Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Nữ tử chạy nhanh mấy chục thước đột nhiên ngừng lại, nàng ta ngạo nghễ ngồi trên ngựa, cao ngạo nhìn nhóm người Lương Sơn.
“Ai lên trước?” Môi đỏ mọng hé mở, tiếng nói như chim hoàng oanh yếu ớt lập tức vang lên.
Mọi người nhất thời kinh diễm không thôi.
“Ta lên!”
Tim Vương Anh như có lông chim nhẹ nhàng lướt qua, ngưa ngứa khó nhịn giục ngựa tiến lên, giống như ruồi bọ lượn vài vòng xung quanh Hỗ Tam Nương, vô sỉ nói: “Thật đẹp… đẹp quá đi! Bộ dạng của tiểu nương tử thật đẹp! Còn đánh cái khỉ gì nữa! Không bằng nàng theo ta đi, làm áp trại phu nhân của ta, sinh vài tiểu Vương Anh được không…”
“Ngươi! Muốn chết!” Đôi mắt to tròn của cô gái nhíu lại bắn ra một luồng sát khí, đột ngột song đao bổ về phía Vương Anh, Vương Anh vội vàng xoay người tránh thoát.
Hai người bắt đầu qua lại giao thủ.
Mọi người nồng nhiệt quan sát ở hai bên, nhìn đến chỗ hứng thú còn vỗ tay trợ hứng.
“Hay!”
“Đánh hắn rớt xuống! Tiểu nương tử đừng nương tay!”
“Ha ha ha…”
Bọn họ rốt cuộc là ở bên nào đây! Lạc Man không khỏi mỉm cười.
Võ Tòng vẫn luôn si ngốc nhìn nàng, thấy nàng bỗng nhiên nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười hết sức nhẹ nhàng như đất trời vào xuân, băng tuyết tan chảy, trong phút chốc như một mảnh sức sống tràn đầy.
Hô hấp của Võ Tòng ngừng lại, tim lập tức đập liên hồi.
Lạc Man, Lạc Man!
Hắn chưa bao giờ mong nhớ nàng đến vậy!
Chỉ hận không thể lập tức ôm chặt lấy nàng, hòa vào xương cốt không chia lìa.
Lạc Man sớm đã chú ý tới tầm mắt nóng bỏng của hắn, thu lại ý cười, quay phắt đi.
Vẻ mặt Võ Nhị Lang tối sầm lại.
Chỉ mới ngắn ngủi vài giây này, tình hình đã có chuyển biến cực lớn, mới đầu Vương Anh từ miễn cưỡng chống cự biến thành bị người đánh tới tấp.
Đám người Lương Sơn cũng không còn trầm trồ khen ngợi mà một đám trừng lớn mắt nhìn.
Cuối cùng Hỗ Tam Nương quăng một sợi dây tới cột chặt Vương Anh kéo đi.
Tới lúc mọi người kịp phản ứng, trước mặt chỉ còn chút bụi cát lượn lờ.
“Mẹ kiếp!”
Lí Quỳ dùng hai chữ hình tượng sinh động biểu đạt tiếng lòng của mọi người.
Lạc Man nhịn không được muốn vỗ tay hoan hô, xem đi xem đi! Đáng đời các người khinh địch, xem thường nữ nhân! Biết lợi hại chưa!
Hỗ Tam Nương tha Vương Anh trở về như tha chó chết, sau đó lại cưỡi ngựa quay lại.
Vẫn trang phục màu đỏ như trước, vẫn cao ngạo lẫm liệt.
“Ai tiếp?”
Huynh đệ Lương Sơn trầm mặc!
Mụ nội nó, quá kiêu ngạo đi!
Lí Quỳ, Đới Tông, Thạch Tú trước mặt đám người bước ra khỏi hàng.
“Ca ca, đệ đi!”
Tiều Cái im lặng, nếu lại bị Hỗ Tam Nương tha về như chó chết, mặt mũi Lương Sơn sẽ mất hết!
Do dự một chút, Võ Nhị Lang đứng lên: “Ca ca, đệ đi!”
Tiều Cái mừng rỡ: “Được được! Huynh đệ cẩn thận!”
Bởi vì đi gấp rút, Võ Tòng không kịp mặc áo giáp, trên thân thể thon dài rắn chắc là y phục màu đen, cầm trường đao trong tay, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, trên khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm: “Lương Sơn bạc, Võ Tòng!”
Chớp mắt khi nhìn thấy hắn, tay Hỗ Tam Nương không khỏi run lên, hàm răng trắng tinh hơi cắn môi dưới nói: “Hỗ Tam Nương!”
Nói xong giục ngựa tiến lên, lập tức đánh nhau.
Võ nghệ Võ Tòng hiển nhiên không cần phải nói, như Vương Anh sao có thể sánh bằng, không tới vài chiêu liền đánh Hỗ Tam Nương không còn lực chống đỡ.
“Nhị ca! Bắt nàng ta!” Thấy Hỗ Tam Nương muốn chạy, Lạc Man hô lớn.
Đây là lần đầu tiên từ khi xuống Lương Sơn tới giờ Tiểu Man lại gọi hắn là nhị ca, hai mắt Võ Nhị Lang đỏ bừng, đột nhiên trở nên kích động, dùng lực một quyền đánh tới trên lưng Hỗ Tam Nương, khiến nàng ta ói ra một búng máu, ngã xuống trước ngựa Tiều Cái.
“Đúng… Rất hung tàn!”
Mọi người ào ào dùng ánh mắt khinh bỉ Võ Tòng.
Đáng tiếc giờ phút này nhị ca đã hoàn toàn chìm vào trạng thái trung khuyển, há miệng cười vui vẻ vội vàng giục mã chạy vội tới trước mặt Lạc Man, ưỡn ngực nghiêm nghị nói: “Tiểu Man, như vậy được chưa?”
Ánh mắt hắn tỏa sáng, phía sau như có một cái đuôi không ngừng lắc lắc, chờ mong nhìn Lạc Man.
Khóe miệng Lạc Man hơi nhếch lên, tâm tình nháy mắt tốt lên rất nhiều: “Cũng được!”
Được rồi, nàng thừa nhận, thái độ Võ Nhị Lang đối đãi mỹ nữ không lưu tình chút nào thành công lấy lòng nàng, làm cho lòng hư vinh của nàng nở rộ!
Một nhát trúng đích, mọi người cũng không kéo dài, ôm Hỗ Tam Nương đang hôn mê trở về.
Vừa trở lại doanh trại, Võ Nhị Lang khẩn cấp xuống ngựa đi tìm Tống Giang, trên mặt người bị ngó lơ là Lạc Man trong phút chốc trắng đỏ luân phiên, sấm chớp thay phiên, khiến cho mọi người lùi lại tránh xa.
Đêm đó, một mình Lạc Man trằn trọc không yên trong lều trại.
Võ Nhị Lang vất vả chăm sóc Tống Giang một đêm.
Ngày thứ hai, Tiều Cái viết một phong thư phái người đưa tới Hỗ gia trang, đại ý nói là: Thiên kim Hỗ gia đang trong tay Lương Sơn, hi vọng Hỗ gia trang có thể hiệp trợ Lương Sơn tấn công Chúc gia trang.
Lại nhắc tới Hỗ trang chủ, ông ta cũng chỉ có một con gái duy nhất, tính cách yếu đuối, tư chất bình thường, thường ngày đại sự gì trong trang đều phải thương lượng cùng con gái, con gái đã bị tóm, bọn họ giống như mất đi trụ cột, nhất thời lâm vào hoang mang lo sợ.
Lo lắng nhiều lần, cảm thấy chống lại Lương Sơn không khác gì lấy trứng chọi đá nên cuối cùng bọn họ quyết định đầu hàng.
Ngày thứ ba, khi Hỗ Tam Nương tỉnh lại đã liền nghe thấy Lạc Man hiền lành nói: “Vị muội muội này! Từ giờ trở đi, muội chính là muội muội ruột của ta! Trên dưới Lương Sơn chúng ta một lòng, từ giờ về sau tỷ tỷ ẽ luôn chăn sóc tốt muội! Tên Chúc Bưu kia không phải loại tốt lành gì, không có cũng không sao! Tỷ sẽ giúp muội tìm người tốt hơn, muội xem Vương Anh thế nào?”
Sắc mặt Hỗ Tam Nương trắng nhợt, thở không nổi, lại hôn mê bất tỉnh.
Lạc Man chậc chậc tiếc hận: “Thân thể vị muội muội này cũng quá mảnh mai nhỉ?!”
Quân y sợ tới mức run rẩy đứng một bên, Hỗ Tam Nương bị Võ Tòng đánh gãy 2 cái xương sườn, Lạc Man lại tùy ý gả người ta đi!
Hai vợ chồng này đều làm chuyện không phải người mà!
Từ trong lều quân y đi ra, tâm tình Lạc Man tốt hơn rất nhiều, thư thái đi về lều trại.
Vừa vén màn đã thấy một người đàn ông mặc nguyên y phục đen đang nằm ngủ khò khò, ngay cả giày cũng không cởi.
Đúng là kẻ vẫn luôn chăm sóc Tống Giang – Võ Tòng!
Lửa giận trong người Lạc Man lập tức bùng lên, ý gì đây? À? Chăm sóc tên cẩu nam khác mệt mỏi rồi lại chạy tới nơi của nàng nghỉ ngơi! Nghĩ nàng là gì chứ?
Đàn ông đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm trở về muốn thê tử thánh mẫu hầu hạ ăn hầu hạ uống sao!
Nằm mơ nhé!
Lạc Man chạy tới, đạp mạnh vào đùi hắn la lên: “Huynh đứng lên! Không được ngủ trên giường của ta!”
Phải nói Võ Tòng ghét nhất ở Lạc Man là tính ngang ngược. Từ cái cốc của nàng, ghế của nàng, đồ ăn của nàng… Tóm lại, tất cả thứ gì của bạn nhỏ Lạc Man đều phá lệ chấp nhất.
Cho dù bọn họ cùng ăn cơm, chỉ cần có một món đồ ăn mà nàng thích ăn thì lập tức sẽ thành trong phạm vi thế lực của Lạc Man, cho dù hắn chỉ lấy một chút cũng sẽ trở nên thảm đến không ai nỡ nhìn.
Mỗi lần nhìn Lạc Man mặt lạnh xuất hiện trước mặt mọi người, Võ Tòng đều đặc biệt tưởng nhớ tới mức mắt trợn trắng, thật muốn để cho mọi người xem cảnh nàng vì cái chân gà mà cầm băng ghế táng hắn tới tấp.
Nhưng mà lâu dần hắn cũng thành thói quen.
Nghe thấy Lạc Man lại nói gì đó của nàng, hắn miễn cưỡng nghiêng người, mơ hồ nhẹ dỗ dành: “Được rồi, nương tử! Đều là của nàng! Toàn bộ đều của nàng! Cho ta nghỉ một chút thôi…” Hắn thật sự là quá mệt mỏi, vì chăm sóc Tống Giang nên đã hai ngày nay hắn không được chợp mắt rồi.
Lạc Man hận không chịu được, thấy quầng thâm phía dưới mắt hắn lại cực kì đau lòng, trong lúc nhất thời vừa tức vừa vội, quả thực không biết phải làm gì với hắn bây giờ?!
Có phải đàn ông đều như vậy không?
Lúc chưa chiếm được thì vui vẻ theo đuôi, đợi đến khi tới tay rồi thì quăng sang một bên làm chuyện của mình.
Lạc Man tủi thân vô cùng, cảm thấy từ khi gặp Tống Giang tới giờ, địa vị bản thân trượt dốc không phanh, Võ Nhị Lang chẳng còn đuổi theo mình mọi cách lấy lòng, thậm chí cũng không còn quan tâm tâm tình của nàng tốt hay xấu, không biết đến dỗ nàng!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Võ Tòng có thể phát triển trở thành cường công mất thôi!
Tâm tình Lạc Man vô cùng không tốt, mà nàng mỗi khi tâm tình không tốt liền thích tìm việc gì đó để làm, kết quả là lại chủ động trở lại lều quân y, chủ động gánh vác việc nặng sắc thuốc cho Tống Giang và Hỗ Tam Nương.
Kết quả là hai người rốt cục may mắn chiếm được đãi ngộ cùng loại với Võ Nhị Lang, ói tới thiên hôn địa ám.
Binh mã nghỉ ngơi hồi phục một ngày, mọi việc đều đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu thời cơ. Tiều Cái quyết định sẽ tấn công Chúc gia trang vào ngày kế tiếp.
Mọi người chia binh làm hai đường, Võ Tòng, Lạc Man, Lâm Xung đi cứu người.
Những người còn lại tấn công Chúc gia trang.
Sáng sớm, gió lạnh lạnh thấu xương, cờ xí tung bay, trống trận lôi minh.
Chúng tướng Lương Sơn hét lớn nhằm phía Chúc gia trang, trong lúc nhất thời như hồng thủy tràn đê, dời núi lấp biển, không thể ngăn cản.
Cửa thành Chúc gia trang bị phá.
Võ Nhị Lang cẩn thận che chở vợ mình theo phía sau Lâm Xung trực tiếp đi cứu Lý Sư Sư.
Lý Sư Sư đã sớm cảm giác được mấy ngày nay không khí khẩn trương, biết Lương Sơn bạc sắp tấn công vào thì kích động tới mức không kìm được. Vì tự bảo vệ mình, mấy ngày nay nàng cũng không ra cửa, còn giấu chủy thủ dưới gối.
Hôm nay, trời vừa sáng rõ, từng đợt tiếng hô kinh thiên động địa truyền đến từ phương xa.
Lý Sư Sư lập tức chui xuống dưới giường.
Chỉ chốc lát sau, truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thân thể Lý Sư Sư run lên, nắm chặt chủy thủ.
“Sư Sư?” Giọng nữ trong trẻo vang lên.
Là Lạc Man!
Lý Sư Sư mừng rỡ, như vậy Lâm Xung cũng tới rồi?! Nàng vội vàng dùng cả tay lẫn chân bò từ dưới giường lên: “Ta ở chỗ này, ta ở chỗ này!”
Ba người Lạc Man ngẩn ra, liền thấy một người bám đầy bụi đất chật vật bò ra từ gầm giường, lộ ra một không mặt như mèo hoa, không phải Lý Sư Sư là ai nữa?
“Cô… Ha ha ha…” Lạc Man nhịn không được cười ha hả, Võ Tòng cũng lộ ra hai hàm răng trắng.
Lý Sư Sư khó thở, có cái gì buồn cười, nàng còn không phải sợ người ta gặp sắc nảy lòng tham sao, nên mới bôi đen mặt sao?!
Cũng chỉ có Lâm Xung là người phúc hậu, mím môi đưa một cái khăn tay cho nàng.
“Cám ơn Xung ca!” Lý Sư Sư ngượng ngùng cúi đầu.
Quả là khiến Lạc Man nhìn mà ngạc nhiên không thôi.
Rốt cuộc cũng không phải là chỗ ôn chuyện, bốn người quyết định đánh đi ra ngoài trước lại nói tiếp.
Lý Sư Sư do dự nửa ngày mới nói ra địa điểm bị giam giữ của Thời Thiên, vì thế bọn họ lại thuận tiện cứu ra Vương Anh, Dương Lâm và Thời Thiên.
Sắc tâm Vương Anh không thay đổi, vừa thấy Lý Sư Sư liền mê đắm muốn lại gần, bị một tiếng ho của Lạc Man chấn trụ! Nhìn đôi mắt nhỏ tà ác của nàng, cúc hoa lập tức tê rần, cười gượng cầm đao đi ra ngoài liều mạng.
Võ Tòng, Lâm Xung không ai địch nổi, hơn nữa Vương Anh, Dương Lâm hộ tống bên cạnh, quả là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, cả nhóm bình an vô sự trở về doanh trướng.
Dàn xếp tốt Lý Sư Sư, Võ Tòng nhấc đao quay lại, còn có tên Chúc Bưu.
Lúc trốn ra khỏi đồi Thập Tự, hắn từng thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua tên kia!
Bây giờ là lúc hắn thực hiện lời thề khi đó!
Lúc Võ Tòng tìm được gã, hai ca ca của Chúc Bưu cũng vừa chết, mà gã thì đang định chạy trốn lại bị một người đàn ông mặc đồ đen chặn phía trước, mặt đầy sát khí, ánh mắt dữ tợn, máu tươi từng giọt từng giọt chảy xuống từ thanh đao đang cầm trên tay phải.
Chúc Bưu cắn răng vừa định lao ra lại bị Võ Nhị Lang một đao chém ngang cổ.
Đến lúc này, Chúc gia trang chính thức diệt vong.
Tiếp đó, những người còn sót lại của Chúc gia trang cùng với Hỗ gia trang, Lí gia trang cũng là một vấn đề, Tiều Cái thương nghị cùng Lạc Man nửa ngày, cuối cùng quyết định ba trang trở thành một trang, để cha con Hỗ gia trang quản lý, trực thuộc phạm vi của Lương Sơn Bạc, đúng hạn giao nộp lương thảo.
Lí gia trang chủ Lí Hòa và Nhất trượng thanh Hỗ Tam Nương lên Lương Sơn.
Chờ lúc Hỗ Tam Nương biết chuyện, mọi chuyện đã được quyết định xong từ lâu, một mình nàng cũng không gây được sóng gió gì.
Vì thế, Lạc Man còn chạy riêng tới chỗ nàng làm công tác tư tưởng nửa ngày.
“Ta biết muội không muốn lên Lương Sơn, nhưng mà trước mắt cũng không còn cách nào. Muội nên hiểu Lương Sơn vừa mới phát triển, cần lương thảo. Mà muội chính là con tin. Như vậy đi, ta cam đoan muội cũng không phải ở lâu, chỉ cần muội muốn về nhà, ta tất sẽ cho người đưa muội trở về!”
Trong mắt Hỗ Tam Nương tràn đầy mê mang, vận mệnh của nàng từ giờ sẽ phải trong tay người khác sao?
Trong lòng Lạc Man cũng có chút áy náy, an ủi nàng: “Kỳ thực nếu muội gả cho Chúc Bưu cũng không nhất định là chuyện tốt! Trên Lương Sơn có rất nhiều người tốt, ta cam đoan tuyệt đối không có ai dám khinh thị, chậm trễ muội, muội được tự do tuyệt đối. Hơn nữa, ngày sau muội muốn rời khỏi Lương Sơn, ta cũng có thể bảo đảm cả nhà muội an toan! Triều đình cũng tuyệt đối sẽ không làm khó dễ Hỗ gia trang muội!”
Ba trang ngay tại lân cận Lương Sơn, thu phục là xu thế tất yếu, không còn cách nào, nhưng nàng cũng đã bàn tốt với Tiều Cái rồi, chỉ cần Hỗ Tam Nương lên Lương Sơn thì sẽ giống hệt các huynh đệ tỷ muội khác, tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng hay hạn chế hành động của nàng.
Người tốt? Lòng Hỗ Tam Nương vừa động, bỗng nhiên nhớ tới người đàn ông anh mặc hắc y anh tuấn kia, mắt sáng lên, cố hết sức nói: “Thật sự sẽ không miễn cưỡng ta gả cho ai?”
“Đương nhiên!” Lạc Man son sắt thề thốt.
“Được! Ta đây nguyện ý lên Lương Sơn!” Sắc mặt Hỗ Tam Nương ửng hồng, ánh mắt hơi hơi tỏa sáng, nếu trời đã không cho nàng gả cho Chúc Bưu, như vậy lúc này đây, nàng nhất định phải nắm chắc vận mệnh của bản thân!
Cùng lúc đó, Vương Anh chạy đến trong lều Tống Giang đau khổ cầu xin.
“Ca ca! Ta coi trọng tiểu nương tử Hỗ gia! Ca ca xin hãy làm ông mai, thành toàn ta đi!” Vương anh mặt dày mày dạn nói.
Mười tám phòng tiểu thiếp của hắn đều ở nhà rồi, bây giờ hắn một người ở Lương Sơn, buổi tối ngủ ổ chăn cũng lạnh lẽo, rất không được tự nhiên.
Tống Giang nghe nói đánh xong Chúc gia trang thì đáy lòng trầm xuống, lại thấy Vương Anh yêu cầu cưới Hỗ Tam Nương, đột nhiên linh cơ vừa động, nếu như gả Hỗ Tam Nương cho Vương Anh thì vừa thành toàn Vương Anh lại có khả năng cột chặt Hỗ gia trang trên người, chính là một việc tốt.
Y tức thời cười gật gật đầu: “Được! Huynh đệ đã mở miệng! Vậy ông mai này ta làm chắc rồi! Đệ cứ việc chờ xem!”