Sáng hôm sau cậu dậy rất sớm. Tối qua cậu suy nghĩ linh tinh khiến cậu ngủ không ngon giấc. Nhìn khuôn mặt trước gương cậu chỉ có thể cười khổ. Bọng mắt to như hai mắt trâu như vậy đi làm. Tiểu Húc và chị Hạ sẽ lại lôi cậu đến góc quán xét hỏi mất. Bỗng nhiên cậu nhớ tới trong nhà mình vẫn còn một người. Tối hôm qua cậu ngủ không ngon đều do hắn.
Sopha không một bóng người. Chăn được gấp gọn để bên cạnh.
__ Anh ta về sớm vậy à?
Lạch cạch!
Hạo Nhiên quay mặt về phía cửa. Dạ Thần lúc này trêи ta xách một túi cháo đẩy cửa đi vào. Thấy cậu đứng đó nhìn hắn.
Hắn nhìn cậu mỉm cười ôn nhu nói:
__ Em dậy rồi à?
Hạo Nhiên:
__ Anh chưa về ư?
Dạ Thần nghe câu hỏi bỗng nhiên sững sờ đứng đó. Không khí đình trệ trong chốc lát. Dạ Thần nhanh chóng hoá giải bầu không khí trước mắt.
__ Anh đi ra ngoài mua cháo cho em! Lát anh về!
Hạo Nhiên:。。。。!
Mặc Dạ Thần nắm tay cậu kéo cậu đến bên bàn ăn. Hạo Nhiên ngồi xuống bàn nhìn nhìn đồ ăn được hắn lấy ra. Trong đó có cháo bồ câu. Cậu khá thích ăn loại cháo này. Cháo được nấu khá vừa miệng. Cậu ăn sảng kɧօáϊ, ăn bằng sạch.
__ Ợ!... Anh không ăn sao?
Dạ Thần: __ Anh no rồi!
Hắn rõ ràng nói dối. Tưởng cậu không biết sao. Từ lúc vào cửa cho tới giờ hắn vẫn nhìn cậu ngay cả khi cậu đang ăn hắn cũng không thèm động đũa. Cậu có tốt đến mức được hắn chú ý như vậy không? Cậu im lặng ngồi đó.
Mặc Dạ Thần thấy cậu đã phần nào ăn xong. Hắn liền nói:
__ Khi nào em đi làm vậy? Anh đưa em đi!
Hạo Nhiên:
__ Không cần đâu! Tiểu Húc vẫn hay qua đón tôi!
Dạ Thần:
__ Vậy cũng được! Em đi đường cẩn thận!
Hạo Nhiên gật đầu tỏ vẻ đã biết. Mặc Dạ Thần bỗng nhiên chồm người qua chỗ cậu. Hắn nhanh chóng đặt lên trán cậu một nụ hôn.Cậu sững sờ không kịp phản ứng thì hắn đã lùi về.
Hạo Nhiên tức tối:__ Anh có ý gì hả?
Dạ Thần lại hôn trộm thành công. Khoé miệng khẽ cong cong trả lời cậu.
__ Anh chào buổi sáng bảo bảo trong bụng em đó! Em có thể hôn lại thay bảo bảo.
Hạo Nhiên trừng mắt nhìn hắn:
__ Anh không biết xấu hổ!
Dạ Thần:..... Anh biết!
Hạo Nhiên:!!!!
Nhìn vẻ mặt cậu. Mặc Dạ Thàn nhớ lại nụ hôn tối qua. Hắn rõ ràng cậu đáp lại hắn. Trong lòng hắn vô cùng vui sướиɠ. Em ấy không dám mở mắt. Hắn cũng không làm khó cậu. Nhưng từ đó suy ra có thể thấy được cậu cũng có tình cảm với hắn. Thật sự là kinh hỷ tiếp diễn. Hiện giờ hắn vẫn còn cảm thấy lâng lâng. Nhìn Hạo Nhiên đang trừng mắt nhìn mình. Hắn trêu tức cậu chu môi hôn giả với Hạo Nhiên. Thấy cậu quay mặt đi hắn liền ngừng hành động đó. Hắn cũng xấu hổ rồi.
Hăn đứng dậy nói với cậu:
__ Anh về thật đây!
Hạo Nhiên bĩu môi: __ Lượn!
Hắn nghe vậy cũng không giận. Bảo bối đang tức giận hắn đây mà.
Đi ra đến cửa hắn dừng lại ở đó.Hạo Nhiên đi ra theo sau khó hiểu nhìn hắn như hỏi tại sao hăn còn chưa đi.
Dạ Thần:
__ Bảo bối Nhiên Nhiên! Hôn tạm biệt cái đi.
Hạo Nhiên: __ Anh bớt nói nhảm đi! Đừng có gọi tôi là bảo bối! Tôi không quen.
Mặc Dạ Thần nghĩ nếu cậu đã không thích hắn gọi là bảo bối vậy hắn đổi cách gọi khác.
__ Tiểu Nhiên~~!
Hạo Nhiên thất thần trong chốc lát. Hơi thở bá đạo khoá môi cậu. Hắn ôm cậu hôn trong chốc lát. Hai người hôn nhau trước cửa lại không hề để ý tới tiểu Húc đang trợn mắt nhìn hai người bọn họ.
Vẫn như mọi khi. Lý Tiểu Húc luôn sang chỗ Hạo Nhiên đón cậu. Hạo Nhiên vốn không muốn nhưng cậu cứ cố chấp cho nên hôm nay mới có cảnh cẩu lương nhét đầy mồm.
__ Hai người.... đang làm cái gì vậy?
Là Tiểu Húc sang đón cậu.. Hạo Nhiên giật mình tay đập lên vai hắn ý bảo hăn buông cậu ra.
Dạ Thần vốn không ngại nhưng Hạo Nhiên lại xấu hổ. Hắn đành buông cậu ra. Khó khăn lắm hai người mới có thể giáp mặt mà hôn. Sao lại có người thích phá đám đến vậy. Dạ Thần trừng mắt nhìn Lý Tiểu Húc vẫn còn ngơ ngác đứng ở cửa.
Cậu lại bị trừng. Liên quan gì đến cậu sao? Cậu chỉ là sang đón tiểu Hạo Nhiên đi làm ai biết được hai người họ lại diễn cảnh thân mật cơ chứ. Cậu rùng mình một cái. Cậu oan uổng quá.
Hạo Nhiên xấu hổ nhìn bạn than đang đứng trước cửa. Cậu đẩy Dạ Thần đi ra ngoài rồi kéo tiểu Húc vào trong nhà.
Rầm!
Cửa bị một lực đạo mạnh mẽ đóng sầm lại.
Dạ Thần:。。。。。!
********////****/////
Hạo Nhiên mặt đỏ bừng không dám nhìn tiểu Húc. Cậu định lấy cớ đi thay quần áo.
__ Tiểu Húc...cái đó tớ đi thay quần ao! Cậu đợi tớ một lát..
Sau khi vào phòng ngủ cậu rõ ràng nghe thấy trong phòng khách có tiếng cười rất to.
Hạo Nhiên:__Không phải chứ? Chuyện này đáng cười thế sao?
Cậu đứng trước gương nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng. Môi bị hôn mà sưng đỏ. Cậu hiểu vì sao cậu ta cười rồi. Cậu nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Lý Tiểu Húc cũng không trêu chọc cậu. Bạn thân có người yêu thì có gì để nói nhất là người đó lại là cha của bảo bảo. Hai người trực tiếp trèo lên xe đi luôn..
Trêи đường đi. Hạo Nhiên thắc mắc tại sao hôm nay tiểu Húc lại im thế. Mọi hôm cậu ngồi sau nghe cậu ta đằng trước lái mồm miệng liên thanh.
__ Cậu không định hỏi tớ chuyện gì sao?
Lý Tiểu Húc tặc lưỡi một cái:
__ Cậu mong tớ sẽ hỏi gì?
Hạo Nhiên:
__ Coi như cậu giỏi! Tớ không hỏi nữa!
Lý Tiểu Húc im lặng trong chốc lát. Một lúc sau vẫn không nhịn được.
__ Ài!!!!!Shit thật!!!!!
__ Cậu nói xem! Tại sao cậu không thông báo tớ một tiếng! Hại tớ bị hắn trừng. Cậu không hiểu cảm giác bị mắt lạnh nhìn chằm chằm đâu.
Tiểu Húc nhớ lại khi nãy không khỏi rùng mình.
__ Đáng sợ!! Thật đáng sợ~~~!!!!
Hạo Nhiên:。。。。。!
Đây mơi là Lý Tiểu Húc của ngày thường.