Phấn Hồng Đại Thúc

Lôi Hạo là một người đàn ông trong sáng.

Trong sáng, cực kì trong sáng.

Dù thân hình nhìn mạnh mẽ cỡ nào, thì vẫn là người rất trong sáng.

Tạm thời không nói đây là chuyện lạ cỡ nào, bình thường anh cứ mở miệng một câu thằng cha mày, mụ nội nó, con mẹ nó, bộ dáng thô lục vậy làm người ta không thể liên hệ sự ngây thơ này giống phụ nữ, huống chi người đàn ông này còn đặc biệt đẹp trai.

Thân cao một mét 79, vai rộng eo hẹp, cánh tay ngực hay bụng đều săn chắc có cơ bắp, không quá đô con, mà rất vừa vặn. Một thân đàn ông đầy hấp dẫn.

Người đàn ông ngây thơ năm nay ba mươi hai tuổi, vẫn chưa cưới vợ, không phải anh không muốn cưới, mà là không có ai nguyện ý gả, mặc dù Lôi Hạo chỉ làm tài xế lái xe taxi, tốt xấu gì cũng có căn nhà một phòng khách hai phòng ở, coi như diện tích không lớn, thì ở hai người cũng dư xài.

Nhà Lôi Hạo ở là cha anh cho, nhìn thấy con mình làm tài xế không biết phải chờ tới lúc nào mới tích lũy đủ tiền mua được nhà, nên cho hẳn căn nhà này, cũng xem như cha anh thương con dâu tương lai mà cho.

Hôm nay như thường lệ Lôi Hạo vừa rời khỏi nhà mở cửa xe taxi bắt đầu đi tìm việc, bởi vì anh vừa dọn đến nhà mới, nên cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Mà Lôi Hạo thật sự cảm thấy chán ghét chỗ này, một khu đất không chính cống bị phân làm đủ kiểu, khu Lôi Hạo sống là một phần nhà nhỏ, thuộc về chỗ ở dành cho tầng lớp lao động chân tay, thế nhưng vẻn vẹn mấy trăm mét xung quanh chỗ Lôi Hạo ở lại là mấy tòa nhà chung cư cao cấp sang trọng, lúc mới dọn đến Lôi Hạo có đi ngang qua đó, hầu như toàn thấy cao tầng của các tập đoàn cơ quan cao cấp, thậm chí còn có minh tinh xuất hiện.

Cũng không vì vậy mà Lôi Hạo tự ti mặc cảm, anh nghĩ rất thoáng, nhiều khi mấy chục năm anh cũng chẳng cần lượn qua chỗ đấy, cuộc sống của anh mặc dù đôi lúc rất cô đơn, nhưng cũng coi như tự do, ít tiền chút thì sống càng thêm thoải mái dễ chịu cùng an nhàn, không phải do làm tài xế xe taxi một tháng chỉ có ba bốn triệu tiền lương, Lôi Hạo nghĩ ước gì không phải đi làm một năm thì thật sướng.

Hôm nay rất may mắn, vừa mới rời khỏi nhà thì có khách đến.

Lôi Hạo sẽ không nhận ra lúc mình vừa trông thấy vị khách kia thì đôi mắt liền tỏa sáng lấp lánh như sao.

Khách đón xe là một người đàn ông có dáng người cao ráo, khoảng 1 mét 82, nhìn không cơ bắp bằng Lôi Hạo, nhưng cũng có thể cảm giác được sức mạnh tiềm ẩn trên người đàn ông nọ, nói không chừng cởi đồ xuống thì cũng không chênh lệch với thân hình của Lôi Hạo bao nhiêu.

"Đưa tôi đến khu trung tâm." Mở cửa ngồi vào xe, vị khách nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói rất từ tính, có thể tưởng tượng, nếu như dùng giọng điệu này thổi bên tai mình thì sẽ có bao nhiêu gợi cảm.

Lôi Hạo vụng trộm nhìn qua kính chiếu hậu lặng lẽ đánh giá, nếu như nhất định phải nói, bình thường Lôi Hạo thật sự không quá chú ý tới bề ngoài của khách trông thế nào, nhưng lần này đập vào mặt anh là bộ quần áo của vị khách…

Quần áo của người đàn ông nọ là một bộ âu phục màu màu hồng phấn, áo vest bên ngoài chỉ cài một nút chính giữa, lộ ra áo sơ mi trắng sạch sẽ bên trong, bên túi áo sơ mi cài một cây bút mực tinh xảo, người đàn ông có khuôn mặt ưu tú này lại mang bộ trang phục thế kia, kì lạ thay trông không quá ngả ngớn, cũng không quá lòe loẹt, nhờ bộ âu phục màu hồng phấn này, hắn ta lạc vào đám người sẽ như hạc giữa bầy gà.

"Trang phục của tôi có vấn đề gì sao?"

Động tác soi mói của Lôi Hạo cuối cùng vẫn không qua khỏi con mắt của vị khách, hắn thấy ánh mắt anh lưu luyến không rời trang phục của mình nên buồn bực hỏi.

"Úi, không có không có." Lôi Hạo lúng túng lắc đầu liên tục, thế nhưng cặp mắt kia vẫn không khống chế được cứ liếc qua bộ âu phục.

"Anh làm thế sẽ khiến tôi cảm thấy ngồi xe của anh rất không an toàn." Vị khách cười cười, dáng vẻ rất thân thiết, lời nói ra khỏi miệng cũng không cảm giác hắn đang trách cứ, mà lại trông như đang nói giỡn.

"Ngài đây là xem thường cựu tài xế có vài chục năm kinh nghiệm làm việc rồi." Lôi Hạo trừng mắt nhìn khách thông qua kính chiếu hậu, miễn cưỡng thu hồi ánh mắt của mình, chuyên tâm lái xe.

"Ha ha..."

Giang Thiện nhếch đuôi mắt đào hoa lóe lên chút hứng thú, bờ môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, trang phục màu hồng phấn càng tôn thêm khuôn mặt trắng nõn anh tuấn đến không thể tưởng tượng nổi, đây thật sự là một vị khách tuấn mỹ.

Từ lúc gọi xe đến lúc lên xe, Giang Thiện luôn cảm giác thấy đôi mắt của người tài xế này cứ một mực len lén nhìn mình, mới đầu còn lơ đễnh cho qua, dù sao từ nhỏ đến lớn hắn đã quen bị mọi người soi mói.

Thế nhưng không bao lâu, Giang Thiện phát hiện ánh mắt của người tài xế này cũng không dừng tại khuôn mặt mình, tinh tế quan sát một chút mới phát hiện anh ta đang nhìn chằm bộ quần áo.

Thật sự làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Càng kinh ngạc hơn khi Giang Thiện phát hiện ánh mắt ấy cũng không phải cái loại ánh mắt dò xét chỉ trỏ khi nhìn thấy đàn ông mặc quần áo màu hồng phấn, mà chính là loại ánh mắt lấp lánh của chú cún con khi nhìn thấy cục xương yêu thích.

Khụ, cái ví dụ này có vẻ không hợp lắm...

Thế nhưng không thể không khiến Giang Thiện cảm thấy chút buồn bực vì dường như người tài xế này quá mức chuyên chú vào trang phục mà có khả năng... dường như... anh ta không hề chú ý đến tướng mạo của mình...

Nếu không phải hôm nay có việc cần đụng tới rượu, khi trở về không có cách nào tự lái xe hắn cũng không đi taxi, thế nhưng khó có được một lần, gặp phải người tài xế thú vị như vậy.

Giang Thiện có khuôn mặt anh tuấn điên đảo chúng sinh cười một cái, vậy mà tại không gian nhỏ hẹp này, người duy nhất có khả năng nhìn thấy lại không thèm nhìn.

"Tôi có thể hỏi tại sao cựu tài xế như anh lại có hứng thú nhìn trang phục của tôi? Chỗ nào có vấn đề à?"

Mắt thấy tài xế thật sự bắt đầu chuyên tâm lái xe, Giang Thiện lại mở miệng hỏi thăm.

Lôi Hạo vừa nghe thấy Giang Thiện hỏi, không nhịn được lại bắt đầu dời tầm mắt đến bộ quần áo màu hồng phấn, lại lộ ra vẻ cún con thấy cục xương yêu thích, đồng thời bởi vì bị người ta vạch trần một lần, lúc nhìn quần áo thật cẩn thận nhìn từng li từng tí, liếc mắt một cái lại thu hồi rồi nhịn không được lại liếc mắt một cái, lớn to đầu rồi làm hành động này trông vẫn thật rất đáng yêu...

Ý cười bên môi Giang Thiện càng đậm.

"Thích quần áo của tôi sao?"

"Cái gì? Không thích." Lôi Hạo trả lời ngay như chém đinh chặt sắt.

"Vậy sao tôi lại cảm thấy anh rất thích nhỉ?"

"Ồ? Tại sao tôi lại thích loại trang phục rách rưới này chứ, nhìn kiểu bó chặt người khó chịu thế kia, tôi thích quần áo thoải mái dễ hoạt động hơn." Đại gia Lôi cũng không để ý người ta là khách của mình, chẳng quản được tính tình, thô lỗ nói huỵch toẹt ra.

Cũng may Giang Thiện không để ý, bị người ta gièm pha quần áo mình mặc như thế, ngược lại càng thêm vui vẻ.

"Cựu tài xế à hành vi và lời nói của anh thật khác nhau đó." Giang Thiện không giận, khóe miệng chất vấn Lôi Hạo ngôn hành bất đồng.

"Ai dà, dù sao tôi đây cũng không phải thích quần áo của ngài." Lôi Hạo vừa không kiên nhẫn lại không biết xấu hổ kêu lên.

"Ha ha, vậy cựu tài xế không thích quần áo, mà là thích tôi sao?"

"Hả?!!"

Đây là bị...

Đùa giỡn sao?...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui