Phần Kiều Là Con Nhím Nhỏ


Trong phòng rất nóng, Cố Diễn muốn cởi áo khoác, Phần Kiều lại hoàn toàn không có ý buông tay anh ra, không biết đôi tay mảnh khảnh như vậy lấy đâu ra sức lực lớn như vậy nữa.
Cố Diễn cố rút tay ra vài lần thì thấy Phần Kiều nhíu mày lại, lông mi tuy không dài nhưng lại rất đẹp, Cố Diễn ngồi yên, lông mày cô lại dần dần giãn ra.

Quả nhiên là một đứa nhỏ xinh đẹp, Cố Diễn than nhẹ trong lòng.
Bàn tay Phần Kiều thật sự rất lạnh, Cố Diễn cũng không buồn rút tay lại nữa, thở dài một hơi tựa vào sau ghế để nghỉ ngơi.

Thật ra anh cũng đã đi công tác cả ngày, đến khi dựa vào ghế mới cảm thấy mệt mỏi.
Vừa khép mắt thì có chút buồn ngủ.

Có điều ghế dựa rất cứng muốn ngủ cũng không được
......
Nửa đêm, Cố Diễn giật mình tỉnh dậy bởi tiếng khóc.
Anh ngủ rất tỉnh*, chỉ một tiếng động nhỏ là đã thức giấc.
Vừa mở mắt, đã thấy cô bé trên giường nhắm mắt khẽ nghẹn ngào, tiếng khóc nức nở trong giấc mơ có lẽ cũng chỉ là âm thầm chịu đựng, dường như cô không hề có ý thức, nước mắt cũng bất giác từ khóe mắt chảy ra.
Miệng cô khẽ mấp máy, Cố Diễn sát lại mới nghe được, là “Ba…”
Trên lông mi cũng dày đặc nước mắt.
Cố Diễn cũng không phải là một người tốt bụng, nhưng bây giờ không biết vì sao mình là có chút không nỡ.

Anh đưa tay sờ trán Phần Kiều mới phát hiện ra trán rất nóng, liền nhanh chóng bấm nút gọi điều dưỡng trực ở đầu giường.
Bởi vì mới tiêm thuốc hạ sốt cách đây không lâu nên chỉ có thể hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý, đầu tiên điều dưỡng chườm khăn lạnh lên trán, sau đó dùng cồn xoa lòng bàn tay, cổ, nách, hai chân.

Phần Kiều đang mặc một chiếc váy cotton, nếu chỉ cần lau tay chân thì không sao, nhưng những chỗ khác thì phải cởi váy.
Điều dưỡng nghĩ anh là người nhà của cô nên cởi váy mà không báo tiếng nào.

Cố Diễn bất ngờ không kịp tránh nên vô tình thấy tấm lưng trần gầy guộc, anh liền vội vã đi ra khỏi phòng bệnh
Sau khi làm đủ mọi cách để hạ nhiệt, phòng bệnh liền yên ổn trở lại.

Lần này Cố Diễn không ngủ nữa, ngồi ở ghế cạnh giường xem tài liệu 
Cũng may là sau nửa đêm không còn vấn đề gì nữa, đến sáng sớm hôm sau Phần Kiều mới hạ sốt.
Lúc Phần Kiều tỉnh lại, Cố Diễn vừa vệ sinh cá nhân xong, định đến công ty, cuộc đời anh chưa từng chăm bệnh ai bao giờ, cô bé này cũng quá vinh hạnh rồi.

Phần Kiều trợn to mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông kì lạ trong phòng bệnh.
Dáng người đàn ông cao ngất, cực kì rắn rỏi và đẹp trai.
Phần Kiều hai mắt mở to, ánh mắt tràn ngập sự cảnh giác, giọng điệu âm u: “Anh là ai?”
Cố Diễn chẳng thèm để ý sự cảnh giác của Phần Kiều, anh chỉ cảm thấy đôi mắt của cô rất đẹp đẽ, cho dù có đang trợn trừng mắt với anh thì vẫn như hai viên ngọc lưu ly lấp lánh.
Nhưng Cố Diễn luôn tự kiểm soát rất tốt, anh nhìn thoáng qua cô, sau đó cúi đầu đi lấy áo khoác trên ghế, không trả lời.
“Hạ Hào nhờ tôi chăm sóc em” – Cố Diễn cầm áo khoác, từng động tác đều cao sang phú quý: “Em đã tỉnh rồi, vậy tôi đi đây” 
Nghe thấy tên Hạ Hào, Phần Kiều liền biết phải trái mà trầm tĩnh lại.
Hóa ra là do Hạ Hào gửi gắm, vậy mà khi nãy cô vừa trợn vừa trừng anh.

Phần Kiều vội vã chỉnh đốn lại tác phong, còn nghiêm túc nói: “Cảm ơn chú” 
Giọng nói có chút xấu hổ nhưng vẫn phóng khoáng, khác hẳn với bộ dạng nghẹn ngào đêm qua.
Cố Diễn ra tới cửa, nghe được câu cảm ơn, khóe môi khẽ mấp máy: “Không sao.”
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt, không hề nhìn lại.
Phần Kiều bây giờ nói cảm ơn, có lẽ sau này khi cô biết sự thật sẽ vô cùng hận anh.
Vẻ mặt Cố Diễn tĩnh mịch, nghĩ đến chuyện đó nhưng không thèm để ý.
Nghe tiếng đóng cửa, vai Phần Kiều xụi lơ, thở một hơi, người đàn ông xa lạ đó tuy rất đẹp trai, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng một cái gì đó rất tôn quý, nghiêm nghị đến đáng sợ, không giống một người sẽ đi chăm sóc người khác.
Hạ Hào không thể nhờ cậy một cô điều dưỡng được à?
Phần Kiều càng nghĩ càng thấy khó hiểu, cô rụt đầu vào chăn, thật lạnh.
Cô vốn định xuống giường một chút, nhìn đến đôi giày da bẩn thỉu kia, ghét bỏ đá nó qua một bên, co chân lên giường.
Sau khi nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy chán nản cực kỳ.

Tối hôm qua trong cô nhếch nhác như vậy có bị nhiều người thấy không? Cô xấu hổ và giận dữ kéo chăn trùm qua đầu.
Nhưng chỉ được một lát, một suy nghĩ khác lại nhảy ra, tối hôm qua cô tháo chạy ra khỏi tiệc cưới không biết Cao Lăng và ông bà ngoại có tìm cô hay không?
Chắc là không.

Dù sao mẹ cô cũng đã có gia đình mới, ông bà ngoại cũng đã có con rể mới.

Từ khi suy nghĩ đó xuất hiện, tâm trạng của cô sa sút nghiêm trọng như bị một tảng đá lớn đè nặng trên đầu.
Cũng may không đợi mấy ý nghĩ tràn lan trong đầu cô, Hạ Hào đã đến bệnh viện, mang cho cô một phần cháo kê yến mạch nóng hôi hổi.
Phần Kiều không thích ăn cháo, vừa mở cà mèn ra khóe miệng đã trĩu xuống: “Tôi muốn ăn bánh ngọt” 
Hạ Hào đã ngồi sau bàn của Phần Kiều ba năm, sớm đã biết được tính tình của cô, trong mắt toàn là ý cười, dịu dàng nói: “Cậu mới hạ sốt, ăn món gì thanh đạm trước đã, nếu buổi chiều đỡ hơn tôi sẽ mua bánh ngọt cho cậu, vị matcha nhé” 

Lúc Phần Kiều bị bệnh thì tính tình cũng là kỳ quái nhất, cô rất không vui, nhưng Hạ Hào lại cười, cô cũng không nỡ tức giận, chỉ có thể bưng cà mèn lên húp một hơi như uống thuốc.
Được cái ngay sau khi húp xong, Hạ Hào liền đưa cho cô một hộp ô mai, Phần Kiều nhanh nhẹn lấy một viên cho vào miệng, mặt nhăn mày nhó mới giãn ra một chút
Bỗng dưng nghĩ đến ngày hôm qua cả người dơ bẩn như vậy lại được Hạ Hào đưa đến bệnh viện, cô có chút ngượng ngùng, cố lảng qua đề tài khác: “Ngày hôm qua người mà cậu nhờ đến chăm sóc tôi là ai vậy?”
Hạ Hào thu dọn cà mèn mỉm cười: “Là cậu của tôi.

Hôm qua lúc tôi nhờ cậu ấy cũng không nghĩ rằng cậu ấy sẽ đồng ý đâu”.
“Ừm.” – Phần Kiều cúi đầu đếm ô mai trong hộp, không trả lời, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để giải thích chuyện ngày hôm qua.
“Đúng rồi, ” – Hạ Hào lại mở miệng, “Tối hôm qua cô Chung gọi cho bạn học của chúng ta, hỏi rằng cậu có gọi cho họ không?”
Cô Chung là giáo viên chủ nhiệm lớp cô.
“Cậu có nói gì không đấy?” – Phần Kiều lập tức trợn mắt.
“Đương nhiên là không, tối hôm qua cậu đã dặn tôi rồi mà”
Phần Kiều thả lỏng, thở ra một hơi, nhưng nhất thời cũng không biết nếu không về nhà thì cô sẽ đi đâu.
Cô nằm viện hơn hai ngày, bảo đảm là đã khỏi bệnh nên buổi sáng thứ hai cùng Hạ Hào đến trường.
Sắp đến kỳ thi giữa kì, bầu không khí trong lớp đầu tháng 3 có vẻ nghiêm túc hơn, Phần Kiều vào lớp học với Hạ Hào các bạn học trong lớp đều dừng động tác lại.
Ánh mắt của mọi người có chút khác thường, Phần Kiều đã nhanh nhạy nhận ra
Nhớ đến việc cô chủ nhiệm gọi điện thoại đến các bạn học, lúc này cô mới biết được hình như mọi người đang hiểu lầm là cô bỏ nhà ra đi để đi tìm Hạ Hào?
Có phải là do cô ngốc nên họ muốn nói gì thì nói không? Làm sao mà được?
Phần Kiều đanh mặt, buồn bực trở về chỗ ngồi, Hạ Hào không biết làm gì, chỉ cười cười rồi lắc đầu, đi ra sau ngồi xuống
Cô Chung dạo một vòng đến trước cửa phòng học, liếc mắt nhìn Phần Kiều, không nói gì rồi trở về văn phòng.
......
Cao Lăng đứng bên ngoài phòng học, mắt phiêm phiếm hồng nhưng tóc tai và quần áo đều chỉnh tề.
Cao Lăng đi tìm cô sao? Gia đình khác thấy con mình không về có bình tĩnh như Cao Lăng không? 
Trong lòng Phần Kiều  bỗng dưng rất khó chịu, tâm trạng nặng trịch.

Cô cuộn tay thành nắm đấm, đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Bản tính con người vốn tò mò, cả lớp đều dõi theo Phần Kiều ra ngoài qua cửa sổ.
Gió bên ngoài rất lớn, va vào đồng phục của Phần Kiều, tạo ra tiếng sột soạt.
“Kiều Kiều.”
Khóe môi Phần Kiều khẽ nhếch lên, cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại, cũng không nhìn Cao Lăng.

