Chương 43
Leo núi vào cuối xuân, trong không khí đã có hơi nóng.
Sau lưng Diêu Kỳ đổ một lớp mồ hôi, trong lòng có chút sốt ruột.
Nghe thấy Mạnh Hiểu Duyệt nói lời này, trong lòng cô ấy đột nhiên cảm thấy tức giận không thể giải thích được, nhưng không có chỗ để trút giận, cô ấy đưa chocolate trong tay cho Giang Nại: “Chị không ăn, cũng sẽ không bị hạ đường huyết, hai người ăn đi.”
Vương Văn Bác: “Sao đột nhiên chị khiêm nhường thế?”
Diêu Kỳ nói: “Được rồi được rồi! Nhanh ăn đi.
Đường còn dài lắm, có đi tiếp hay không đây?”
Vương Văn Bác bỗng dưng bị cô ấy lớn tiếng quát thì sửng sốt, ngoan ngoãn xé bỏ bao bì: “Được rồi…”
Mạnh Hiểu Duyệt liếc nhìn Diêu Kỳ, biết cô ấy nhất định đã biết điều gì đó, cô ta cười nói: “Vậy nhóm mọi người cứ từ từ, chúng tôi đi trước.”
Nói xong, lại hỏi Từ Giáo: “Anh có đi không?”
Từ Giáo không nói gì, nhưng cũng không ở lại, đi thẳng lên trên.
Ba người bị bỏ lại cùng một chỗ, Giang Nại nói: “Chị Diêu Kỳ, chị thật sự không muốn ăn sao?”
Ngoại tình….sếp…
Lý Thanh Tễ?
Khóe miệng cô giật giật, hỏi: “Ý của chị… là gì?”
Vẻ mặt Diêu Kỳ có chút sốt ruột: “Là ý trên mặt chữ đó! Em có biết không, hình ảnh em với sếp đi cùng một chiếc xe đã truyền khắp công ty rồi.”
Tim Giang Nại đập thình thịch: “Hình gì? Cho em xem thử?!”
Diêu Kỳ lấy điện thoại ra, mở bức ảnh mà Diện Diện đã gửi cho cô ấy cách đây không lâu, Giang Nại lập tức cầm lấy, phóng to ra xem thử… Vừa mới nhìn thấy cô còn không biết bức ảnh này đã được chụp lại từ khi nào, cho đến khi cô nhìn thấy hai nhân viên kia, trên tay bọn họ còn đang cầm nhiều túi lớn, lúc này cô mới nhớ ra là vào hôm đến trung tâm thương mai mua áo sơ mi.
Thời điểm đó vậy mà lại gặp được người quen sao?
“Ai đã chụp bức ảnh này?”
Diêu Kỳ: “Chị không biết, mail được gửi đến từ ngoài công ty.”
Giang Nại nghẹn ngào, suy nghĩ đầu tiên trong đầu của cô là hoảng sợ, đầu óc hỗn loạn.
Bởi vì cô thật sự không muốn để mọi người biết quan hệ của cô và Lý Thanh Tễ, hiện tại công việc của cô đang rất thuận lợi, không ngừng phát triển, cũng được thăng chức tăng lương, trong lòng cô hy vọng những điều này sẽ không bị gián đoạn.
Nhưng bây giờ bức ảnh này đã bị lộ ra, cô muốn tránh cũng không tránh được, bởi vì dù có phủ nhận thế nào cũng sẽ rất kỳ quái.
Nhìn phản ứng của nhóm đồng nghiệp thì biết ——
Bọn họ thật sự cho rằng cô….
ngoại tình…
Điều này rõ ràng là càng tồi tệ hơn….
Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng, Diêu Kỳ nhìn thấy vẻ mặt của Giang Nại trở nên khó xử, trong lòng liền chùng xuống.
Cô ấy thật sự rất muốn tin tưởng Giang Nại sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng mà… nhưng mà cô ấy cũng phải bác bỏ!
Sao có thể chơi với một kẻ có tiền như vậy được, nếu chuyện này bị công khai ra ngoài, người phía trên hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, chỉ có cô có chuyện mà thôi.
Có lẽ người đàn ông sẽ vì danh tiếng mà thẳng thừng bỏ rơi cô!
“Giang Nại, em phải suy nghĩ kỹ… loại chuyện này, em sẽ chịu tổn thương rất lớn.”
Giang Nại thở dài, bỏ cuộc: “Chị Diêu Kỳ, em với anh ấy không phải loại quan hệ đó.”
Diêu Kỳ vui mừng: “Vậy, hai người đang làm gì? Chỉ tình cờ gặp thôi sao?”
Giang Nại lắc đầu: “Bọn em đi mua sắm với nhau.”
Hai mắt Diêu Kỳ tối sầm lại.
Giang Nại nói: “Nhưng mà anh ấy, anh ấy là….”
“Giang Nại.”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ bậc thang.
Lời nói của Giang Nại bị cắt ngang, cô ngước mắt nhìn sang, chợt thấy Lý Thanh Tễ đã xuất hiện ở bậc thang tự lúc nào.
Trên người anh vẫn đang mặc tây trang, rất rõ ràng anh không đến đây để leo núi, có lẽ là bất ngờ có cuộc họp hay buổi xã giao nào đó phải đến đây…
Anh nhìn cô vài giây rồi đi về phía cô.
Trên con đường leo núi bằng gỗ này, từ xa đến gần, những người đang đi lên đều là người trong công ty của bọn họ.
Lúc này, những người phía sau ngẩng đầu lên, nhìn thấy sếp thì khựng lại, những người đang đi phía trước cũng đã sớm phát hiện ra anh, đều đang quay đầu nhìn về phía này.
Không gian yên tĩnh.
Trên mặt mọi người đều tràn ngập kinh ngạc.
Giang Nại cảm thấy tim mình ngừng đập mấy giây: “Anh, sao anh lại ở đây…”
Lý Thanh Tễ đi thêm vài bước, đứng ở trước mặt cô, anh không trả lời mà nói: “Em quá yếu ớt, trước đó lại không chịu đi vận động với anh.”
Giang Nại sửng sốt, hoàn toàn phản ứng theo bản năng: “…Đâu có yếu ớt?”
Vợ, vợ sao?
Cái gì vậy?
Vợ?!
Vừa rồi sếp nói là, Giang Nại là vợ của sếp sao?
Sếp đã kết hôn?
Vừa rồi lỗ tai của cô ấy thật sự không có vấn đề gì chứ?!!
——
Sau khi Giang Nại đi theo Lý Thanh Tễ đi lên bậc thang dài, cô mới phát hiện ở phía trước có một nơi thông với con đường trước mặt, trên con đường đó đang có một chiếc ô tô đậu lại, người lái xe là Triệu Tư Nguyên.
Giang Nại nhận ra Lý Thanh Tễ lái xe lên núi, nửa đường chặn cô lại.
“Anh đừng kéo em, em tự đi được…”
Con đường gỗ lên núi rất rộng, có thể chứa được năm người đi ngang với nhau.
Lúc này ở trên đường đều là người của công ty, vừa rồi Lý Thanh Tễ nói từ “vợ” kia với Diêu Kỳ, rất rõ ràng, chuyện này sẽ nhanh chóng truyền khắp nơi trong vòng không quá vài phút nữa.
Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu tự tưởng tượng ra vô số câu chuyện, thậm chí còn quên mất chào hỏi khi sếp đi ngang qua.
Giang Nại cảm giác như có gai sau lưng, rất muốn rút tay ra khỏi tay anh.
Lý Thanh Tễ: “Kéo em đi em có thể tiết kiệm sức lực, không vui à?”
Giang Nại hạ giọng nói: “…Anh cảm thấy lúc này thích hợp sao?”
Lý Thanh Tễ nở nụ cười lạnh lùng: “Thích hợp chứ, em gan lớn bằng trời, ngoại tình với sếp.
Về phần sếp thì chắc là bị ma xui quỷ khiến, bị dục vọng làm mất trí.”
Giang Nại: “……”
Nếu không phải bây giờ đang có nhiều người như vậy, cô đã đẩy Lý Thanh Tễ lăn xuống núi rồi.
“Hiểu, Hiểu Duyệt, xảy ra chuyện gì vậy?” Mạnh Hiểu Duyệt cùng người trong tổ của cô ta đang đi thẳng lên phía trên, người trong tổ vô tình quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng phía sau bọn họ.
“Đi chậm như thế còn không yếu ớt sao?”
Xung quanh không ai lên tiếng, chỉ đang nhìn vị sếp xưa nay luôn xa cách lại đang nói chuyện vô cùng thân mật với Giang Nại.
Diêu Kỳ là người đứng gần nhất, cô ấy hóa đá tại chỗ.
Mãi đến khi Lý Thanh Tễ liếc nhìn cô ấy, cô ấy mới chợt tỉnh táo lại: “Chào, chào sếp.”
“Ừ.” Vẻ mặt Lý Thanh Tễ cực kỳ bình tĩnh, nắm lấy cổ tay Giang Nại: “Đi thôi.”
Giang Nại run lên, ở trước mặt nhiều người như vậy cô lại theo thói quen muốn rút tay về, nhưng Lý Thanh Tễ đã siết chặt, tay cô không thể cử động được.
Sắc mặt của cô lúc đỏ lúc trắng, cắn răng nói nhỏ: “Lý Thanh Tễ…”
“Em không biết người khác đều biết rồi sao?” Lý Thanh Tễ nghiêng đầu nhìn cô: “Giang Nại, trò chơi của em kết thúc rồi.”
Giang Nại: “…”
Lý Thanh Tễ kéo cô đi thêm hai bước, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Diêu Kỳ.
Diêu Kỳ giật bắn mình, cô ấy vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau cú sốc khi nghe Giang Nại gọi thẳng tên của sếp đã nhìn thấy sếp đi về phía mình.
“Diêu Kỳ?”
“Vâng…”
“Bức ảnh mà mọi người đang truyền tay nhau quả thật không phải tình cờ gặp mặt, là tôi đưa vợ tôi đi dạo phố mua sắm vài thứ, chuyện này có lẽ không đáng để lan truyền như vậy phải không? Bảo bọn họ giải tán đi.”
Diêu Kỳ chớp mắt: “Hả?”
Cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì Lý Thanh Tễ đã kéo Giang Nại đi lên phía trên.
Tuy rằng vừa rồi Giang Nại đã định nói cho Diêu Kỳ biết, nhưng nghe Lý Thanh Tễ nói thẳng ra như vậy, cô vẫn cảm thấy choáng váng.
Cô quay đầu lại dùng khẩu hình nói với Diêu Kỳ: Tối nay em sẽ giải thích với chị!
Giang Nại: “Giải thích?”
“Giang Nại, chị hỏi em, rốt cuộc em và sếp là thế nào? Em thật sự ngoại tình… với sếp sao?”
Lúc xem bức ảnh kia, ngoài chuyện ngoại tình ra thì không ai có thể nghĩ ra khả năng nào khác.
Có rất nhiều lý do, thứ nhất, Lý Thanh Tễ và Giang Nại chưa từng xuất hiện cùng nhau ở công ty.
Thứ hai, chưa ai nghe nói đến chuyện sếp đã kết hôn.
Thứ ba, nếu Giang Nại là bà chủ, giàu sang phú quý như vậy, tại sao phải làm một nhân viên nhỏ? Bận tới bận lui, cố gắng làm việc, bọn họ cũng chưa bao giờ thấy cô được đối xử đặc biệt gì.
Hơn nữa, bình thường Giang Nại hoàn toàn không mặc quần áo do Trần Mẫn chuẩn bị, cho dù có mặc thì cũng chỉ mặc những loại không có logo, hoặc mặc dưới áo khoác.
Cô rất khiêm tốn, thoạt nhìn không giống một cô chủ hay bà chủ giàu có gì.
Đủ loại lý do khác nhau, lại có chuyện “tin đồn ngoại tình” trong mail kia dẫn dắt, mọi người đều cảm thấy cuộc hôn nhân của cô thật sự có vấn đề, cô lại vì vấn đề xảy ra trong hôn nhân mà muốn trèo lên cao, còn là với lãnh đạo trực tiếp của cô.
Lúc nghe thấy Diêu Kỳ hỏi câu này, Giang Nại có chút sửng sốt.
Mạnh Hiểu Duyệt nhìn theo ánh mắt của cô ta, nghi hoặc quay đầu lại, sau đó lập tức sững sờ.
Giang Nại và… sếp.
Bọn họ trắng trợn tay trong tay đi trên con đường này, bọn họ… chẳng lẽ bọn họ dám bạo gan như vậy? Sếp không để ý? Giang Nại cũng không để ý?
“Không phải nói Giang Nại ngoại tình khi đã kết hôn sao? Sao bây giờ lại….” Thành viên trong tổ không dám nói gì thêm, bởi vì Lý Thanh Tễ và Giang Nại đã tới gần.
Thế là hai người cứ đứng đó ngơ ngác nhìn bọn họ đi qua trước mặt.
Trong lòng Mạnh Hiểu Duyệt lập tức chùng xuống.
Phía bên kia, tâm trạng của Từ Giáo cũng rất buồn bực, hôm nay không có tâm tư leo núi.
Mấy ngày trước lúc Mạnh Hiểu Duyệt nói cho anh ta biết về chuyện của Giang Nại, anh ta rất tức giận, cũng không tin tưởng, cho đến khi… cô ta lại đưa hình ảnh ra.
Từ Giáo không hy vọng xa vời rằng Giang Nại sẽ để mắt đến anh ta, nên đương nhiên cũng không bày tỏ tình cảm của mình nữa, anh ta chỉ xem Giang Nại là một người tốt mà đối đãi, mặc dù đôi khi không thể khống chế được lại quan tâm cô nhiều hơn.
Anh ta thật sự không thể nào chấp nhận được việc Giang Nại sẽ…
Anh ta thở dài một hơi, ngước mắt lên tiếp tục bước về phía trước.
Đột nhiên, có một bóng người quen thuộc đi ngang qua, anh ta nhìn kỹ hơn, không khỏi kinh ngạc: “Giang Nại?”
Hai người kia quay người lại.
Từ Giáo nhìn rõ hai người, ánh mắt lướt qua bàn tay đang nắm chặt của họ, tim đập thình thịch: “Cô…”
Lúc này Giang Nại đã bị người khác nhìn đến chết lặng: “Đàn anh.”
Từ Giáo: “Hai người….”
“Còn dư nước chưa mở không?” Lý Thanh Tễ nhìn anh ta, đột nhiên hỏi.
Đồng tử của Từ Giáo khẽ run lên: “…Có.”
Lý Thanh Tễ: “Có thể cho tôi một chai không?”
Từ Giáo máy móc lấy chai nước trong túi ra đưa qua.
Nhưng Diêu Kỳ hoàn toàn không nhìn thấy tín hiệu của cô, vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Diêu Kỳ thấy Giang Nại vẫn chưa hề biết được tin tức “không biết là thật hay giả” đã truyền đi khắp nơi kia, lại cảm thấy vừa khó chịu vừa rối rắm, muốn nói lại thôi.
Giang Nại kỳ quái hỏi: “Chị làm sao vậy?”
Diêu Kỳ: “Chị, chuyện kia…”
Giang Nại: “Cái gì?”
Diêu Kỳ thở dài một tiếng, tim đập thình thịch, nói: “Vương Văn Bác, cậu đi lên trước đi, tôi có chuyện cần nói với Giang Nại.”
Vương Văn Bác: “Chuyện gì vậy? Có chuyện gì mà tôi không thể biết?”
Diêu Kỳ: “Chuyện con gái, cậu bớt hỏi đi.”
Vương Văn Bác: “…Được.”
Cậu ta bực bội, vừa ăn chocolate vừa đi nhanh lên bậc thang.
Giang Nại càng thêm bối rối: “Chị Diêu Kỳ, làm sao vậy?”
Diêu Kỳ quay đầu nhìn lại, thấy người phía sau vẫn còn cách mình một khoảng, bèn kéo Giang Nại lại nhỏ giọng nói: “Cho dù chị không nói thì chẳng bao lâu nữa em cũng sẽ biết, mặc kệ là thật hay giả, bây giờ em hãy chuẩn bị tâm lý trước, nghĩ kỹ xem nên giải thích thế nào.”
Lý Thanh Tễ: “Cảm ơn.”
Anh mở chai nước khoáng ra, nhưng không tự mình uống mà đưa cho Giang Nại: “Uống một ngụm đi.”
Quả thật Giang Nại đã uống hết nước rồi… bởi vì cô đi quá chậm.
“Vâng.” Cô nhấp một ngụm rồi đưa lại cho Lý Thanh Tễ.
Từ Giáo nhìn thấy Lý Thanh Tễ uống một ngụm từ chai nước khoáng cô vừa uống xong, sau đó nói với anh ta: “Xe của trợ lý Triệu đang dừng ở ngã tư phía trước, nếu không đủ nước thì có thể đến chỗ cậu ấy hỏi.”
Nói xong, anh lại nắm tay Giang Nại đi: “Đi thôi.”
Giang Nại đi theo Lý Thanh Tễ, quay đầu lại nói: “Cảm ơn.”
Từ Giáo lắc đầu, muốn nói không cần, nhưng nhìn theo bóng lưng của hai người, anh ta lại không nói thêm được lời nào.
Đường lên núi không còn xa, chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa.
Điện thoại của Giang Nại rung lên mấy lần, nhưng cô biết, có lẽ đều là chuyện của cô và Lý Thanh Tễ.
Lúc này đột nhiên cô có một loại tâm lý ‘vò mẻ chẳng sợ nứt’, chuyện đã đến mức này dù sao cũng không giấu được, cũng không thể giấu được nữa.
“Anh biết chuyện từ khi nào?” Trên đường đi, Giang Nại hỏi.
Lý Thanh Tễ: “Tính theo thời gian hiện tại thì là hai tiếng trước.”
Lúc đó Lý Thanh Tễ đang ở Hoành Xuyên, Trần Mẫn đột nhiên bước vào, cho anh xem tin đồn lan truyền trong công ty.
Nói thật, anh cũng không biết Giang Nại sẽ làm như thế nào.
Thậm chí anh còn nghĩ rằng, với mức độ không muốn công khai của cô, có thể cô sẽ phủ nhận đến cùng, chẳng hạn như không quen biết anh, hoặc chỉ là một chuyện ngoài ý muốn các kiểu.
Nhưng rất rõ ràng là người đứng phía sau đang muốn hủy hoại danh tiếng của cô, cách ngụy biện này không thể biện hộ được.
Cho nên anh đến đây, nếu cô không muốn mở miệng, anh sẽ trực tiếp cạy ra.
Giang Nại có chút kinh ngạc.
Hai tiếng trước?
Lúc đó cô mới bắt đầu leo núi không bao lâu.
“Rốt cuộc là tại sao lại bị chụp được?” Giang Nại hỏi.
Lý Thanh Tễ: “Bức ảnh đó có lẽ chụp lại từ màn hình video của camera hành trình.
Có thể hôm ấy có xe của người trong công ty đậu gần đó.”
“Ra là vậy……”
“Nhưng mà người nọ có thể cho rằng em ngoại tình cũng là vấn đề của anh.”
“Hả?”
Không hiểu sao cô lại có hơi thích vẻ mặt bất lực của anh.
Cô xé vỏ kẹo ra, ăn kẹo bên trong, Lý Thanh Tễ thuận tay cầm lấy vỏ kẹo rồi nhét vào trong túi quần tây của mình.
Giang Nại ngậm kẹo vào miệng, có hơi sửng sốt.
Một lúc sau, cô rời mắt khỏi túi quần của anh, chỉ cảm thấy vị ngọt nhè nhẹ từ đầu lưỡi nhanh chóng lan ra khắp ngóc ngách trong khoang miệng.
——
Sau khi Lý Thanh Tễ và Giang Nại rời đi, Diêu Kỳ đứng đó trầm mặc hồi lâu.
“Diêu Kỳ! Diêu Kỳ Diêu Kỳ! Chuyện gì đang xảy ra vậy!” Vương Văn Bác vội quay lại.
Những đồng nghiệp khác cách đó không xa cũng chạy tới mồm năm miệng mười.
“Diêu Kỳ! Vừa rồi sếp nói gì vậy? Sếp với Giang Nại sao lại như thế?”
“Giang Nại thật sự ở bên sếp sao? Cô ấy thật sự ngoại tình….”
Vương Văn Bác: “Cái gì? Giang Nại ngoại tình? Ai nói đấy?”
“Cậu vẫn chưa biết sao? Vừa rồi mọi người đã bí mật truyền nhau nghe hết rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng thấy, hình như sếp dẫn cô ta đi mua rất nhiều thứ, đều là đồ xa xỉ!”
Diêu Kỳ: “Mọi người im đi…”
Không ai nghe thấy lời cô ấy nói, còn nhiệt tình hơn: “Đúng là không nhìn ra, Giang Nại không giống loại con gái như thế.”
“Haizz, biết mặt không biết lòng.”
“Đừng nói nữa, nếu đối phương là loại người chất lượng như sếp, mẹ nó tôi cũng sẽ đá chồng của tôi.”
“Nói thì nói vậy, nhưng mà vẫn… haizz, hiện tại bọn họ quá trắng trợn cũng không tốt đúng không?”
“Tôi bảo là im lặng!!” Diêu Kỳ đột nhiên gào lên, lớn tiếng nói: “Mọi người đều im hết đi!”
Lý Thanh Tễ nói: “Là anh chưa từng nhắc đến chuyện anh không độc thân, nếu biết anh đã kết hôn, có lẽ họ sẽ liên tưởng về mối quan hệ của anh và em.”
Giang Nại nói: “Không có người hỏi mà anh chủ động nói ra cũng rất kỳ lạ đó…”
Lý Thanh Tễ ở Tư Ninh Đặc vốn mang đến cảm giác đứng trên trời cao, ngay cả ban lãnh đạo còn không dám nói đùa với anh, cấp dưới càng không dám tò mò về chuyện riêng tư của anh.
“Có mệt không?” Lý Thanh Tễ thấy cô bước đi có chút yếu ớt, dừng lại hỏi.
Giang Nại gật đầu rồi lại lắc đầu, có chút cáu kỉnh nói: “Bỏ đi, đi lên đỉnh trước đã, chắc sắp đến rồi.”
Thấy cô như vậy, Lý Thanh Tễ lấy hai viên kẹo trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay cô: “Ăn đi.”
“Kẹo sữa? Anh lấy nó ở đâu vậy?”
“Lấy ở chỗ Triệu Tư Nguyên, đừng để ngất xỉu.”
Trên núi nổi lên một trận gió lớn, cành lá lay động, Giang Nại cảm thấy hơi lạnh, trong lòng đột nhiên không còn lo lắng như trước nữa.
“Hay là đến phía trước chúng ta ngồi xe của Tiểu Triệu lên trên được không?”
Lý Thanh Tễ không ngờ mới giây trước cô còn nói muốn đi lên đỉnh, giây tiếp theo đã sửa lời, anh lẳng lặng nhìn cô một lúc: “Em nghĩ hay đấy.”
“….
Dù sao thì mọi người cũng nhìn thấy rồi mà.”
“Em nên vận động nhiều một chút.” Trên mặt Lý Thanh Tễ có chút bất lực: “Mau ăn kẹo đi.”
Giang Nại hừ một tiếng, có chút bất mãn, nhưng cũng không hẳn là bất mãn.
“…………”
Mọi người đều nhìn cô ấy.
Diêu Kỳ đột nhiên thẳng lưng: “Đừng nói nhảm nữa, con mẹ nó ngoại tình….
Giang Nại không hề ngoại tình! Người ta là một đôi, vốn dĩ người ta là một đôi đấy! Là kiểu vợ chồng đấy! Con mẹ nó chứ ngoại tình….!”.