Chương 9.
Đến giờ ăn trưa, Lý Thanh Tễ thật sự ăn cơm cùng bọn họ trong nhà hàng, ngồi cùng bàn còn có mấy người trong ban lãnh đạo của Tư Ninh Đặc.
Vị trí của mấy người tổ Giang Nại cách anh khá xa, nhưng điều đó không thể ngăn cản mọi người trong tổ nhỏ giọng thảo luận về anh, ví dụ như quần áo anh mặc ngày hôm nay, hoặc ví dụ như giọng điệu của anh lúc nói chuyện với mấy người bọn họ vừa rồi.
Ăn trưa xong, các tổ trong bộ phận trở về phòng ngủ trưa, sau đó cùng nhau ra ngoài hoạt động.
Lúc tập trung nhìn kỹ lại, đó không phải sếp mới sao?
Thế là mấy người bọn họ lập tức im lặng, ăn ý bước nhanh hơn.
“Muộn như vậy rồi, sao sếp cũng ở đây?”
“Ngâm xong ngủ ngon.”
“Vậy chúng ta đi sâu vào trong một chút, có sếp ở đây, không dám nói chuyện lớn tiếng.”
“Ha ha, đúng là không có tiền đồ.”
Từ Giáo đi theo cũng bật cười, đột nhiên nhớ tới gì đó, anh ta quay đầu lại.
Vừa rồi Giang Nại ở đây…
Bọn họ…
Nhưng mà, suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu lập tức bị anh ta đánh gãy.
Từ Giáo lắc đầu, làm sao có thể, Giang Nại không phải loại người như vậy.
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng không chỉ có suối nước nóng mà còn có phong cảnh núi non vô cùng xinh đẹp, trước khi đến đây Diêu Kỳ đã xem qua cẩm nang, biết trong khu nghỉ dưỡng còn có một quán cà phê, là nơi thích hợp nhất để thưởng thức phong cảnh.
Mấy người họ hưng phấn đi đến đó, đẩy cửa ra, chuông gió khẽ vang lên.
Lọt vào tầm mắt, bên trái là quầy pha chế cà phê, bên phải là khu vực tiếp khách ngoài trời thoáng đãng, xa xa bên ngoài lan can là những dãy núi trùng điệp, không sâu không cạn, cỏ cây xanh tươi.
“Wow, đẹp quá.”
Anh chỉ thản nhiên ngồi ở đó, trông có vẻ lười biếng, nhưng cũng rất kiêu ngạo.
Ngồi cùng anh còn có hai người khác, một người là quản lý bộ phận nghiên cứu và phát triển của Tư Ninh Đặc, người còn lại là một cô gái.
Không phải người của công ty bọn họ, nhưng… cô đã từng gặp qua.
Giang Nại nhớ tới lần trước bởi vì phải theo anh về ăn cơm với bố mẹ anh, cho nên đã đến hầm đậu xe ở trụ sở chính Hoành Xuyên đợi anh, cô đã gặp cô gái kia ở đó.
Cô ta vẫn xinh đẹp giống như lần trước cô nhìn thấy, trang điểm tinh xảo, mặc một chiếc váy màu đen, trên mặt luôn nở nụ cười.
Vương Văn Bác: “Cô gái kia là ai nhỉ? Là bạn gái của sếp sao?”
Diêu Kỳ nói: “Cậu nói nhỏ thôi, qua đây gọi cà phê trước đi.”
“À à.” Vương Văn Bác đi đến quầy lễ tân, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn sang bên kia: “Là bạn gái đúng không? Tôi đoán vậy, nếu là đối tác thì sao lại chạy đến chỗ team building của chúng ta? Có lẽ là được sếp dẫn đến ngâm suối nước nóng đấy.”
Từ Giáo: “Chuyện này cũng bình thường mà, các đồng nghiệp khác cũng đưa người nhà theo đấy thôi.”
Vương Văn Bác còn chưa gọi cà phê đã nhịn không được cầm điện thoại ra ngoài chụp vài bức ảnh.
“Trở về lại ăn hải sản… nhưng mà, chị Diêu Kỳ không sao, chắc là dạ dày của tôi không được tốt…” Giang Nại đột nhiên cảm thấy bụng quặn lên, cô đau đớn rên rỉ một tiếng, theo bản năng chui vào lòng Lý Thanh Tễ.
Lý Thanh Tễ hơi sửng sốt, trầm mặc một lát rồi vươn tay ôm lấy vai cô, đề phòng cô bị trượt ra ngoài.
“Đừng lộn xộn, ráng chịu đựng thêm một lúc nữa.”
“Huhu… khó chịu quá…”
Giọng điệu của Lý Thanh Tễ trở nên nghiêm túc: “Biết sẽ khó chịu thì đừng ăn uống linh tinh.”
“Tôi đâu biết sẽ khó chịu như vậy…”
“Không biết lượng sức mình.”
Chụp xong, cậu ta đột nhiên trừng mắt, cất điện thoại đi, kéo người bên cạnh lại: “Chị Kỳ, có phải sếp của chúng ta đang ở bên kia không?”
Mấy người Diêu Kỳ nhìn qua, đương nhiên Giang Nại cũng vậy.
Thật sự là Lý Thanh Tễ.
Anh đang ngồi ở phía bên trái, gần vị trí lan can nhất.
Hôm nay anh ăn mặc rất giản dị, khác hẳn với dáng vẻ tây trang giày da ở công ty, áo thun màu trắng trơn kết hợp với quần đen, bên ngoài là áo khoác màu đen, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cùng màu, mặt đồng hồ màu xanh lam pha đen, toát lên vẻ trầm tĩnh khiêm tốn.
Dù sao cô vẫn đang ở đây.
“Nhưng mà dáng người của em rất đẹp, haizz, cặp chân thon thả thế này mà lại lãng phí! Tính ra chị cũng may mắn thật đấy, vì chỉ có chị được nhìn thấy.”
Giang Nại cười đi tới kéo cô ấy lên: “Được rồi, chúng ta mau trở về thôi.”
Team building lần này Lý Thanh Tễ dành cho mọi người rất nhiều phúc lợi, bữa tối là tiệc hải sản đắt tiền và ngon nhất trong khu nghỉ dưỡng.
Có lẽ vì muốn mọi người thoải mái ăn uống nên tối nay anh không xuất hiện nữa.
Thế là một đám người chơi đùa vô cùng náo nhiệt, ăn uống nhậu nhẹt rồi lại chơi trò chơi, cho đến mười giờ tối mới tàn cuộc.
Diêu Kỳ uống hơi nhiều, đi đường không vững, Giang Nại dìu cô ấy trở về phòng.
“Nại Nại, chị ngủ trước đây, lát nữa em muốn đi ngâm suối nước nóng thì gọi chị!”
“Chị như vậy rồi mà còn ngâm suối nước nóng cái gì? Ngủ đi.”
Tuy rằng hai người họ không phải vì tình yêu mà kết hôn, nhưng đối với những gia tộc lớn như nhà họ Giang hay nhà họ Lý, thể diện rất quan trọng.
Có lẽ Lý Thanh Tễ sẽ không làm ra loại chuyện vả mặt cô một cách công khai như vậy…
–
Về chuyện Lý Thanh Tễ và ‘bạn gái’, sau đó Giang Nại cũng không nghĩ nhiều nữa.
Bởi vì đối với cô mà nói, đây không phải là chuyện đáng để nghĩ ngợi lần này đến lần khác.
Anh vẫn chưa đi sao?
Trong lòng Giang Nại có chút kinh ngạc, cũng có chút không quen.
Kinh ngạc vì theo sự hiểu biết của cô về Lý Thanh Tễ, cảm thấy anh sẽ không ân cần như vậy.
Không quen là bởi vì trong cuộc sống mấy năm qua, rất ít khi cô tỉnh dậy sau cơn bệnh lại có một người ngồi bên cạnh giường chờ mình.
Giang Nại ngơ ngác nhìn người trước mặt một lúc, sau đó thử với lấy điện thoại di động bên cạnh.
Nhưng mà Lý Thanh Tễ không ngủ say, bên này cô vừa có chút cử động nhỏ đã đánh thức anh.
“Làm gì vậy?” Giọng nói của anh có chút khàn khàn vì vừa tỉnh dậy, trong phòng bệnh yên tĩnh lại càng trở nên thu hút.
Sau khi từ quán cà phê về, cô và Diêu Kỳ thay đồ bơi, cùng nhau đến suối nước nóng.
Suối nước nóng ngoài trời là dành cho cả nam và nữ, nhưng hai người đều ngại ở cùng các đồng nghiệp nam sẽ xấu hổ, cho nên đi ngâm mình trong bể riêng.
Giây phút thoải mái nhất của hai kẻ làm công chính là lúc xuống nước dựa lưng vào thành đá, nhưng mới ngâm được khoảng hai mươi phút đã cảm thấy có hơi không trụ được, chuẩn bị đứng lên.
Diêu Kỳ ầm ĩ nói mua áo tắm đẹp như vậy không thể lãng phí, lúc đi lên còn bảo Giang Nại chụp cho cô ấy mấy tấm ảnh.
Sau khi chụp xong cũng muốn chụp cho Giang Nại mấy tấm.
“Thôi thôi, chị Diêu Kỳ, em không chụp nữa.” Giang Nại xin tha.
“Được rồi, dù sao chị cũng đã chụp được góc đẹp, em xem đi.” Diêu Kỳ trả lại điện thoại cho cô.
Giang Nại không có hứng thú với chuyện này, tùy ý nhìn qua rồi định đi lên.
“Nại Nại, có muốn chị chụp cho em một tấm ở trên đó không?”
Giang Nại bất đắc dĩ cười cười: “Không cần đâu.”
Vương Văn Bác: “Tôi cũng có nói là không bình thường đâu, ý tôi đang nói là bạn gái của sếp rất xinh đẹp, đúng không Nại Nại?”
Giang Nại đột nhiên bị điểm danh thoáng khựng lại: “Ồ… rất đẹp.”
Gọi cà phê xong, sợ quấy rầy đến Lý Thanh Tễ nên mọi người chọn ngồi ở vị trí cách anh rất xa.
Sau khi ngồi xuống, thỉnh thoảng Giang Nại lại vô tình liếc mắt nhìn về phía Lý Thanh Tễ.
Những lời Vương Văn Bác vừa nói rất đúng, đối tác có lẽ sẽ không đến địa điểm team building của công ty, cho nên chỉ có thể là người nhà hoặc bạn bè… nhưng nếu nói là bạn gái, cô lại cảm thấy có lẽ không phải.
“Chị có thể…”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng người đã sớm bất tỉnh.
Cô mang theo điện thoại đến tính thời gian, vừa ngâm mình vừa trò chuyện với bạn thân Tiết Lâm, lúc đến giờ thì đi lên.
[Ngày mai ngày kia đều không có hẹn, nhưng tớ vẫn chưa về kịp, cuối tuần đi, cuối tuần có thể đi ăn cơm với nhau.] Gửi tin nhắn xong, Giang Nại lại gửi đến một biểu tượng cảm xúc vẻ mặt thoải mái.
Giọng nói của Tiết Lâm nhanh chóng truyền đến: “Tớ cũng muốn đi ngâm suối nước nóng.”
Giang Nại: “Lần sau tớ sẽ đi với cậu, chỗ này rất thoải mái.”
Đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi tới.
Chẳng lẽ có người giống cô, hơn nửa đêm còn đi ngâm suối nước nóng sao?
Giang Nại vô tình quay đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức cứng đờ.
Trong bóng tối, bóng người cách đó không xa dần dần hiện rõ trong ánh sáng dịu nhẹ, thân hình cao lớn, khoác áo choàng tắm, trên dưới cơ thể chỉ lộ ra hai bắp chân thẳng tắp rắn rỏi, còn có chút cảm giác mạnh mẽ ẩn giấu.
Lý Thanh Tễ…
Anh cũng không ngờ nửa đêm lại có người ngâm mình trong suối nước nóng, khoảnh khắc nhìn sang bên này, người nọ cũng vừa rời khỏi bể.
Nước nóng trượt theo người cô rớt xuống, bộ áo tắm màu đen càng làm tôn lên làn da trắng mịn, đường cong mềm mại cũng lộ rõ không sót chỗ nào, đôi chân đang giẫm lên phiến đá vừa trắng vừa mềm, mảnh khảnh thon dài.
Lý Thanh Tễ sửng sốt, giây tiếp theo bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Giang Nại.
Trong lúc nhất thời, Giang Nại không kịp phản ứng, cứng đờ tại chỗ.
“…Trùng, trung hợp thật.”
Lý Thanh Tễ nhìn cô, im lặng hồi lâu mới nói: “Đã muộn vậy rồi sao em vẫn còn ở đây?”
Sợi dây mỏng màu đen vòng qua khoảng trống sau thắt lưng rồi quấn chặt lấy vòng eo.
Sự trộn lẫn giữa đen và trắng khiến người khác phải giật mình.
Hiếm khi Lý Thanh Tễ phân tâm một giây, hóa ra, mấy sợi dây nằm rải rác hôm đó là dùng thế này.
“Muốn ngâm mình một lúc rồi về ngủ.
Anh thì sao?”
Giang Nại cảm thấy buồn cười, đắp chăn cho cô ấy xong thì nằm lên giường của mình.
Buổi tối cô chỉ uống một chút rượu vang đỏ, cho nên lúc này còn rất tỉnh táo, hơn nữa đột nhiên đến một nơi xa lạ nên cô trằn trọc không ngủ được.
Cô bèn ngồi dậy, định đến suối nước nóng ngâm mình một lúc, ngâm xong trở về có thể ngủ ngon.
Trong nháy mắt, người ở cách đó không xa đã đi về phía này.
Nếu vừa rồi cô vòng qua đó để lấy áo choàng tắm thì có lẽ đã không kịp, đồng nghiệp đi tới sẽ nhìn thấy cảnh cô mặc áo tắm đứng bên cạnh hồ nước nóng nói chuyện với ông chủ.
Hình ảnh đó, thật khó để người khác không nghĩ nhiều.
Giang Nại âm thầm cảm ơn Lý Thanh Tễ, siết lấy áo choàng tắm đi ra ngoài.
“Giang Nại? Muộn thế này rồi mà cô cũng đến đây à?” Ngay lập tức đụng phải Vương Văn Bác và những người khác.
Giang Nại nghiêm túc nói: “Đúng vậy… ngủ không được nên muốn ngâm một lúc.
Sao mọi người lại ở đây, không phải đã uống say rồi sao?”
Vương Văn Bác: “Chút rượu đó nhằm nhò gì đâu, tôi và mấy người Từ Giáo đều không ngủ được, cho nên cũng muốn đến đây ngâm mình.”
Sau khi nhẹ tay nhẹ chân thay áo tắm và khoác áo choàng tắm xong, Giang Nại đi đến bể suối nước nóng bên ngoài khách sạn.
Mấy ngày nay toàn bộ khách sạn đều được công ty của bọn họ bao trọn, tối nay mọi người uống rượu chơi trò chơi, lúc này đều đã về phòng nghỉ ngơi, cho nên suối nước nóng rất vắng vẻ.
Giang Nại đi vào trong, tìm thấy một bể không có người.
“Giống như em.”
“Mặc về đi.”
Nói xong, anh trực tiếp bước xuống hồ nước nóng mà cô ngâm mình vừa nãy.
Từ Giáo thấy cô khoác áo choàng tắm thì hỏi: “Giang Nại, cô muốn về sao?”
“Ừm, tôi ngâm xong rồi.
Vậy mọi người đi đi, tôi về trước đây.”
“Được…”
Giang Nại vội vàng rời đi, Từ Giáo nhìn theo bóng lưng của cô, một lúc lâu sau mới quay đầu lại.
“Này, người mới tới tổ các cậu trông xinh thật đấy.” Lúc này, một đồng nghiệp ở tổ khác nói.
Vương Văn Bác: “Còn phải nói, là hoa khôi của bộ phận thị trường chúng ta đó!”
“Có bạn trai chưa? Giới thiệu một chút đi.”
Từ Giáo nhíu mày: “Cậu hỏi làm gì, không phải cậu có bạn gái rồi sao?”
Đồng nghiệp: “Haizz đừng nhắc tới nữa, vừa mới chia tay…”
Từ Giáo: “Vừa mới chia tay thì cũng đừng trêu chọc người khác nhanh như vậy.”
“À…” Giang Nại không giấu được sự kích động: “Vậy, tôi ngâm xong rồi, về trước đây, anh tiếp tục đi!”
Gió đêm thổi tới, mang theo cảm giác lành lạnh, Giang Nại ăn mặc như vậy trước mặt Lý Thanh Tễ nên cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng muốn lấy áo choàng tắm đang đặt trên phiến đá bên kia.
Nhưng lúc này, phía bên đó lại truyền đến tiếng động, tiếng nói chuyện đang đến gần bên này.
Giang Nại nghe thấy giọng nói của Vương Văn Bác và Từ Giáo, cô khựng lại một chút, vừa định chạy nhanh đi lấy áo choàng tắm, bả vai đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Áo choàng tắm của Lý Thanh Tễ đã khoác lên người cô.
“Hừ, cậu nói vậy là có ý gì, tôi cũng đâu phải một chân đạp hai thuyền.
Chờ đã, Từ Giáo, không phải thằng nhóc cậu cũng có ý với người ta, cho nên mới không muốn giới thiệu cho tôi đấy chứ?”
Sắc mặt Từ Giáo thay đổi: “Cút cút cút!”
“Ha ha, tôi nói đúng rồi chứ gì?”
“Cậu bớt nói mấy chuyện này đi.”
Mấy người bọn họ vừa trò chuyện vừa đi vào hồ nước nóng.
–
Áo choàng tắm của khách sạn phân chia nam nữ, chiếc áo trên người lớn hơn cô rất nhiều.
Sau khi quay về phòng, Giang Nại cởi áo choàng tắm của Lý Thanh Tễ ra, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Ting –––
Vừa đi ra ngoài, chợt nghe tiếng điện thoại reo lên.
Giang Nại nhanh chóng tắt tiếng điện thoại, tránh làm phiền đến Diêu Kỳ, sau đó mới bấm vào tin nhắn Wechat.
Lý Thanh Tễ: [Hẹn với bạn em vào ngày nào cuối tuần?]
Giang Nại nhận ra anh đã nghe thấy voice chat của cô lúc ở suối nước nóng bên kia, cô gõ chữ trả lời: [Vẫn chưa xác định.]
[Có tiện hẹn chủ nhật không?]
[Cũng được, có chuyện gì sao?]
Lý Thanh Tễ: [Thứ Bảy có sinh nhật một người bạn, cần em đi cùng tôi qua đó một chuyến.].