Phản Đồ

Editor: Hạo Nguyệt

Beta: Cảnh Tuyền

Ta không bao giờ nữa… có thể hôn môi ngươi, cũng sẽ không thể ôm ngươi......

Cho tới khi chết đi rồi, cũng không thể nữa....chạm vào ngươi...

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

“Muốn nghe sao? Như vậy chúng nên bắt đầu nói từ đâu đây?” Hắn khẽ cử động thân mình, phát ra một tiếng rên rỉ, đau đớn đối hắn cũng không phải không có ảnh hưởng đi.”Chúng ta nói về La Y trước?” Hắn hỏi.

Ta một lần nữa ngồi xuống, “Nói đi.” Cầm lấy bút chuẩn bị viết khẩu cung.

Thanh âm của hắn truyền đến, “Ngươi có biết hắn vì cái gì nhất định phải quay về cố hương không?”

Vì cái gì ư? Không trở lại thì làm thế nào giết chết vương tử......

Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, biểu tình giống như một người cha đang nói về đứa con của mình, rất tự nhiên mà lộ ra nét ôn hòa, “Không một ai tin tưởng La Y là đứa con có hiếu luôn nghe lời mẫu thân, còn từng bởi vì lời dặn của mẫu thân mà hắn không đành lòng giết chết con thỏ thả nó đi, cuối cùng lại không chịu nổi đói khát mà té xỉu...... Ngươi vẫn là không biết hắn có thời thơ ấu như vậy đi...... Bất quá La Y đích thật là đứa nhỏ thiện lương như vậy.” Hắn nhớ lại quãng thời gian bọn họ ở Khuê Điện, sau đó thu hồi tươi cười, “Mẫu thân của hắn...... trước khi nhắm mắt đã nói với hắn: mấy năm nay mẫu thân biết ngươi là vì mẫu thân chinh chiến nơi sa trường. Nhưng chúng ta là con dân Ngạc Vân, ít nhất sau khi chết rồi, mẫu thân muốn được trở về Vân Ngạc”....... Chúng ta cũng khuyên giải lão nhân gia, nhưng mẫu thân hắn thẳng đến cuối cùng vẫn kiên trì muốn La Y quay về Vân Ngạc, cho dù trở về sẽ chết....... Cho nên, La Y liền mang tro cốt mẫu thân hắn trở về.”


Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân La Y cam chịu  cả đời mang tội danh cũng muốn trở về? —— ta vừa đắn đo xem có thể tin những lời này hay không lại vừa suy nghĩ có nên nhớ kỹ những lời này.

Khi ta còn đang phân vân, hắn nói “Ngươi đã từng nhìn con mắt bên trái của La Y chưa?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thật ra ta chưa từng thấy qua. Chẳng lẽ hắn từng nhìn thấy? Chẳng lẽ hắn biết rõ mọi chuyện về La Y, ngay cả những chuyện mà ta chưa từng được biết?

“Tiểu quỷ, nhìn vẻ mặt kia của ngươi, các ngươi nhất định cho rằng đó là vết thương đúng hay không, ha ha ha, thực đáng tiếc, các ngươi đã đoán sai......” Hắn đột nhiên dừng cười, cắn răng nói, “Đó là do một người giống như ngươi cũng mê luyến La Y, đã nguyền rủa.” Hắn tiếp tục nói, “La Y muốn quay về cố hương, vị công chúa kia tìm mọi cách giữ lại, bất chấp thủ đoạn. “Động chi lấy tình, hiểu chi lấy để ý” ( >”< cái này ai biết chỉ bạn zun với) ...... Cuối cùng thẹn quá hóa giận, đối với La Y hạ chú nguyền rủa —— có mắt không tròng. Ha ha ha, nàng nghĩ như vậy có thể lưu lại La Y sao? Ngu xuẩn.” Quay ngược lại nhìn ta, “Bất quá còn có kẻ khác so với nàng càng ngu xuẩn...... Nếu là chấp hành nhiệm vụ, bọn họ sẽ dùng lang quân của công chúa? Dùng tới La Y đã bị nguyền rủa?”

Ta dừng bút, từ lúc nào đã quên phải ghi lại.

Nếu đây là sự thật, La Y căn bản không có khả năng còn có thể làm vũ khí bí mật của Khuê Điện......

Buồng giam rơi vào trầm mặc, thật lâu 2 chúng ta không nói với nhau câu gì.

“Muốn biết phụ thân của La Y là ai không?” Hắn hỏi ta.

Ta không trả lời. Ta không nói gì, chỉ có thể bị động chờ hắn kể rõ.

“Kỳ thật, La Y cũng không thể xem là người Ngạc Vân giống như ngươi, bởi vì phụ thân hắn cũng không phải con dân Ngạc Vân. Ta cùng La Y là cùng một tộc, chúng ta không phải người Ngạc Vân cũng không phải người Khuê Điện....... Chúng ta bị các ngươi gọi là dị tộc, mà La Y lại chính là người có được huyết thống di truyền tốt đẹp nhất.”

Ta sững sờ.

“Các ngươi đã nghiên cứu tìm hiểu về dị tộc chúng ta thật lâu đi, không nghĩ muốn biết dị tộc chúng ta bất đồng với các ngươi như thế nào sao?” Hắn duỗi thẳng hai tay đang bị xiềng xích, làm cho ta càng thêm giật mình. chuyện gì đang xảy ra —— móng tay hắn thật dài, trở nên nhọn hoắt, giống dã thú vậy.

Trên thế gian này như thế nào có tộc người như vậy?

Nếu, nếu La Y thật sự như lời hắn nói, như vậy dây thừng kia làm sao có thể trói được La Y?

Như vậy, La Y vì cái gì không phản kháng? Không bỏ trốn?

Hai tay ta run rẩy, cầm bút cũng không được —— cứng đờ đặt trên tờ giấy.

Hắn thấy ta khác thường, cười nhạo, “Như vậy đã không thể chấp nhận? Phần đại lễ ta muốn dành tặng ngươi còn chưa có đưa lên đâu, tiểu quỷ......”. Hắn hơi lùi về phía sau, nói, “Biết dược vật mà các ngươi cho rằng là chứng cớ kia, là cho ai dùng không?”

“Nếu, ta nói dược vật kia không phải để đối phó với vương tử của các ngươi, ngươi liệu có tin tưởng ta?”. Ta dường như nghe được câu nói kia của La Y......


“Biết vì cái gì La Y rõ ràng biết các người theo dõi ta, nhưng vẫn muốn tới tìm ta không? Biết hắn vì cái gì phải rời khỏi đây không?”

Trực giác nói cho ta biết, không thể nghe tiếp, ta muốn bịt chặt hai tai......

“Bởi vì hắn có hài tử của ngươi.”

Không có khả năng...... Này tuyệt đối không có khả năng, La Y là nam nhân.

“Không tin sao?” Nam nhân kia lại cười, “Trong sử sách của các ngươi, có phải hay không có nhắc tới nam nhân của tộc ta?......” Hắn nghiêng người về phía ta, nhỏ giọng nói vào tai ta “Bởi vì chúng ta giống như các ngươi đều là nam nhân, nhưng, chúng ta cũng có khả năng giống như nữ nhân.”

Không có khả năng!

“Hắn biết hắn đã có hài tử của ngươi, mới mạo hiểm tới tìm ta —— hắn nói hắn muốn sinh hạ hài tử của ngươi.” Hắn chậm rãi nói.

Không phải.

“Ta cẩn thận nói cho hắn phương pháp để giữ lại hài tử của các ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là phải rời đi nơi này.”

Không phải.

“Nếu không thể rời đi, thì hắn sẽ phải chết...... Tuyệt đối không thể làm cho ngoại tộc biết đến bí mật của chúng ta. Đây cũng là tộc huấn.”

Không được nói nữa!.


“Ha ha ha, cho nên dược vật, là chuẩn bị cho hắn cùng hài tử của các ngươi.”

“Không được nói!!!” Ta hét lớn một tiếng, đứng bật dậy, thở hổn hển, trái tim đau thắt.”Nói với ta, những gì ngươi vừa nói đều là lừa gạt. Có phải hay không?” Ta tiến đến túm chặt cổ áo hắn.

Hắn, chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ, “Mà. Ngươi. Chính. Tay. Giết hắn.”

“Không phải, không phải...... Ngươi gạt ta......”

Ta buông tay ra, từng bước lùi về phía sau, ta liều mạng lắc đầu, “Ngươi gạt ta......”

Lão nhân mỉm cười, nhìn thẳng ta, “Ta muốn cho ngươi cả đời nhớ rõ La Y, cho dù ngươi về sau thành thân, có đứa nhỏ, cũng sẽ không thể quên hắn...... Ta muốn cho ngươi hối hận cả đời!”

Ta như kẻ điên lao ra nhà tù, nhảy lên ngựa, một đường lao đi.

Gió tạt vào mặt ta bỏng rát, nhưng ta không còn để ý......

Trong lòng không ngừng cầu khẩn ——

La Y, ngươi có thể tự cởi bỏ dây thừng đúng không? Ngươi có thể đào thoát để tự cứu mình đúng không? Xin ngươi, La Y, chờ ta......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận