ảo ảnh gì thì ta không biết, chỉ biết nhất định có liên quan đến cháu. Nó sau lần về Việt Nam tìm cháu, quay trở lại liền mang theo thương tích trầm trọng, lúc đưa về Ý lại để các bác sĩ phát hiện ra dạ dày, gan và thận đều có dấu hiệu suy thoái do tiếp xúc với rượu và độc tố quá nhiều. Sau tai nạn đó, Lorenzo rõ ràng phấn chấn hơn, chịu bước vào công ty học hỏi, nhưng những thói quen tai hại cho sức khỏe lại không hề từ bỏ. Cứ thế, dẫn đến lở loét dạ dày, suy thận, phải liên tiếp lọc máu trong suốt hai năm. Hai mươi ba tuổi thôi đã suy thận cấp 4, ta đây đã già, nào có còn khả năng hiến thận. Tìm kiếm một năm, mới xuất hiện một Simona với quả thận thích hợp – ngẫu nhiên thay – lại chính là người thừa kế Banca Monte nổi tiếng.”
“Con bé không những đồng ý hiến thận cho Lorenzo, sau khi phát hiện thằng bé vì ghép thận mà dẫn đến ung thư dạ dày, đã ôm mọi trách nhiệm vào mình, quyết tâm ở bên cạnh chăm sóc kẻ chịu ơn của mình. Sau đó thì, à, con biết rồi đấy, chúng nó kết hôn. Ta không dám nói đó là tình yêu chân thành, ít nhất thì với Lorenzo tuyệt đối không phải – nếu không muốn đề cập đến những toan tính thâm sâu trong đầu nó lúc bấy giờ.”
Thở dài, con người quyền quý kia lắc đầu, mắt vương chút tiếc nuối. “Rodrigo ta quả là một người ông thất bại. Đáng lý ra khi Lorenzo còn nhỏ, ta đã phải đón nó về, nuôi dạy tử tế. Bằng không, nó cũng sẽ không trở thành một gã đàn ông vô lương tâm như vậy… Simona tuy không do nó giết, nói cho cùng cũng vì nó mà chết. Cháu có thể cho báo chí là thêu dệt bậy bạ, rằng Simona Morretti tự vẫn vì bị chồng cũ gạt lừa là tin đồn thất thiệt. Song… không có lửa, làm gì có khói? Trước đêm con bé làm chuyện khờ dại, Lorenzo quả thật đã từng đi uống rượu cùng nó. Không ai biết chúng nó đã nói với nhau những gì, chỉ biết chưa đầy 24 tiếng sau, người ta đã tìm thấy xác của con bé trên giường ngủ tại nhà. Bình yên. Thanh thản.”
Nguyễn Ái đã thẫn người ra trước câu chuyện này. Cô không phải kẻ sở hữu trái tim bao la, nên dẫu nhân vật nữ trong truyện có cao cả, thảm thương đến cỡ nào – chừng nào mà cô ta còn vướng víu đến người đàn ông mình yêu, cô cũng vô phương chắt ra thương cảm – dù chỉ là một ít.
Huống hồ, Chính Luận không nhiều thì ít, đã có rất nhiều biểu hiện lạ. Anh vốn đã ít nói, nay lại càng thầm lặng. Cô biết anh lo lắng cho tình trạng mang thai của cô. Bốn tháng trở lại đây, lại đã hơn ba lần cô phải nhập viện vì suýt sẩy thai. Mặc dù bác sĩ đã nhiều lần nhấn mạnh cô không có gì ngoài suy nhược thần kinh – một chuyện rất thường thấy nơi phụ nữ mang thai gần tháng sinh, Nguyễn Ái vẫn cảm thấy có điều gì đó rất không ổn.
Một lần trông thấy chồng thay áo, cô đã chợt hiểu ra.
Trên ngực, tay và lưng, là vô số vết cào cấu. Hẳn nhiên, là do cô gây ra. Chẳng trách gần đây lúc nào anh cũng mặc áo tay dài – dù trời đã sớm vào hạ.
“Bác Tân à, có phải… bệnh tình con đang trở nặng không?”
Cô bắt buộc phải đem vấn đề này đến Đan Thanh Tân. Cô không dám hỏi anh.
Thinh lặng.
“Con không nhớ mình đã làm gì, nhưng nhớ mình đã thấy gì,” hướng mắt về phía vị bác sĩ già, cô trầm giọng. “Và những điều con thầy chỉ toàn là ác mộng. Mà đến giờ khi nhìn đến những thương tích trên người anh Luận, con mới biết chúng không đơn thuần chĩ là ác mộng con mơ ra.”
Hít sâu. “Là hoang tưởng.”
“Xem ra, con đã biết.” Trầm lặng một lúc ngắm nhìn biểu hiện sầu não của đối phương, ông thở dài. “Không sớm thì muộn thôi, hắn làm sao mà giấu con mãi được.”
“Làm sao đây…?” mắt cô đỏ lên, cử chỉ chợt trở lúng túng, ngón tay gập lại bấu chặt trên bụng. “Con không muốn sớm như vậy, con lại đang mang thai…”
Ông Tân chưa bao giờ thấy sự bất định lên đến đỉnh điểm này nơi người phụ nữ cứng cỏi kia. Có bàn tay lập tức nắm chặt lấy tay cô. “Bình tĩnh! Đây chỉ là trạng thái tạm thời. Việc mang thai gợi nhớ quá nhiều đến Thiên Ân nên con mới có phản ứng như vậy. Còn gần hai tháng nữa là sẽ sinh, đến lúc đó, mọi việc sẽ trở lại bình thường.”
Nước mắt ướt đẫm gò má, Nguyễn Ái chỉ biết lắc đầu, rồi gật, vùi mặt vào lòng người cha thứ ba của mình.
Không cần mọi việc, riêng bản thân trở lại bình thường – cô chỉ mong có thế.
Một ngày, có vòng tay ôm siết từ phía sau khi chồng người ta đang nấu cháo cho vợ, bụng vì quá to nên phải cúi người trong tư thế kéo co. Buồn cười hết sức.
“Luận nè, những lúc nổi cơn, anh có chán ghét em không?”
“Lúc đó thì không,” dừng tay lại, anh quay người, mày nhíu lại đầy âu lo, bàn tay âu yếm vuốt nhẹ lên tóc cô. “Nhưng lúc nói những câu như thế này, thì có.”
Vậy là, vợ người ta lại dùng đến tư thế kéo co, dụi đầu vào lòng chồng. Về sau cũng không hỏi những câu ngốc nghếch như vậy nữa.
Tuy nhiên, lại không tránh khỏi suy diễn ngờ nghệch.
Ngoại hình biến đổi đã đành, bây giờ đến cả thần trí cũng bất minh, một người phụ nữ làm cách nào níu kéo chồng? Dù có yêu thương cô đến cỡ nào, anh cũng chĩ là một con người, một thằng đàn ông; làm sao tránh khỏi chán chường mệt nhọc? Nếu không, anh cũng không xa lánh cô như vậy. Người ta nói, đời sống tinh thần đi liền với chuyện chăn gối trong quan hệ vợ chồng. Có khi nào, vì tình trạng điên rồ của mình, Vương Nguyễn Ái đã vô thức đẩy lui hứng thú của Võ Gia Chính Luận?
Đàn ông bình thường, nhất định sẽ ngoại tình.
Là nghĩ quẫn. Nhưng cô không biết làm sao không nghĩ quẫn, lại càng không thể không suy diển lung tung.
Nhất là, cho đến một ngày.
Chính Luận đột nhiên biến mất suốt ba ngày ròng rã, bảo là có công việc gấp cần sang Pháp đàm phán, đến lúc đáp máy bay lại đến thẳng nghĩa trang mà không quay về nhà gặp vợ.
Nghĩa trang nơi Simona được chôn cất. “Signore Costa chắc chắn đang ngoại tình tư tưởng, tôi nghĩ thế.”
Signora Belzoni – phu nhân của thư ký riêng chủ tịch Costa – đã rỉ tai với bà chủ của chồng mình như vậy đấy.
Nếu đang trong trạng thái tâm lý bình thường, Nguyễn Ái đã không ngại ngùng gạt phăng cái giả thuyết buồn cười đó. Nhưng cô đã bị chồng hững hờ gần bốn tháng, vẫn chưa lấy lại thăng bằng thì đã bị Rodrigo một chân đạp xuống hố sâu ngờ vực. Bây giờ thì, chút thăng bằng còn sót lại cũng bị ả đàn bà mang họ Belzoni chém phăng đi mất.
Với tính khí nổi lửa của mình, ai đó lập tức lên xe, bảo tài xế chở ra nghĩa trang.
Hôm đó, trời quang đãng.
Ở cái mỏm cao cao trồng đầy lưu ly kia, chính là mộ phần của nữ tài phiệt Simona Morretti.
Ngồi kề nó, tay đan lại gục đầu xuống gối, chính là tình yêu của cô.
Hôm đó, trời từ quang đãng đột nhiên tối sầm.
“Ngoại tình tư tưởng ư?” Signora Costa nở ra một nụ cười lấp lửng, ánh mắt chuyển giá lạnh, mở cửa xe bước xuống.
Lúc bấy giờ, cô ta đã mang thai tám tháng.
Và hôm đó, cũng là ngày sinh.
…to be continued…
P/S: Cái warning là nói xạo. X”>