Cả hai mẹ con không một ai mở lời.
Không khí rơi vào bế tắc hồi lâu, đến khi chuông vào học chuẩn bị reo lên, Phần Kiều siết chặt váy, gằn từng tiếng: “Thật sự mẹ muốn ở chung với người đàn ông đó sao?” – Cô bình tĩnh nhìn Cao Lăng, ánh mắt mang theo vẻ khao khát, rõ ràng muốn nói nói là cô cần bà đến mức nào.
Phần Kiều rất kiêu ngạo, cô không dễ dàng nhượng bộ, cũng không đem tình cảm của chính mình ra cho mọi người xem, chứ đừng nói đến chuyện thẳng thừng van xin người khác.
Dĩ nhiên Cao Lăng biết điều đó, nhưng bà lại im lặng.
Không cần phải hỏi lại, Phần Kiều đã hiểu ý của bà.

Hốc mắt rưng rưng, cô cố nén lại, bình tĩnh nói: “Con sẽ ở lại trường”.

Ánh mắt cô thẫm lại, mang theo sự quật cường.
Cao Lăng chần chừ một lúc, cúi đầu lau nước mắt, đưa điện thoại và ví tiền cho Phần Kiều.
“Nhất định ở ký túc xá con sẽ không quen, mẹ đã thuê cho con một căn hộ gần đây, đã tìm người chăm sóc cho con, cả thẻ tín dụng phụ, con cầm lấy, về sau nếu con muốn mua gì thì tự mình chi trả.”
Bỗng dưng Phần Kiều vô cùng phiền phức và chán ghét, cảm thấy nhưng giọt nước mắt kia thật rẻ mạt.

Nếu đã vứt bỏ cô, việc gì còn phải rơi những giọt nước mắt giả tạo đó?
Cô nhận điện thoại và ví tiền, lặng lẽ xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Trong ngày hôm đó, những tiết học sau một chữ Phần Kiều cũng không nghe được.

Cô ngơ ngẩn nghĩ đông nghĩ tây, nhìn ra ngoài sân trường cả buổi.
Giáo viên có nhìn cô vài lần, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Đến tiết tự học buổi tối, giáo viên gọi Hạ Hào lên văn phòng, Phần Kiều vùi đầu xuống mặt bàn 
Không có thầy cô kiểm tra giờ tự học, học sinh bắt đầu tụm năm tụm ba lại nói chuyện.
Hai nữ sinh gần đó có lẽ nghĩ Phần Kiều đang ngủ, bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Cậu nói mẹ của Phần Kiều tái hôn không được mang theo cậu ta sao?” 
“Không phải chứ, vậy chẳng lẽ từ nay về sau cậu ta không có ba mẹ luôn hả? Cậu ta phải ở với ai đây? Bị chính ba mẹ từ bỏ, cậu ta đúng là quá thê thảm” – Giọng điệu của hai người họ có chút hả hê.
Trong lớp học ồn ào, Phần Kiều vừa khéo nghe được câu cuối cùng, trong nháy mắt trái tim như bị bóp nghẹt.

Cô đứng phát lên nhìn về phía hai nữ sinh kia.
Nữ sinh đó nhìn sang, chạm vào đôi mắt phừng phừng của Phần Kiều, cô cầm cuốn sách giáo khoa đập thật mạnh xuống bàn trước mặt cô bạn đó khiến cô ta sợ đến mức nhảy dựng.
Ngẩng đầu lên, cô ta lại bắt gặp ánh mắt hỏa diệm sơn của Phần Kiều “Cậu nói cái gì? Có gan thì cậu nói lại lần nữa đi” 
Lộ Hề Dao thích Hạ Hào, bình thường cô ta cũng hay nói xấu Phần Kiều nhưng Phần Kiều không quan tâm, nhưng lời nói hôm nay của cô ta đã đâm vào vết thương sâu nhất trong lòng cô.
Không khí trong phòng học ngập ngụa mùi thuốc súng, tất cả mọi người im phăng phắc, Lộ Hề Dao cảm thấy vô cùng nhục nhã, cô ta nóng mặt quát lớn: “Có cái gì mà tôi không dám nói? Tôi có nói sai không? Cậu thì cao quý gì hơn ai? Cậu chính là cái thứ không ba không mẹ, bị vứt bỏ”
Từng câu từng chữ chữ như đâm xuyên qua trái tim cô, làm cho cô như nghẹt thở.

Mắt Phần Kiều đỏ ngầu, cô bổ nhào đến, Lộ Hề Dao đã bị đẩy ngã trên mặt đất.


Phần Kiều luôn luôn tự kiềm chế bản thân mình, không bao giờ tùy tiện cãi nhau với người khác, đừng nói chi là đánh nhau.

Tất cả mọi người ở đây đều là học sinh xuất sắc của của lớp đứng đầu, chưa từng gặp qua việc này bao giờ, chưa kịp phản ứng thì trên mặt Lộ Hề Dao đã bị xước một đường.
Mọi người vội vàng kéo phần Kiều lại, hơi thở còn gấp gáp, ngực phập phồng, có vẻ rất khó thở, còn Lộ Hề Dao thì đầu tóc rối tung, mặt còn vài vết xước, nhìn như bà điên.
“Phần Kiều đừng nóng.”
“Phần Kiều, cậu đừng để ý lời của cậu ta, cậu ta nói bậy đấy”
......
Cả lớp xúm vào khuyên giải, không có mấy ai đứng về phía Lộ Hề Dao.

Tuy rằng phải bảo vệ người thân cô thế cô, nhưng sự việc xảy ra với Phần Kiều ở độ tuổi này là quá đau thương và xa vời, dĩ nhiên họ không thể nào hiểu được cảm giác đó, nhưng không đến mức không có một chút đồng cảm nào.

Huống chi trong lời nói của Lộ Hề Dao cũng thật sự quá đáng, chọc ngoáy vào nỗi đau của người ta.
Sau một hồi xôn xao, phòng học im lặng trở lại, chỉ có Lộ Hề Dao khóc khẽ khàng, hai người bạn thân thiết đưa cậu ta đến phòng y tế xử lý vết thương trên mặt
Dĩ nhiên là sau chuyện đó, Phần Kiều được gọi đến văn phòng.
Hạ Hào đang ở văn phòng giúp một giáo viên khác vào điểm kiểm tra, thấy Phần Kiều đứng ở cửa vẻ mặt liền lộ ra nét lo lắng.
Phần Kiều đứng trước mặt cô Chung, cụp mắt, sắc mặt bình thản.
“Vì sao lại đánh bạn?” – Cô Chung nhíu chặt mày vô cùng đau đầu.
“Bạn ấy không nên bàn tán về chuyện gia đình của em” 
“Em ——” – Cô Chung như bị nghẹn, không nói nên lời: “Nếu có như vậy thì cũng không được đánh bạn, không thể nói chuyện bình thường được sao” 
Phần Kiều mở to hai mắt, bướng bỉnh nhìn cô.

Phần Kiều im lặng, nhưng đôi mắt cô thẫm lại, giống như muốn hỏi vì sao lại không thể? 
Đột nhiên cô Chung cũng không biết nói gì, con của cô hơn Phần Kiều chỉ vài tuổi.

Nghĩ lại những việc Phần Kiều đã gặp phải, cô thật sự không thể nào trách cứ đứa trò nhỏ.

Cả trăm ngàn từ ngữ chữ cứ chèn chặt vào cổ họng, cô chỉ có thể thể khua tay——
“Từ giờ cho đến hết kỳ thi giữa kì, cô sẽ không phạt em, nhưng tiền thuốc men của Lộ Hề Dao em phải trả, nếu ba mẹ của trò ấy đến đây em phải nói lời xin lỗi”
“Đã biết chưa?”
Cô cũng biết đây là cô Chung đã nhượng bộ hết mức, lần này Phần Kiều không im lặng nữa, cúi đầu rầu rĩ lên tiếng.
Cô Chung đau hết cả đầu, xoa bóp hai hàng lông mày, khua tay bảo cô rời đi.
*: phương ngữ mình là ngủ tỉnh, tức là ngủ nông ấy mọi người.

Ngủ không say lắm, có chuyện gì là tỉnh ngay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận