Chương 15
Sáng ra, Nguyễn Ái diện một bộ váy xanh lam bồng bềnh mới ‘tậu’ vào đêm qua, ngay cả mái tóc nâu nhạt của cô cũng choàng lên vải lụa chấm bi xanh nhí nhảnh. Trông hoa khôi Việt Duệ hôm nay lại càng rạng ngời với nụ cười sẵn-sàng trên làn môi đỏ mọng.
Đẹp như một thiên thần!
Thiên thần khiến mọi người xung quanh đều trầm trồ ca ngợi.
Thiên thần khiến sự tôn thờ bỗng có đỉnh ới.
Ấy vậy mà, ‘đấng chí tôn’ của thiên thần chỉ nhìn lướt từ đầu đến chân cô một lần, rồi mang bộ mặt đóng băng của mình ngã người ra… ngủ.
Thiên thần tiu ngỉu, lại quay về làm hồ ly. (Trớt quớt a~ =”=) “Anh đừng nhăn nhó như vậy nữa được không?” Nguyễn Ái hằn học nói, mắt liếc sang Văn Thành. “Nhìn mặt anh như thế ‘hãm tài’ quá đi.”
“Ấy, sao lại giận lây sang anh chứ? Anh đang cố trả lời mấy vấn đề này gấp để nộp bài mà. Em xem chuông chuyển tiết đã rung rồi đấy…” đoạn quay sang kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-rồi-đấy trề môi. “Chứ đâu có rảnh như thiếu gia Võ Gia nhà ta.”
Nguyễn Ái không nói gì, liếc trộm Chính Luận một cái, đoạn sửa lại vai và chìa tay ra. “Đưa đây làm hộ cho.”
Văn Thành toan bật cười, song e sợ sẽ khiến cô nàng nổi lửa hơn. Thế là đành ngập ngừng đẩy laptop về phía Nguyễn Ái, lòng nhủ thầm phen này thì lại trao trứng vào tay ác rồi!
Nguyễn Ái chau mày khoảng 10 giây trước màn hình, sau đó đặt tay xuống gõ liền một mạch. Năm phút sau, cô đẩy trả lại laptop cho Văn Thành với nụ cười ngây ngô.
Văn Thành ban đầu có vẻ đọc qua loa, sau đó đôi mắt càng mở to, và cuối cùng là miệng há hốc.
Vấn đề tuy không phải được giải một cách hoàn hảo theo chuẩn mực của Văn Thành, nhưng đối với một cô bé năm đầu khoa thời trang, viết được những luận lý không có chút gì liên quan đến ngành học của mình trong vòng 5 phút, và chỉ sau 10 giây suy nghĩ thì thật là quá, quá…
“Làm sao em lại biết XYZ như vậy?” (VV cũng không biết gì về ngành KT nên nói đại, thông cảm) Văn Thành quay sang Nguyễn Ái, hỏi lớn.
“Em mất ba tuần ngồi đây không phải để ngắm trai đẹp không đâu,” cô nháy mắt.
Văn Thành chun mũi lại, lắc lắc đầu mình - Chậc, lại có thêm một điểm giống ‘cô ta’. Mình điên mất!
“Anh có điều thắc mắc, nếu em học được đến vậy, tại sao lại…”
“…lại chọn ngành thời trang phù phiếm, chơi bời?” Nguyễn Ái kết thúc câu hỏi của anh cùng một nụ cười ẩn ý. “Thật ra, chọn ngành đó là để cho có ngành vậy thôi. Chứ anh đã bao giờ thấy em đi học đâu.”
“???”
Cô tự hào tuyên bố. “Nghĩa là em không thích học hành. Cũng chẳng thích thiết kế vớ vẩn gì đó. Vào trường này thật ra chỉ là đốt tiền ‘giúp’ ông bộ trưởng thôi. Bởi mới chọn cái ngành đắt đỏ nhất.”
“Thế—thế em hoàn toàn không có mục đích sống?”
“Có chứ!”
Khuôn mặt rạng ngời cùng đôi mắt bừng sáng của Nguyễn Ái khiến Văn Thành hồi hộp. Sự tự tin đó, sự nhiệt huyết đó, không lẽ Nguyễn Ái có lý tưởng còn cao xa hơn cả kỹ sư, bác sĩ?
Không lẽ là nữ chủ tịch nước? (cậu bị man, Ái mà làm chủ tịch thì có mà chiến tranh xuyên lục địa ^o^)
“Em sẽ làm một thợ làm bánh!”
Cô gật gật đầu, hãnh diện tuyên bố, như thể vừa la lớn ước mơ của mình trên đỉnh thế giới vậy.
“… là… làm bánh?” Văn Thành cảm thấy dây thần kinh trong đầu đang có ai đó dùng làm dây đàn.
Nguyễn Ái ngang ngạnh, kiêu kỳ, phù phiếm; có người cha kế làm Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao, có sắc đẹp trời ban hiếm có, có chỉ số IQ cao ngất…
Một thợ làm bánh?!
Không, không – Văn Thành lắc đầu – Tất cả hợp lại không có chút logic gì hết.
“Hì hì, em biết là anh đang nghĩ em thiếu logic đây mà,” Nguyễn Ái nhoẻn miệng cười rồi phẩy phẩy tay. “Thật ra thì lý do khá đơn giản, nhưng lại khá riêng tư. Vốn là—”
Một bàn tay bỗng từ đâu vươn đến bịt miệng cô lại.
Nguyễn Ái ú ớ, nhưng rồi dịu lại như một chú cừu non khi nhận ra chủ nhân của bàn tay đó. Đôi mắt nâu ánh lên sắc vàng huy hoàng dõi vào cô chăm chú, khiến mặt cô lại đỏ bừng.
“Riêng tư thì không cần người ngoài nghe.”
Võ Chính Luận ung dung lên tiếng, đoạn quay sang Văn Thành và đám dân tò mò đang tụ tập xem kịch.
“Ra ngoài hết.”
Không một phút chần chừ, tất cả đều tuồn ra khỏi lớp như trốn tà, ngay cả những sinh viên giống như Văn Thành — tuy đang dở việc — cũng hấp tấp rút lui. Dĩ nhiên rồi! Ở lại có mà đi đời với tính khí thất thường của Ác Ma! Ai biết được lần này hắn lại đạp đổ cả dãy bàn, chứ không chỉ một cái?!
“Vậy ra anh là ‘người trong’ của em hà?” ai kia bất giác tò mò hỏi lại.
Lời nói vừa thoát khỏi miệng thì Nguyễn Ái đã muốn cắn lưỡi. Cái gì mà là ‘người trong’ chứ? Từ điển Việt Nam làm gì có thứ từ quái dị này?! Đúng là phải học cách kiểm soát ý nghĩ, trước khi nó rời khỏi đại não phóng bay ra ngoài — ít ra là trước mặt Võ Chính Luận! Công tình mới vài phút trước người ta còn ngỡ cô là thiên tài, nay lại hóa ra thiên tai rồi…
Đúng là tình yêu biến thái mà… (>.w.>), cũng không gặp một chút kháng cự nào. Mút nhẹ vài giây, thì kẻ nằm dưới này lại khẽ rên ư ử, khiến anh vốn đã muốn rời, nhưng bây giờ lại càng đi sâu hơn. Đôi bàn tay nhỏ nhắn theo quán tính chợt vung lên định gạt đi kẻ phá hoại giấc ngủ, nhưng rồi bị anh nắm lấy và ghìm chặt xuống thảm. Con chồn con cuối cùng dường như cũng tỉnh giấc, bằng chứng là cơ thể nó bắt đầu chuyển động — theo chiều hướng đối kháng. Nhưng kẻ phía trên nào có chịu buông ra… vẫn chôn sâu lưỡi vào miệng cô như thế, khiến thắc mắc của kẻ mới tỉnh giấc giờ đây chỉ còn là những tiếng ấm ứ vô lực… Dần dần rồi… dường như hiểu ra được tình hình, nhận ra được kẻ đã đánh thức mình, hoặc đơn giản là quá say sưa, tiểu hồ ly mất hẳn kháng cự, ngoan ngoãn để hùm ta …muốn làm gì thì làm…
Hồi sau, không biết là bao lâu, cái-kẻ-mà-cưỡng-hôn-lén người ta đó, đột nhiên vùng người ngồi dậy, đứng lên đi một mạch vào nhà tắm. Để mặc cho kẻ-bị-người-ta-cưỡng-hôn-lén nằm thẫn ra trên sàn thảm, má đỏ rực, mắt mơ màng, hơi thở hổn hển…
Trong khi đó, nhà tắm bỗng có tiếng nước, người đứng dưới vòi sen khuôn mặt đỏ gay, quần áo không biết là cố ý hay vội quá quên cởi bỏ, mà cứ ướt sũng như thế dưới làn nước lạnh buốt. Được một hồi, bàn tay người này đập vào thành buồng tắm bằng kiếng rõ to, khiến kẻ bên ngoài không khỏi kinh hoàng.
“Khỉ thật, đến cả tôi còn như thế này…” anh khẽ lẩm bẩm, đoạn dường như rít lên, “Thì bọn đàn ông kia làm sao chịu được?!”
À, nhưng khi kẻ vô lý kia, thân hình ướt sũng bước ra phòng khách toan ‘hỏi tội’, thì ‘tội nhân’ đã không còn bóng dáng.
Tin nhắn réo lên.
“Em về đây ^.^…định là…làm cho anh cảm động chút ♥, mới cố ý lấm lem bột bánh lên mặt thôi mà… ai ngờ lại khiến anh…………………………………�� �…☻”
Chính luận mở to mắt ra.
Cái hàng nhiều chấm này là nghĩa quái gì đây?!!
Thế là, không thay cả quần áo, thiếu gia họ Võ nhà ta lao người ra khỏi cửa, miệng dường như la lớn.
“Khốn kiếp! Ăn mặc cái kiểu đó mà còn dám ra đường giờ này?!!” Chương 16: Đụng Độ
Nguyễn Ái ngồi đó trong phòng làm việc của người cha kế, bao nhiêu lời trách mắng của ông về tội đi chơi về khuya bỗng nhiên như mây. Nhẹ hẫng. Cô cũng chẳng buồn trả treo lại như thường ngày, bởi tâm trí giờ đã phiêu diêu đến tận đâu đâu không rõ. Chỉ biết nơi ‘đâu đâu’ đó nhất định có một chàng điển trai chân dài mang tên Võ Chính Luận.
Vương Đăng Khoa thở dài, nhìn món bảo bối của mình đờ đẫn mà vô phương mắng tiếp. Thế là cho cô về phòng, đóng cửa suy nghĩ.
Nguyễn Ái suy nghĩ thật, nhưng là suy nghĩ chuyện tình yêu biến thái của mình. (=w=)
Chính Luận đã đuổi theo sau ‘cuộc đào vong’ bất ngờ, rồi kéo xệch cô về căn hộ của anh. Những tưởng anh sẽ ép cô ở lại để…’gì gì’ nữa (>w<), nhưng anh chỉ vơ lấy áo khoác cho cô, rồi chỉ vào túi xách bảo nhớ đừng quên vật đó.
Đoạn, anh dùng xe mô-tô chở cô về nhà. Cũng có hơi thất vọng…
…Tại sao ấy nhỉ? — Cô tự hỏi lòng, rồi ôm chặt áo khoác da màu đen thẫm, hương vị đàn ông vẫn còn đậm trên đó. Thở dài, cô mở túi xách trên bàn ra, ngẩn tò te một lúc khi nhìn thấy chai, lọ, hộp, băng, gạt,…nằm ngổn ngang cùng đám đồ cá nhân. Từ lúc nào những thứ này lại —
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, mặt cô sững ra, rồi bình đạm lại.
Đây…là thứ mà người ta gọi là ‘hạnh phúc’? Chắc không phải rồi, hạnh phúc làm sao lại khiến tim đau…
Chớp nhoáng, cô vơ lấy điện thoại, nhanh chóng soạn một bản tin cực cute ‘đáp tạ’ người ta. “Anh, lần sau… nếu hôn em như vậy nữa, thì nhớ đánh thức em dậy trước…Ép tim lắm lắm…>.<
Yêu anh.”
Đêm đó, có một người xem xong tin nhắn, rồi không cách nào lái xe về được, đành đứng tựa vào cổng nhà người ta đến gần sáng. (^w^)
* * *
Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời hệt ngày hôm qua, trong lòng Nguyễn Ái hưng phấn, chỉ muốn đến trường thật sớm để gặp anh. Gặp rồi thì bị anh lôi ngay vào, cứ tưởng anh sẽ lại ‘gì gì’ (>w>), ai ngờ bàng hoàng bỡ ngỡ khi anh dùng khăn ướt lau mặt cô. Càng lau càng làm cô xốn da. “Anh…làm gì vậy!?” đến cuối cùng, chịu không nổi, cô phải la lên rồi đẩy anh ra. Nhưng bàn tay của Chính Luận nào có chịu buông, anh giữ cằm, đoạn xoay qua xoay lại, nhìn như thôi miên vào khuôn mặt khiến gò má cô rực đỏ. Quay qua Văn Thành, anh nhíu mày. “Không tác dụng.”
“Chắc là không có trang điểm,” Văn Thành nhún vai.
Nguyễn Ái phải mất hết vài chục giây mới tiêu hóa được những gì vừa được trao đổi giữa hai kẻ mới-sáng-sớm-đã-làm-chuyện-khùng-điên, cô kiễng chân, trừng mắt nhìn Văn Thành.
“Đây là chuyện gì nữa?”
Văn Thành làm mặt oan ức, khổ sở. “Ấy, rõ ràng là hắn làm đau em, sao lại quay sang mắng anh?”
Cảm thấy cả hai đã sập bẫy của mình, cô quay sang Chính Luận với nụ cười tươi như đi hội. “Chứ làm sao em nỡ mắng người em yêu tha thiết, phải không anh Luận?” (nổi da gà ==)
Vốn là… cô muốn anh phải ngượng một lần đây mà. Ai bảo làm mặt mày người ta đau thế!
“Ừ.”
Anh đáp gọn lỏn, lại còn tặng cô một nụ cười nhỏ hết sức chân thành…
Chân Nguyễn Ái nhũn ra. Văn Thành trợn mắt.
Gậy ông…đập lưng ông rồi!
“…”
Mặt cô đỏ ửng, xấu hổ nặng nề, vì thế bèn chấp nhận vô duyên quay sang đổ cáu với Văn Thành. “Nói chung là chuyện gì?!”
“Ờ…à! Là kế hoạch ‘Đảo ngược lọ lem’!” Văn Thành cười thật tinh ranh, dường như để “trả lễ”sự cáu gắt vô lý của cô.
“‘Đảo ngược’… gì cơ?” “‘Đảo ngược lọ lem’.”
“Đang nói về phim à?”
“Không, không,” Văn Thành tặc lưỡi. “Ngày xưa có bà tiên đỡ đầu biến lọ lem thành công chúa…” liếc nhìn Nguyễn Ái đầy ẩn ý, anh nở một nụ cười ngạo nghễ “…ngày nay, có một Chính Luận muốn biến em từ Nguyễn Ái kiêu sa trở thành lọ lem.”
“?!!” (O_o)
“Coi nào, không cần hiểu nhiều đâu,” anh trao cho cô một túi hàng đồ hiệu, rồi thúc cô về hướng nhà vệ sinh. “Vào đấy thay xong sẽ hiểu, nếu IQ của em thực sự cao, phản diện ạ.”
Thay vào bộ cánh mới, Nguyễn Ái xoay người trước tấm gương toàn thân, cảm thấy IQ của mình đột nhiên tụt xuống phân nửa.
“Đây là… là đồ đám tang à?” cô trở ra với vẻ mặt nhăn nhó. “Đã màu sắc nhạt nhẽo từ trên xuống dưới, lại còn kín mít, dài thượt như thế này. Cũng may là trường có máy điều hòa. Nếu không thì có mà nóng điên mất!”
“Á à…!” Văn Thành thúc nhẹ vào sườn Devil, mắt tràn đầy sự hài hước khô khốc. “Xem ra công chúa này ‘đảo ngược’ không nổi, đại ca à. Người ta ‘đẹp tự nhiên mà vẫn chói lóa’ đó.”
Chính Luận nhìn chăm chú con cáo nhỏ của mình. Quả thật, bộ cánh quạ đen này chẳng giảm bớt ánh hào quang xung quanh hồ ly tinh bao nhiêu. Ngược lại, có phần còn đem đến cho cô sự giản dị dễ gần. Nhưng đó lại không phải là hiệu quả anh muốn đạt được. Anh muốn cô chìm hẳn khi đứng giữa đám đông, không cách nào thu hút những sự chú ý dư thừa — phòng khi anh không ở cạnh cô để giám sát…
“Ngày mai,” Chính Luận bước đến, tay nhón lấy một lọn tóc nâu và nheo mắt quan sát, “nhuộm đen đầu lại.”
“Tại sao chứ?” cô bất bình nhăn nhó. “Màu đen mà với khuôn mặt em nhìn quê lắm!”
“Càng tốt.”
Thế là thế, Devil sau khi đã ban phát lệnh, bèn quay đầu chậm rãi bước đi. Đứng trước khuôn mặt xinh đẹp thộn ra vì sốc của Nguyễn Ái, Văn Thành không khỏi buồn cười đến run người.
Cô quay sang phó tướng. “Em thề, em đang thật sự rất nghi ngờ về khả năng hút trí lực đối phương của đại ca anh.”
Văn Thành chỉ làm mặt khổ, nhìn cô với đôi mắt cảm thương giả dối.
“Chỉ trách trời sao em không thô kệch đi một chút…”
“???”
“… hay mắt đàn ông trên thế giới này sao không chịu mù cả…”
Đoạn, Văn Thành lắc đầu, ra chiều vô cùng tiếc nuối.
Trời ạ, bây giờ thì đến cả Văn Thành cũng bỏ xa cô!
Nheo mắt cong môi vài giây, Nguyễn Ái vội vàng nhanh bước đuổi kịp Chính Luận và thản nhiên khoác lấy tay anh, lòng thầm ban ra quyết định: sút giảm IQ gì gì thì cũng không sánh bằng tình yêu biến thái của mình. Thế nên bỏ qua chuyện này.
Thật là… lập trường cũng phải chào thua tình trường mà. =__=
À, nhưng có những chuyện lại không thể bỏ qua dễ dàng như thế.
Như hình dáng mỏng manh chỉ chờ đổ vỡ của Dương Hoàng Yến Nhi chẳng hạn.
Đôi mắt đen láy của Yến Nhi mở choàng. Bao nhiêu kinh ngạc, đau khổ, xót xa, chồng đè lên nhau khiến bản thân cô gần như sụp đổ.
Trốn tránh thị phi, cô đã tự giấu mình vào vỏ kén, không giao tiếp với thế giới bên ngoài sau vụ việc lần trước. Tưởng rằng im hơi lặng tiếng một thời gian sẽ khiến mọi chuyện chìm vào quên lãng. Cô vốn đã không tin chút nào lời cáo buộc của Kim Hoài trong cuộc chuyện trò đêm qua, nghĩ rằng đó chỉ là bản tính bốc đồng nóng nảy của nhỏ bạn thân. Chính Luận dịu dàng của cô… làm sao có thể là một người khốn nạn như vậy?
Không thể.
Nắng mai tạt vào hành lang, vẽ lên nền ba bóng người đứng bất động. Không khí đậm hương hoa nhài trồng ở ven trường, cay ngọt và nhẫn nhạt. Thế mà những người mục kích dường như có thể ngửi ra mùi tanh tưởi.
Của máu.
“Anh Chính Luận…chuyện này là…?” Giọng Yến Nhi trỗi lên, yếu ớt và chực chờ tan vỡ.
Hai con người đó, một thì dửng dưng như không có chuyện gì, một thì nhìn cô như người trong suốt; đều không lên tiếng.
Mắt nhanh chóng đảo đi nơi khác khi bắt gặp cánh tay choàng qua của Nguyễn Ái, Yến Nhi cười gằn. “Kim Hoài vốn lầm lẫn mà… anh không thể là người như vậy…” đoạn cô nhìn thẳng vào anh, đôi mắt khẩn nài. “… Anh không thể nào lợi dụng em, phải không Chính Luận? Chỉ là… chỉ là cô ta quá xinh đẹp… nên nhất thời anh mới…”
Bàn tay cô run rẩy vươn ra…
Nhưng trước khi cô chạm được vào anh, Nguyễn Ái đã chen vào trước mặt, đôi mắt mang sự cảnh cáo lạnh lùng.
“Đi đi.”
Cơn lửa giận bùng lên khiến Yến Nhi mất đi kiểm soát, bàn tay cô vung lên, sự căm thù tuôn trào như nước vỡ đê. Song cái bạt tay chưa chạm đích thì đã bị Nguyễn Ái chặn lại. Cô nắm chặt tay Yến Nhi, nhìn thật sâu vào mắt nàng lọ lem kinh điển.
“Hôm nay tôi đang vui, không tính toán với cô.”
Rồi đẩy Yến Nhi ra.
Hờ hững như thế, tàn độc như thế, hai con người đó tiếp tục bước đi, để lại sau lưng một Yến Nhi gục ngã, quỳ lụy giữa hành lang ngập nắng. Ánh mắt xót xa của người xung quanh tưởng chừng như những mũi tên xuyên tạc.
Qua tận tim gan.
“Anh Chính Luận!” không hề quay đầu lại, Yến Nhi gào lên trong nước mắt. “Lẽ nào tất cả những việc trước đây anh làm đều là dối trá sao? Lẽ nào việc anh yêu em cũng là lường gạt? Không thể nào! Em không tin!”
Bước chân Ác Ma dừng lại. Anh chầm chậm quay về thân hình nhỏ nhắn đang run lên bần bật, tiếng khóc não lòng tưởng như xé toạc tâm can người mục kích. Trước bao đôi mắt cảm động pha lẫn ngỡ ngàng, Võ Chính Luận ngồi xổm xuống trước mặt Yến Nhi, một tay anh đưa lên xoa lấy mái tóc xoăn ngắn của cô. (À…à, Nguyễn Ái đang bị Văn Thành kiềm lại, không thì…)
“Tôi không lừa gạt em,” anh dịu dàng nói. “Tôi quả thật rất thích mái tóc rối bù này.”
Đôi mắt ngấn lệ ngơ ngác dõi vào anh, chút hy vọng yếu ớt chợt lóe sáng…
“Nhưng tôi chưa bao giờ nói mình yêu em.”
Ánh sáng tắt ngấm.
Nắm lấy tay anh, Yến Nhi kéo vào lòng mình, cô lắc đầu ảo não. “Em không tin đâu, nhất định là cô ta đã uy hiếp anh, hoặc do gia thế em quá kém cỏi khiến nhà anh không chấp nhận… phải không anh Luận? …Anh không phải là hạng người này, em biết. Anh chắc chắn có nỗi khổ…”
Đáp lại sự mỏi mòn trông đợi nơi cô là ánh mắt sắt đá, nụ cười nhếch mép nơi cửa miệng Võ Chính Luận bỗng khiến cô lạnh người.
“Kim Hoài hoàn toàn nói đúng sự thật.”
Đó thậm chí không phải là câu trả lời cho những nghi vấn vừa được nêu ra. Nhưng ý nghĩa trong chúng khiến luồng tư tưởng trong Yến Nhi đông cứng.
Lần đầu tiên anh cười với cô.
Ngỡ rằng nụ cười sẽ đem lại mùa xuân ấm áp. Giờ đây chẳng khác gì tội phán tử hình.
Toàn thân Yến Nhi run rẩy, đầu cúi xuống, tay choàng qua ôm chặt lấy mình, dường như để bảo vệ bản thân khỏi sự tàn nhẫn toát ra từ kẻ mệnh danh Ác Ma.
Câu hỏi giờ đây nửa vỡ lẽ, nửa ai oán.
“…Tại sao..?”
Không ai biết ác ma đã nói những gì sau đó, chỉ biết hắn đã cúi xuống rỉ thầm vào tai cô. Có một điều họ chắc chắn, nó không khác xa sự nguyền rủa bao nhiêu. Bởi đến khi bóng dáng Võ Chính Luận và Nguyễn Ái đã xa khuất, thì Dương Hoàng Yến Nhi vẫn không thể nào ngừng việc run rẩy.
Và thưa các bạn, chuyện đó lại xảy ra vào một ngày nắng, oi bức đến bực bội.
Nhất định sẽ khiến các người hối hận! - Không gian như muốn gào lên nỗi lòng kẻ bị tổn thương.
À, phải nói là oi bức đến phát điên ấy nhỉ?