__ Cái gì? Cậu nói lại cho tớ nghe đi?
Tiểu Húc ủ rũ buồn bực nói lại một lần nữa cho bạn tốt nghe.
__ Mình thất tình rồi.
Hạo Nhiên trợn tròn mắt. Cậu há hốc miệng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tin tức vừa được đưa ra từ chính chủ. Trời ơi! Tin được không?
__ Thất tình?
Tiểu Húc theo bản năng gật đầu mà quên mất mình là đang gọi di động. Cậu ta liền đính chính.
__ Đúng vậy! Tớ thất tình.
Hạo Nhiên:
__ Chuyện là như thế nào? Cậu có người yêu lúc nào? Sao tin tức hót như vậy lại không nói cho mình nghe chút nào vây?
Tay Tiêu Húc cào cào sopha.
__ Thì bọn tớ vẫn chưa chính thức thổ lộ mà.
Hạo Nhiên:
__ Cậu khai thật đi.
Tiểu Húc lúc này mắt hướng trần nhà.
__ Tớ kể cậu nghe.
Hạo Nhiên thả lỏng người tựa vào sau ghế. Chuẩn bị một tư thế thật tốt để nghe bạn tốt kể một câu chuyện có một không hai của cậu ấy.
__ Ok! Cậu kể đi.
Tiểu Húc hít một hơi thật sâu. Giọng điệu có chút run run mang theo một chút bi thương.
__ Chuyện... chuyện là thế này. Sáng nay tình yêu của tớ có gọi điện cho tớ..... sau đó.... sau đó.... sau đấy mình gọi lại anh ấy không nghe điện thoại của tớ.... huhu... Cậu nói xem? Liệu có phải anh ta không thích tớ rồi hay không?
Hạo Nhiên nghe kể rất muốn cười to một trận. Nhưng lý trí mách bảo nếu cậu cười nhất định sẽ bị Tiểu Húc oanh tạc.
Khuôn mặt cậu nhịn cười méo mó trông khôi hài vô cùng. Dạ Thần có chút khó hiểu muốn hỏi cậu tại sao lại có biểu cảm khó coi như vậy. Thế nhưng vì lí do an toàn cho một nhà ba người cho nên anh đành phải im lặng.
Hạo Nhiên:
__ Anh nào vây?
Tiểu Húc bĩu môi.
__ Anh đó đó.Câu biết rồi còn giả ngu à?
Hạo Nhiên trợn trắng mắt.Thật sự là cậu rất oan uổng có được hay không? Cậu thậm chí còn chẳng biết man nào ngoài Dạ Thần.
__ Mình làm gì biết anh đó đó là anh nào?
Tiểu Húc:
__ Thì An Phỉ đó.
Hạo Nhiên luc này hiểu ra liền ồ một tiếng.
__ Thì ra là vậy. Là cái người tên An cái gì Phỉ hả?
Dạ Thần nghe tên An Phỉ thắc mắc hỏi cậu.
__ An Phỉ?
Tay Hạo Nhiên chỉ đường phía trước:
__ Suỵt!
Dạ Thần gật gật đầu với vẻ mặt đã hiểu và ra dấu ok cho cậu. Hạo Nhiên tiếp tục cuộc trò chuyện.
__ Anh ta không nghe máy cho nên cậu cho rằng anh ta ghét cậu.Còn nữa cậu cho là anh ta không yêu cậu chỉ vì cậu đã chửi anh ta. Suy ra cậu thất tình?
Tiểu Húc hai mắt rưng rưng cắn răng nói:
__ Đúng đúng đúng! Chính là thế. Thế nên Tiểu Nhiên à! Mình thất tình rồi.
Hạo Nhiên:
__ Cậu không biết đi tìm anh ta hỏi cho rõ hay sao?
Tiểu Húc:
__ Mình đâu có biết nhà anh ấy. Và nếu tìm anh ấy mình sẽ hỏi anh ta như thế nào?
Hạo Nhiên:
__ Tất nhiên là hỏi anh ta có yêu cậu hay không rồi!
Tiểu Húc:
__ Trực tiếp vậy luôn hả?
Hạo Nhiên.
__Đương nhiên.
Tiểu Húc:
__ Vậy nếu như anh ta nói không yêu mình thì sao? Vậy không phải là mình thất tình thật hay sao?
Hạo Nhiên buồn cười hỏi:
__ Vậy cậu hiện giờ là thất tình giả?
Tiểu Húc:
__ Tất nhiên là thất tình thật rồi. Hạo Nhiên! Cậu có thể nói đúng trọng điểm một chút hay không?
Hạo Nhiên khịt mũi.
__ Thì tớ nói trọng điểm rồi đấy. Tìm anh ta, hỏi anh ta.
Tiểu Húc:
__ Lỡ anh ta nói ghét tớ?
Hạo Nhiên:
__ Vậy hả? Vậy cậu nghe một chút.
Tiểu Húc im lặng chờ đợi.
__ E hèm! A Thần.
Tiểu Húc: 。。。" A Thần? "
Cái gì mà A Thần chứ? Lẽ nào là tên Mặc mặt lạnh? Hạo Nhiên cư nhiên đang bên cạnh Mặc Dạ Thần. Cậu hiện giờ đang thất tình mà bạn tốt của cậu lại đang ân văn ái với người yêu.
Cậu có một dự cảm không lành. Di động của cậu ta truyền tới cuộc đối thoại.
__ Sao vậy?
__ Em hỏi anh một vấn đề.
Tiểu Húc:。。。
__ Em hỏi đi!
__ Nếu như có một người đang yêu người kia nhưng chỉ vì người kia lỡ miệng măng người này một chút vạy người này có còn yêu người
kia hay không?
Dạ Thần nghe cái gì mà người này và người kia của cậu mà nhức đầu.
__ Em nói ngắn gọn chút. Anh còn đang lái xe đấy!
Hạo Nhiên gật đầu.
__ Ví dụ như. Em mắng anh anh có còn yêu em không?
Dạ Thần:
__ Em đoán đi.
Hạo Nhiên giơ lên một nắm đấm. Cậu thổi một hơi.
__ Em đoán hả?
Dạ Thần không nghĩ ngợi đáp.
__ Tất nhiên là anh vẫn yêu em rồi. Tiểu Nhiên. Anh yêu chính là con người của em. Hỷ nộ ái ố của em anh đều thích.
Nhìn hắn có vẻ như định nói thêm gì đó nữa. Hạo Nhiên vội vàng ra dấu hắn có thể ngừng. Nếu không e là lông trêи người cậu đều rụng hết.
__ Ok! Ok! Em biết em biết.
Dạ Thần tiếp tục lái xe. Hạo Nhiên tiếp tục cuộc gọi.
__ Alo! Alo! Tiểu Húc. Cậu còn ở đó chứ?
Hạo Nhiên không nghe tiếng Tiểu Húc trả lời nhưng lại nghe thấy tiếng kèn kẹt truyền tới. Cậu lo lắng hỏi.
__ Nè! Cậu không sao chứ?
Tiểu Húc nghiến răng nghiến lợi cố gồng mình để cho bản thân bình tĩnh.Dự cảm quả nhiên không sai. Một nồi cẩu lương ngập mặt cậu có thể không sao à?
__ Cậu là cố ý.
Hạo Nhiên khó hiểu hỏi.
__ Cố ý cái gì?
Tiểu Húc buồn bực đáp.
__ Cảm ơn cậu đã có lòng tốt phát cho mình nhiều cẩu lương như vậy.Nhờ cậu mà tâm trạng của tớ càng tồi tệ hơn. Goodbye!
TÚT! TÚT! TÚT!