Phạn Hành


Thương đội lại đi về phía trước một canh giờ, mặt trời lặn ở phía tây, kéo dài bóng dáng của lạc đà và người trên mặt cát, bao phủ một tầng hoàng hôn thê lương.

Người dẫn đầu lắc chuông đồng, dùng tiếng Thổ Hỏa La, cao giọng hô: "Mọi người dừng lại nghỉ ngơi."

Các thương nhân nhao nhao kéo dây cương để lạc đà dừng lại, sau khi từ trên đà nhảy xuống, di chuyển rương hòm trên người lạc đà, từ bên trong lấy ra lều trại, nồi sắt, giá đỡ các loại dụng cụ.

Trong khoảng thời gian dùng cơm này, có mấy người thử đến gần, Hoa Thiên Ngộ dung mạo diễm lệ, ở đại mạc này vốn không thể có nhiều, huống hồ trong thương đội còn có nữ tử xinh đẹp hiếm có, nàng tất nhiên rất được hoan nghênh.

Nhưng trong đôi mắt nhìn phong tình vạn chủng của nàng lại chứa đựng lạnh lùng như băng tuyết, mỗi người đều không chiếm được chỗ tốt ở chỗ nàng, bất kể là công tâm, hay là cứng rắn.

Hoa Thiên Ngộ rất không kiên nhẫn, khi những nam nhân kia nhìn về phía nàng, đáy mắt đều ẩn giấu cảm xúc mịt mờ, nàng biết đó là cái gì, si mê cùng chiếm hữu.

Ánh mắt kia phảng phất như đang nhìn một vật phẩm tinh mỹ tuyệt luân, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Nàng tùy ý đuổi nam nhân đến lấy lòng đi, đi đến ngoài lều vải hít thở.
Ban đêm, ánh trăng chiếu rọi trên sa mạc, một mảnh trắng xóa, giống như một bãi cát bạc, trong u ám lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

Những năm này ở Tây Vực, nàng luôn rất thích, đứng ở nơi trống trải, nhìn đại mạc dưới bầu trời đầy sao.

Nhìn thời gian lâu dài, có đôi khi nàng sẽ sinh ra hoảng hốt trong nháy mắt, cho rằng tất cả những gì nàng trải qua chỉ là một giấc mộng, hoặc là, nàng ở một cái thời không khác là không tồn tại.

Chăm chú nhìn sa mạc mênh mông vài lần, liền xoay người, thấy trước lều vải đã dựng xong, mọi người ăn cơm tối xong, đang ngồi vây quanh trước đống lửa nói chuyện phiếm trêu ghẹo.

Tiếng gió thổi tới từ sâu trong sa mạc, tiếng cười và ngôn ngữ dị vực bị bóp nát, gió thổi đến bên tai, âm thanh đã trở nên mơ hồ.

Ánh mắt của nàng rơi vào trên thân ảnh màu trắng, bóng lưng hắn thẳng tắp, im lặng ngồi, quanh thân đều phảng phất có khí độ siêu thoát thế tục lưu chuyển.

Hoa Thiên Ngộ hơi nheo mắt lại, nàng nhớ tới lúc hòa thượng kia nhìn nàng, đáy mắt trong trẻo, ánh mắt thanh minh, trong ánh mắt trừ từ bi Phật gia, cái gì cũng không có, giống như nàng và vạn vật không có gì khác nhau.

Đó là đương nhiên, đối với người xuất gia mà nói hồng nhan cuối cùng cũng thành cát bụi.

Pháp Hiển đang đứng bên cạnh đống lửa bên ngoài lều vải đọc kinh thư, liên tiếp mấy ngày đều là như thế, đợi có mấy người đi qua, hắn liền buông kinh thư xuống, kiên nhẫn giải đáp cho bọn họ.

Đám thương nhân đến cầu pháp vấn phật của Hoa Thiên Ngộ đi rồi, nàng đi đến chỗ ánh lửa chập chờn sáng ngời, cười nhẹ nói: "Pháp sư."

Pháp Hiển chậm rãi ngẩng đầu, ánh lửa chiếu rọi con ngươi của hắn, có vẻ ôn hòa mà lại thấu triệt, không nhiễm chút khói lửa.

Hắn nhìn sang, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, trong mắt cũng có ba phần ý cười, cho người cảm giác thân cận.

Hắn ấm giọng nói: "Thí chủ."

Hoa Thiên Ngộ hất cằm lên, nói một cách đương nhiên: "Trong lúc rảnh rỗi, tìm pháp sư nói chuyện một lát, sẽ không quấy rầy pháp sư chứ?"

Lời này tuy là câu hỏi, nhưng không có ý tứ trưng cầu đối phương đồng ý, điểm này có thể từ nàng trực tiếp ngồi xuống có thể nhìn ra được.

Pháp Hiển buông kinh thư trong tay xuống, nói: "Đương nhiên là không."

Hoa Thiên Ngộ hài lòng cười cười, nàng tiến lại gần, liếc mắt nhìn kinh thư mở ra trên đùi Pháp Hiển hỏi: "Pháp sư đang đọc cái gì?"

"Kim Cương Kinh."

Nàng vô thức hỏi: "Đẹp không?"

Pháp Hiển ngẩn ra, tiếp theo đáy mắt toát ra ý cười.

Kinh Phật cũng không phải dùng đẹp hoặc là không đẹp ra để định nghĩa, mà là chú ý tinh túy kinh nghĩa trong đó, khiến người ta suy nghĩ sâu xa, giải thoát khổ ách.

Hắn nói: "Kim Cương Kinh chính là kinh điển hạch tâm của Đại Thừa Phật Giáo, đáng để nghiên cứu lặp đi lặp lại."
Hoa Thiên Ngộ nhìn tờ giấy bị xốc lên viết đầy chữ Phạn, nàng nhíu mày, nhìn đến choáng váng.

Nàng duỗi ngón tay ra, điểm vào trên kinh văn, hiếu kỳ nói: "Phía trên này nói cái gì?"

Nàng nhìn về phía Pháp Hiển, yêu cầu: "Pháp sư đọc cho ta một lần đi?"

Biết nàng chỉ là tâm huyết dâng trào, muốn biết nói cái gì, cũng không phải thật cảm thấy hứng thú đối với kinh Phật.

Pháp Hiển khẽ gật đầu, thái độ ôn hòa như thường ngày: "Thí chủ, muốn bần tăng đọc từ đâu?"

Ánh mắt xuyên qua chữ Phạn, nàng điểm một đoạn cuối cùng, đầu ngón tay gõ gõ, nói: "Đây, đoạn này."

Pháp Hiển nhìn về phía trang giấy, đầu ngón tay nàng đang chỉ về phần cuối cùng của Kim Cương Kinh.

Quyển kinh thư này, hắn đã sớm đọc thuộc lòng, không cần đọc cũng có thể đọc ra một cách tự nhiên.

Cho nên, chuyển biến chữ Phạn thành chữ Hán, chậm rãi nói.

"Nếu có người lấy thế giới Thất Bảo của A Tăng chỉ Mãn Vô Lượng, cầm dùng vải bố thí.

Nếu có thiện nam tử, thiện nữ phát Bồ Đề Tâm, cầm kinh này, thậm chí bốn câu kệ, thụ cầm đọc tụng, làm người diễn thuyết, kỳ phúc thắng bỉ.

Vân Hà làm người diễn thuyết? Không lấy tướng, như bất động.

Vì sao?"

"Hết thảy hữu vi pháp, như ảo ảnh trong mơ, như lộ cũng như điện, ứng như quan sát."

Giọng nói của hắn không nhanh không chậm, giống như tiếng chuông có nhịp điệu, có thể tiêu trừ suy nghĩ bực bội, khiến lòng người bình thản.

Hoa Thiên Ngộ nghe mà như lọt vào trong sương mù, mỗi chữ nàng đều biết, nhưng ở cùng một chỗ lại là cái quỷ gì?

Nàng ngơ ngác trầm mặc.

Pháp Hiển nhìn vẻ mặt sững sờ của nàng, bên miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Nhìn thấy độ cong cong bên môi hắn, Hoa Thiên Ngộ bất mãn nói: "Có thể nói tiếng người không?"

Pháp Hiển lại dùng lời dễ hiểu giải thích: "Phật nói không chấp nhất với tất cả mọi chuyện, tâm tình vắng lặng, như bất động, tất cả mọi hứa hẹn, đều như ảo ảnh trong mơ, vô căn cứ không thật, ảo ảnh có thể tiêu tan, nên nhìn nó như vậy mới đúng."

Lần này Hoa Thiên Ngộ nghe hiểu, ánh mắt lộ ra khinh thường, tổng kết lại: "Không phải chỉ là tứ đại giai không thôi sao, tất cả đều là vô căn cứ, nói nhiều từ vô dụng như vậy làm gì."

Pháp Hiển không hề tỏ vẻ tức giận vì nàng nói bừa, ngược lại còn tán thưởng: "Thí chủ thông minh, nhắc tới cũng là như thế, thế gian này mọi thứ đều chỉ là mây khói thoảng qua, huyền sinh huyền diệt."

Hoa Thiên Ngộ nhìn đôi mắt thanh đạm xuất trần của hắn, hoài nghi nói: "Pháp sư thật sự cảm thấy vạn vật trên thế gian này đều là hư ảo sao?"

"Vạn vật đều là nhân duyên mà đến, gặp duyên tức thi, duyên tán tức tịch, là cố phật ngôn phàm là tất cả đều là vô căn cứ." Pháp Hiển nói một câu phật kệ*.

(*)Phật kệ: thể văn Phật giáo, dùng để truyền bá giáo lý Phật pháp, được viết bằng văn vần.

Nhiều bài kệ có giá trị văn chương như các bài thơ.

Hoa Thiên Ngộ nghe mà đau đầu, nói chuyện với cao tăng đúng là tốn sức, nàng xoa huyệt Thái Dương, nói: "Nếu đều là vô căn cứ, là không chân thực, vì sao còn phải đi phổ độ chúng sinh?"

"Thí chủ có tướng rồi."

Pháp Hiển khẽ lắc đầu, nói: "Lời ấy không phải chỉ thế giới không chân thật, mà là chỉ Y Giác ngộ tâm mà thoát ly chấp nhất đối với tất cả vọng tưởng cảnh giới."

"Phàm là tất cả tướng, đều phải coi nó là hư ảo, chỉ cần không chấp nhất nó, sẽ sinh ra trí tuệ, như thực biết rõ tất cả sự vật."

"Nó lấy mở ra Bàn Nhược trí tuệ làm mục đích, ý là không muốn mê hoặc ở biểu tượng, muốn xuyên thấu qua biểu tượng nhìn thấy bản chất..."

Giọng điệu của Hoa Thiên Ngộ không tự chủ được mà tăng lên, quả quyết cắt ngang lời nói còn chưa nói xong của hắn: "Ngừng, đại sư ta phục ngươi rồi!"

Nàng cảm giác trong lòng như trào ra một ngụm máu.

Nàng không nên cố ý gây chuyện, nếu thật sự biện luận, nàng thật đúng là nói không thắng hòa thượng niệm kinh Phật mười mấy năm này.

Biểu cảm vừa kinh ngạc vừa hỗn loạn của nàng khiến Pháp Hiển lắc đầu bật cười.

Hắn nói chỉ là Phật pháp cơ bản nhất, có lẽ đối với người chưa từng tiếp xúc Phật pháp sẽ cảm giác được kinh ngạc, kỳ thật lại cũng không đáng giá nhắc tới.

"Thí chủ còn có nơi nào muốn biết không?"

Hoa Thiên Ngộ giả vờ cười nói: "Không còn nữa."

Vì không muốn để mình càng thêm vô tri, nàng chuẩn bị rút lui, liền tìm cớ nói: "Đêm đã khuya, ta không quấy rầy pháp sư nữa."

Hoa Thiên Ngộ đứng lên, phủi cát trên người, trở về lều trại của mình ngủ.

Không biết có phải vì vừa rồi nghe lão hòa thượng niệm kinh hay không, hôm nay nàng ngủ đặc biệt nhanh, không quá nửa khắc đồng hồ đã ngủ thiếp đi.


Lời editor: Dịch chương này cũng đau đầu y như nữ chính không kém, hiểu cảm giác của Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm chú kim cô rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui