Chương 54
Thích không phải là giả, thân mật không phải là giả, hạnh phúc bên nhau cũng không phải là giả.
Giang Nại biết rất rõ điều này, cho nên cô mới đau đớn vùng vẫy trong mâu thuẫn.
Cô không muốn tỏ ra yếu đuối hay thỏa hiệp với nhà họ Giang, cô muốn thoát khỏi sự giam cầm của bọn họ, không bao giờ ở ngôi nhà không thuộc về cô nữa, làm một thứ đầu thừa đuôi thẹo bị lợi dụng.
Nhưng Lý Thanh Tễ cần một người bạn đời môn đăng hộ đối.
Cho dù bây giờ không cần thì sau này cũng sẽ cần.
Cô không muốn anh đưa ra lựa chọn khi tình cảm còn đang sâu đậm, đặt nền móng cho tương lai.
Có lẽ anh sẽ hối hận….
Anh chắc chắn sẽ hối hận.
Vì thế cô cho anh thời gian để suy nghĩ.
Cuối ngày sinh nhật hôm đó, Giang Viễn Đào rất tức giận.
Bởi vì Giang Nại không xuất hiện, cũng bởi vì tin tức Giang Nại muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ nhanh chóng lan truyền, hầu như tất cả mọi người có mặt ở đó đều biết cháu gái của ông ấy làm ầm ĩ muốn trở mặt với gia đình, cũng giống như đứa con trai kia của ông ấy…
“Giang Dao, lời đồn đó là thật hay giả vậy, bọn tôi đều nghe nói rồi, em gái của cô cãi nhau với ông nội cô, muốn rời khỏi nhà họ Giang?” Buổi tối ngày hôm sau, trong một câu lạc bộ, mấy người ngồi bên cạnh Giang Dao tò mò hỏi.
Cô cúi đầu ăn hai miếng, như chợt nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Chị Diêu Kỳ, hiện giờ chị đang thuê nhà ở đâu?”
“Hả? Chị sao, chị đang thuê căn hộ ở Kim Dương, làm sao vậy?”
Giang Nại: “À… Em có một người bạn muốn tìm một phòng cho thuê để ở.”
“Phòng cho thuê sao, em tìm chị là đúng người rồi, chị nói cho em biết, chị có quen một môi giới cực kỳ tốt.” Diêu Kỳ nói xong đột nhiên hỏi: “Có điều người bạn kia của em có giàu có lắm không?….
Không biết phòng cô ấy muốn thuê bên phía môi giới của chị có đủ tài nguyên hay không, nhưng chị có thể giới thiệu cho em, đến lúc đó em có thể đề xuất cho bạn em thử xem.”
Giang Nại: “Vâng… được.”
Hôm nay Lý Thanh Tễ không tới Tư Ninh Đặc, khi trở lại vị trí làm việc, Giang Nại liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng kín của anh.
Đêm hôm trước lúc cô bảo Lý Thanh Tễ hãy cân nhắc lại, sắc mặt của anh lúc đó rất tệ, sau khi cô vào phòng ngủ chính, anh cũng không đi theo cô.
Đêm qua, anh trở về rất muộn.
Cô vẫn chưa ngủ, anh cũng biết cô chưa ngủ, nhưng anh chỉ nằm bên cạnh cô mà không nói gì.
Có lẽ anh đang suy nghĩ về chuyện đó.
Giang Nại có chút hối hận, hối hận vì biết rõ nếu yêu anh sẽ có hậu quả gì, nhưng khoảng thời gian trước vẫn không màng tất cả mà chìm đắm.
Bây giờ… quả nhiên bị phản ngược lại.
[Thế nào, trông có ổn không? ] Trước khi tan làm, Giang Nại nhận được tin nhắn của Tiết Lâm, còn có hình ảnh cô ấy đang thử quần áo ở trung tâm thương mại.
Giang Nại nhìn thoáng qua: [Ừm, rất đẹp]
Tiết Lâm: [Vậy thì tớ sẽ mua, cuối tuần này tới phải đi xem phim cùng em trai, hồi hộp quá.]
Giang Nại: [Cậu có em trai từ khi nào?]
Tiết Lâm: [Vừa mới quen, hìhì, rất đang yêu, bà đây cũng có trái tim thiếu nữ đấy nhá…]
Giang Nại nghe vậy thì hiểu được, em trai này không phải kiểu em trai bình thường.
Cô gửi lại một icon chúc mừng.
Tiết Lâm: [Đợi cuối tuần này tớ hẹn hò về rồi tớ sẽ nói cho cậu biết rốt cuộc cậu ấy thế nào, xin hãy mong đợi~]
Giang Nại mím môi, suy nghĩ một chút rồi gửi đi: [Tớ muốn đến chỗ của cậu ở mấy ngày, cậu có tiện không?]
Tiết Lâm: [Hả! Tiện chứ! Thật hay giả vậy! Cậu đến đi, tớ ở một mình cũng chán muốn chết!]
Giang Nại: [Ừm.]
Tiết Lâm: [Nhưng mà… sao đột nhiên cậu lại muốn đến chỗ tớ ở? Không phải cãi nhau với chồng cậu chứ?]
Giang Nại: [Không có.
Đợi đến đó rồi nói đi.]
Cô muốn cho Lý Thanh Tễ thời gian suy nghĩ, nhưng lại không dám đối mặt với quá trình suy nghĩ của anh.
Cô nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn nếu cho hai người một chút không gian.
Vì vậy cô muốn đến chỗ Tiết Lâm ở mấy đêm, nếu anh quyết định xong rồi, cô có thể nhanh chóng dọn ra ngoài.
Sau khi tan làm, Giang Nại trở về nhà, Lý Thanh Tễ không ở nhà, cô thu dọn vài bộ quàn áo cùng một số vật dụng hàng ngày cần thiết, cho vào vali rồi đi ra ngoài.
Cô bắt xe đến chỗ của Tiết Lâm, chỗ Tiết Lâm đang ở rất gần công ty của cô, chỉ mất khoảng nửa tiếng đi lại, giảm được rất nhiều phiền phức.
Thời điểm đứng ở tầng dưới nhà của cô ấy, thậm chí cô còn nghĩ đến việc sau này sẽ thuê nhà ở nơi này.
“Nại Nại, đến rồi à.” Tiết Lâm từ trên lầu đi xuống đón cô, kéo hành lý giúp cô: “Từ sau khi tốt nghiệp đại học chúng ta không được ngủ cùng phòng nữa, có chút hưng phấn.”
“Đúng vậy.”
Tiết Lâm: “Vậy cậu đã ăn cơm chưa?”
Giang Nại: “Vẫn chưa, cậu thì sao?”
“Tớ cũng chưa ăn.”
“Vậy để tớ gọi đồ ăn ngoài đi.”
“Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà tớ, sao tớ có thể để cậu gọi được.” Tiết Lâm kéo cô ra khỏi thang máy: “Bên này là nhà của tớ, nhanh vào đi.”
Tiết Lâm thuê một căn hộ có gác xếp, bên trên là phòng ngủ, phía dưới là phòng khách, phòng ăn, một căn bếp nhỏ và các khu vực sinh hoạt khác.
Sau khi để Giang Nại ngồi ổn định ở phòng khách, Tiết Lâm lấy điện thoại ra đặt đồ ăn bên ngoài: “Bình thường tớ rất bận rộn, trong nhà không có gì để ăn, tớ cũng chỉ có thể gọi đồ ăn bên ngoài.”
Giang Nại: “Không sao đâu, ăn gì cũng được, xin lỗi đã làm phiền cậu.”
Tiết Lâm khựng lại một lát rồi nói: “Có lầm không vậy, cậu còn nói những lời này với tớ, trước kia lúc ở trường đều là cậu giúp đỡ tớ đấy.”
Giang Nại khẽ mỉm cười.
Tiết Lâm gọi đồ ăn xong thì đặt điện thoại xuống, nhìn cô: “Được rồi, bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Có phải thật sự cãi nhau với Lý Thanh Tễ không?”
“Không phải, tớ chỉ muốn để hai người bình tĩnh suy nghĩ lại, cân nhắc kỹ con đường tiếp theo mà thôi.” Giang Nại nói: “Nếu sau khi anh ấy suy nghĩ cẩn thận rồi, muốn ly hôn, đến lúc đó tớ sẽ dọn ra ngoài, thuê ở ——”
“Cái gì? Ly hôn? Cậu nghiêm túc đó chứ?”
Giang Nại im lặng một lát rồi nói: “Tớ nhớ trước đây cậu từng hỏi tớ, anh ấy tốt với tớ, thích tớ, là bởi vì tớ là cô chủ nhà họ Giang, hay là bởi vì anh ấy thích tớ.
Lúc đó tớ không trả lời được, bây giờ tớ vẫn không thể trả lời được….”
“Như vậy còn là người thân sao? Dù sao cậu cũng là cháu gái của bọn họ, bọn họ phải suy xét đến cảm nhận của cậu một chút chứ?”
Ở nhà họ Giang, cô chưa bao giờ có được cái gọi là suy xét đến cảm nhận.
Giang Nại nói: “Người thân… có lẽ cả hai phía đều chưa từng nghĩ như vậy.
Nhưng mà bây giờ cũng không quan trọng nữa, có thể độc lập mà sống không dây dưa với nhau, không có bọn họ thì tớ vẫn có thể sống được, đương nhiên bọn họ cũng vậy.”
“Vậy bên phía Lý Thanh Tễ….
Nại Nại, tớ cảm thấy có lẽ anh ấy không phải loại người máu lạnh như cậu nghĩ đâu? Dù sao hai người cũng kết hôn lâu vậy rồi mà!”
Giang Nại cụp mắt, trong lòng chua xót: “Nhưng tớ thật sự không thể ở giữa làm cầu nối cho bọn họ được nữa.
Tớ không muốn liên quan gì đến nhà họ Giang nữa.
Anh ấy… anh ấy cần một người bạn đời có thể trợ giúp được cho anh ấy.”
Hôn nhân của các gia tộc giàu có, Tiết Lâm thật sự không có cách nào can thiệp được.
Nhưng nếu phía nhà gái không còn là người mà bản thân mong muốn, thì việc đi đến ly hôn là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra trong hôn nhân.
Tiết Lâm có thể nhìn rõ biểu cảm nao núng của Giang Nại, cô ấy nói: “Vậy thì chúng ta cũng phải nghĩ theo hướng tích cực.
Nại Nại, có phải hiện tại cậu rất sợ hãi không… Dù thế nào đi nữa, trong đầu cậu cũng không thể có suy nghĩ quá tiêu cực, cậu hiểu chưa?”
Giang Nại quá mức tiêu cực, cái chết của mẹ cô là một đả kích quá lớn đối với cô.
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như thể cả thế giới đang ruồng bỏ cô mà đi, cô không có cảm giác an toàn, cũng không thể tin tưởng ai, giống như tất cả mọi người xung quanh đều sẽ bỏ rơi cô trong một giây tiếp theo.
Bao gồm cả Lý Thanh Tễ.
Cho nên cô dứt khoát không chấp nhận bị động, trực tiếp nói rõ với Lý Thanh Tễ, nếu anh muốn rời đi, anh có thể rời đi mà không cần quan tâm đến cô.
Như vậy thì cô không coi như bị bỏ rơi.
Hai người ngồi trong phòng khách trò chuyện hồi lâu, sau khi đồ ăn đến, Tiết Lâm ép Giang Nại ăn nhiều hơn một chút, lúc này mới yên tâm.
“Liên quan gì tới tôi?” Giang Dao hừ lạnh một tiếng: “Dù sao cũng không phải tôi kết hôn.”
“Vậy cô em gái kia của cô vẫn sống tốt nhỉ, không có nhà các cô, nhưng vẫn còn Lý Thanh Tễ để dựa dẫm.”
Giang Dao cười lớn, trong mắt có chút khinh thường: “Cô cho rằng Lý Thanh Tễ là loại người tốt đó sao? Với sự hiệu biết của tôi về anh ta, hai người bọn họ không thể tiếp tục được nữa.”
“Phải không….”
Giang Dao nói: “Chắc chắn, nếu không có nhà họ Giang, Giang Nại chẳng là cái gì hết, Lý Thanh Tễ cũng không phải nhà từ thiện.
Mấy người cứ chờ xem, tên máu lạnh đó sẽ bỏ rơi cô ta trong thời gian ngắn thôi.”
——
Diêu Kỳ phát hiện ngày hôm nay lúc ăn cơm Giang Nại thường xuyên ngẩn người, tất cả mọi người ăn xong lần lượt rời đi, cô vẫn còn một nửa phần thức ăn chưa động đến.
Diêu Kỳ cảm thấy cô có gì đó không ổn, bèn hỏi: “Em bị sao vậy?”
Giang Nại hoàn hồn: “Hả?”
“Chị thấy em như mất hồn mất vía.” Diêu Kỳ nói xong, nhớ tới chuyện mẹ cô vừa mới qua đời cách đây không lâu, nhân tiện nói: “Giang Nại, dù thế nào đi nữa thì cũng phải ăn uống đầy đủ.”
Giang Nại miễn cưỡng mỉm cười: “Vâng, được.”
“Tớ đi tắm trước đã, cậu ở đây xem tivi hoặc làm cái gì cũng được.” Ăn tối xong, Tiết Lâm nói.
Giang Nại gật đầu.
Tiết Lâm cầm quần áo đi vào phòng tắm, Giang Nại không bật tivi, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, sau khi nhìn thấy tên người gọi tới, cô nhất thời không dám nhấc máy.
Nhưng tiếng chuông không hề có ý định dừng lại.
Cuối cùng Giang Nại cũng ấn nút trả lời.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Lý Thanh Tễ vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
Giang Nại nắm chặt điện thoại trong tay: “Em đang ở chỗ bạn em, em… em muốn ở chỗ cô ấy vài ngày.”
“Giang Nại!” Lý Thanh Tễ rất tức giận: “Anh cũng không hề nói sẽ ly hôn với em, em đã vội chạy đi đâu vậy?”
Mười phút trước Lý Thanh Tễ về đến nhà, anh không thấy cô ở trong nhà, trong lòng dâng lên chút bất an, sau đó anh nhanh chóng phát hiện ra một số vật dụng hàng ngày của cô cũng đã biến mất.
“Nhưng không phải tình cảm của hai người đang càng lúc càng tốt rồi sao? Sao lại như vậy?”
“Nguyên nhân ban đầu tớ và anh ấy kết hôn là vì hai gia đình, nhưng bây giờ xảy ra chút thay đổi.”
Giang Nại không phải là người giỏi nói về cảm xúc của mình, kể lại những chuyện bản thân đã trả qua, nhưng có lẽ vì gần đây cô thật sự quá khó chịu, ở trước mặt một người bạn thân hoàn toàn không liên quan đến những chuyện đó, cuối cùng cô cũng có thể nói ra tất cả.
……
“Không phải chứ, ông nội bà nội của cậu cũng quá đáng thật đấy.
Không cho cậu gặp mẹ cậu thì đã đành, bọn họ biết rõ cậu muốn gặp bà ấy như vậy, nhưng cho đến khi bà ấy qua đời cũng không nói cho cậu biết!?”
“Bọn họ chỉ sợ nếu tớ biết được, tớ sẽ mất khống chế giống như bây giờ.” Giang Nại cười khổ: “Thời điểm đó chính là thời kỳ mấu chốt tớ phải đăng ký kết hôn với anh ấy, sao bọn họ có thể nói cho tớ biết được.”
Giang Dao nhấp một ngụm rượu: “Tôi truyền tin đồn đấy, cô cảm thấy là thật hay giả?”
Người bạn im lặng bật ngón tay cái lên: “Cô giỏi thật đấy.”
Giang Dao: “Tôi chỉ nói sự thật thôi, Giang Nại không muốn ở nhà họ Giang nữa, tôi giúp cô ta truyền chút tin tức, có vấn đề gì sao?”
“Không vấn đề gì không vấn đề gì, vậy thì ông nội của cô chắc sẽ tức chết mất, bởi vì Giang Nại nên nhà các cô và nhà họ Lý mới có nhiều liên hệ như vậy, cho nên hiện tại….”
Vào lúc đó, cảm giác lo lắng bất chợt ập đến khiến anh không thể duy trì sự bình tĩnh thường ngày được nữa.
“Em cho anh không gian để suy nghĩ.” Giang Nại thấp giọng nói.
“Anh không cần!” Lý Thanh Tễ nói: “Địa chỉ.”
“…”
“Anh bảo em nói cho anh biết địa chỉ!”
Giang Nại hít sâu một hơi: “Lý Thanh Tễ, chúng ta tạm thời đừng gặp mặt thì hơn…”
Cô cúp máy.
Thời điểm nhìn thấy điện thoại vừa cúp máy lại reo lên, trái tim cô giống như bị bàn tay ai đó bóp chặt, không cách nào khống chế được, tựa như chỉ một giây tiếp theo sẽ bị nghiền nát rồi sụp đổ.
Cô mở chế độ im lặng, không nghe máy nữa.
Hai mươi phút sau, Tiết Lâm từ phòng tắm đi ra, kêu Giang Nại đi tắm.
Giang Nại thấp giọng đáp lại một tiếng, cầm quần áo của mình đi vào phòng tắm.
Tiết Lâm đi lên phòng ngủ trên lầu thay một bộ chăn ga mới, sau khi đi xuống, lại lấy hoa quả mua từ ngày hôm qua trong tủ lạnh ra, cắt một đĩa hoa quả nhỏ.
Cô ấy biết chắc tâm trạng của Giang Nại không tốt, cho nên ngồi trước tivi chọn một bộ phim kinh điển, nghĩ bụng đợi lát nữa cô ra ngoài, hai người có thể cùng nhau xem một lúc, dời đi sự chú ý của cô.
Sau khi chọn phim xong, có lẽ Giang Nại cũng sắp tắm xong rồi, cô ấy bèn đặt hoa quả lên bàn trà, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Cô ấy không gọi đồ ăn bên ngoài khi trời quá khuya, cho nên lúc nghe có người bấm chuông, cô ấy rất kinh ngạc.
Tiết Lâm cảnh giác nhìn qua lỗ chống trộm, lúc nhìn thấy rõ người bên ngoài thì hít một ngụm khí lạnh, vội vàng chạy đến phòng tắm gõ cửa.
“Nại Nại! Cậu, chồng cậu đang ở ngoài cửa! Chắc chắn tớ không nhìn lầm đâu, thật sự ở ngay trước cửa!”
Tiếng nước chảy bên trong nhỏ dần rồi dừng lại, cửa phòng tắm mở ra, Giang Nại thò đôi mắt ướt sũng ra ngoài: “….
Gì cơ?”
“Chồng cậu đến rồi! Phải làm sao bây giờ?”
Giang Nại giật mình sửng sốt, cô không ngờ Lý Thanh Tễ có thể tìm thấy cô nhanh như vậy, im lặng một lúc rồi nói: “Tớ sấy tóc đã, một lúc nữa sẽ ra ngoài.”
“Được rồi được rồi! Cậu nhanh lên!”
Cửa phòng tắm một lần nữa đóng lại.
Chuông cửa lại vang lên, Tiết Lâm nhìn thấy Lý Thanh Tễ thì vô cùng căng thẳng, lại càng không dám để người ta đợi trước cửa, vì vậy bất chấp khó khăn đi ra mở cửa.
Đèn trên hành lang vẫn bật sáng, cho nên Tiết Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng, thật sự là Lý Thanh Tễ, gương mặt như tượng tạc, đẹp đến mức khó tin.
Cô ấy không mang giày cao gót đứng trước mặt anh, cảm giác anh còn cao hơn…
Tiết Lâm mím môi, cười gượng nói: “Hi!…”
“Thật ngại quá, quấy rầy rồi.” Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, lịch sự nho nhã.
Tiết Lâm hắng giọng: “Cũng, cũng không quấy rầy.”
“Giang Nại có ở chỗ này với cô không?”
Tiết Lâm không dám nói dối: “Cô ấy đang tắm.”
“Được, tôi sẽ đợi cô ấy.”
Anh hơi nghiêng người sang một bên, không nhìn vào trong.
Tiết Lâm nói: “Hay là anh vào trong chờ đi?”
Đương nhiên Lý Thanh Tễ không có ý định đi vào nhà một cô gái: “Không sao, tôi đợi ở đây là được.”
“……Được rồi.”
Tiết Lâm đóng cửa lại, nhưng không đóng chặt, chừa lại một khe hở.
Cô ấy trở vào nhà, đi đi lại lại, mãi cho đến khi cửa phòng tắm mở ra, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ về phía cửa: “Đi nhanh đi nhanh, hai người nói chuyện đi.”
Giang Nại mặc quần áo ngủ, tóc vẫn còn chưa khô hẳn.
Cô không đi ra cửa ngay mà cầm khăn khô lau tóc, động tác thong thả giống như đang nhân cơ hội này để suy nghĩ, kéo dài thêm một chút.
Tiết Lâm: “Sao vậy? Không dám đi à?”
Giang Nại hít sâu một hơi, buông khăn tắm xuống: “Không…”
Cô bước về phía cửa, dừng lại một chút rồi mở cửa ra.
Hành lang rất yên tĩnh.
Lúc cửa vừa mở ra, Lý Thanh Tễ quay người nhìn sang.
Hai người nhìn nhau trong im lặng.
“Sao anh lại biết em ở đây?” Giang Nại hơi co ngón tay lại, lên tiếng hỏi trước.
Lý Thanh Tễ: “Tìm được em không khó.”
Giang Nại rũ mắt xuống, phải… nếu Lý Thanh Tễ thật sự muốn tìm một người, sao có thể không tìm được.
“Em chỉ muốn anh lý trí cân nhắc rõ ràng thôi.”
“Vậy còn em thì sao?” Lý Thanh Tễ lạnh lùng nhìn cô, tiến lên hai bước nắm lấy cánh tay cô: “Giang Nại, trong mắt em, anh là loại người có thể dễ dàng buông tay, dễ dàng ly hôn như vậy sao? Em đã suy xét một cách lý trí chưa?”
Hốc mắt Giang Nại nóng bừng, khoang mũi đau nhức khiến cô có chút khó thở, nhưng cô vẫn nói: “Đương nhiên em đã suy xét kỹ càng.”
Lý Thanh Tễ cảm thấy sâu trong lòng bị vạch thành một vết xước, đáy lòng dâng lên cảm giác đau đớn xa lạ: “Cho nên ý của em là, em có thể coi như không có gì mà ly hôn với anh?”
Giang Nại cảm thấy nước mắt của mình sắp trào ra, cô cố gắng kiềm chế lại: “Anh biết rất rõ bản thân cần cái gì, em cũng vậy.
Em chỉ không hy vọng anh sẽ hối hận vì quyết định hiện tại của mình.”
“Sao em biết anh nhất định sẽ hối hận?”
“Anh cần một người bạn đời giống như nhà họ Giang, anh cần một người vợ có thể mang đến lợi ích cho anh, không phải sao?”
Lý Thanh Tễ không phủ nhận, cúi đầu nhìn cô: “Đã từng như vậy.”
Trái tim cô thắt lại.
Chỉ nghe thấy Lý Thanh Tễ trầm giọng nói: “Bây giờ thì không.”.