Mấy ngày nay tổ trọng án tăng ca, ngày mai là cuối tuần cũng không có nghỉ, các đội viên tự nhiên buồn bực, nghĩ đến cuối tuần còn phải đi làm, liền vẻ mặt đau khổ.
Sở Thu là một lãnh đạo cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu thuộc hạ tuân thủ pháp kỷ, trong mắt không chấp nhận có hạt cát nào.
Nhưng các đội viên vẫn tin phục hắn, ít khi bất mãn, làm lãnh đạo, hắn cũng sẽ ngẫu nhiên thông cảm một chút, hôm nay, hắn kêu mọi người tan tầm về nhà sớm, chính hắn lại ở trong văn phòng, đóng cửa.
Cố Dao lưu lại cuối cùng, cô độc ngồi ở gian ngoài, thỉnh thoảng giương mắt xem phòng Sở Thanh Phong.
Cô đang đợi Sở Thanh Phong tan tầm, dĩ vãng vui vẻ, lúc này lại trong lòng không yên, tối qua Sở Thanh Phong nói không muốn thấy cô, không biết bây giờ Sở Thanh Phong có phải không thích cô đợi nữa, không muốn gặp lại cô, nội tâm cô trông ngóng Sở Thanh Phong mau đi ra, đồng thời lại sợ Sở Thanh Phong đi ra, tâm tình mâu thuẫn tới thở cũng khó khăn, thậm chí trái tim đau.
Mãi cho đến 7h tối, Sở Thanh Phong vẫn không có động tĩnh gì, thường ngày nàng hẳn là đã đi ra.
Cố Dao nghĩ, chị ấy không muốn gặp lại mình cho nên mới chậm chạp không ra? Mình cần gì phải làm khó chị ấy đây? Tủ lạnh tựa hồ không có nguyên liệu nấu ăn, cô cũng nên đi mua một chút trở về, bằng không sợ người kia sẽ đói bụng a.
Cô thở dài một hơi đứng lên, nhìn cửa phòng Sở Thanh Phong, xoay người đi.
Hai người yêu nhau, tâm linh tương thông.
Cố Dao tổn thương bàng hoàng, Sở Thanh Phong cũng không dễ chịu, cả ngày đều tự giam mình trong văn phòng, trừ bỏ công tác, phần lớn thời gian đều tự hỏi chuyện giữa hai người.
Tuy rằng Diệp Tuệ Linh và Lâm Tử Vận cho nàng rất nhiều ý kiến, nhưng bọn họ không phải nàng, nàng cũng có ý nghĩ của mình.
Giật mình không biết thời gian qua nhanh, nhìn ra cửa sổ, mới phát hiện sắc trời đã dần dần tối, nhìn đồng hồ, 7h rồi.
Nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc, động tác cũng không quá nhanh, nàng tự tin Cố Dao đang chờ mình, thế nhưng khi nàng ra ngoài, lại phát hiện văn phòng không có một bóng người, có chút không tin nhìn xung quanh, trừ bỏ thấy phòng Sở Thu còn sáng đèn thì không còn ai cả, trong lòng nhất thời nổi lên một cỗ khí, thật vất vả mới hạ quyết định này, nàng còn chưa muốn buông bỏ tình yêu này, chẳng lẽ Cố Dao lại muốn buông bỏ trước hay sao?
Sở Thanh Phong lạnh lùng ra cửa, tức khí thở phì phì khởi động xe, lái ra ngoài, khi lướt qua trạm xe buýt, thấy Cố Dao đang đứng đó đón xe, mà xe buýt tựa hồ còn chưa tới.
Sở Thanh Phong nhất thời cũng quên là trạm xe buýt không cho phép đỗ xe tư nhân, nàng trực tiếp chạy đến, vừa vặn sát bên Cố Dao, hạ cửa xuống, ấn kèn hai cái.
Lúc này đã qua giờ tan sở, cho nên không có nhiều người, nhưng cũng không ít a, Sở Thanh Phong lái xe liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, có người kinh ngạc, nhưng càng nhiều là bất mãn xem thường, bọn họ không có tiền mua xe riêng, chỉ có thể tân tân khổ khổ đợi xe buýt, chen chúc với một đống người khác, trong lòng không tự giác có một cỗ khí, thầm mắng chủ xe chết tiệt.
Ở xã hội hiện nay người sống hoà nhã bình tĩnh rất ít, đa phần đều là buồn bực khó chịu.
Cố Dao rất loạn, tự nhiên là không yên lòng, kỳ thật phía trước đã có một chiếc xe chạy qua, thẳng đến ra xa vài thước cô mới phát hiện, nhìn nó chậm rãi lái đi, cô chỉ là thở dài một hơi, cũng không chán nản, lòng cô vốn không ở nơi này, lại tiếp tục đứng.
Sở Thanh Phong dừng xe cạnh Cố Dao, cô nghe hai tiếng loa mới bừng tỉnh, mở to hai mắt có chút không dám tin, không ngờ là Sở Thanh Phong, quen thuộc vô cùng.
Chị ấy tới đón mình à? Là đến đưa cho mình tối hậu thư? Tưởng tượng như vậy, cô sững sờ, đơ ra.
Sở Thanh Phong hạ cửa sổ xuống tự nhiên có thể nghe được người khác bất mãn hành vi của nàng, tâm tình vốn không tốt càng trở nên tệ hơn, sắc mặt cũng càng lúc càng đen, tuy rằng bộ dạng xinh đẹp, nhưng lúc này khí tràng lại lãnh doạ người.
Cố Dao đứng ở chỗ nào lại chậm chạp chưa động, nàng nghĩ, chẳng lẽ Cố Dao ngay cả xe mình cũng không nguyện lên? Tưởng tượng như vậy, trong lòng càng điên tiết, càng nhiều là đau đớn thương tâm, nàng vốn ôm một tia hi vọng, Cố Dao cùng nàng là tồn tại chân ái, có lẽ Cố Dao gặp được mình yêu mình, thật sự chỉ là ngoài ý muốn đi chệch đường ray thôi.
Sở Thanh Phong cầm thật chặt tay lái, gân xanh bạo nổi, có thể thấy nàng đang tức giận.
Từ trước đến nay nàng không thích cao điệu*, lúc này bị nhiều người như vậy chỉ trỏ vây xem càng làm cho sự kiên nhẫn của nàng thăng tới cực điểm, nàng đẩy ra cửa xe, ngữ khí mang theo một cỗ khí, gầm nhẹ với Cố Dao: "Lên xe! Em còn muốn đứng đó bao lâu nữa?"
*ý chỉ cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm ấy, tui cũng không thích =))
Cố Dao nghe Sở Thanh Phong gọi cô lên xe, trong lòng kinh hỉ, sau đó đột nhiên ý thức được khẩu khí kia, thoáng chốc từ thiên đường té xuống địa ngục, lại càng bất an.
Cô không dám cự tuyệt yêu cầu của Sở Thanh Phong, càng không nghĩ đi cự tuyệt, thuận theo leo lên xe, nhìn Sở Thanh Phong, thấy sắc mặt nàng đen như đít nồi, không dám mở miệng nữa, ngồi ở ghế phó lái, cúi đầu.
Nhìn thấy Cố Dao ngay cả nhìn cũng không nhìn mình, Sở Thanh Phong cũng té xuống vực, trong lòng trừ bỏ phẫn nộ, còn có thêm một tia hàn ý, vốn là tính cách mạnh mẽ, nàng hừ lạnh một tiếng, cúi người qua, đóng cửa xe lại, sau đó giẫm chân ga, chạy ra ngoài.
Sở Thanh Phong nóng nảy, nên lái xe nhanh hơn bình thường rất nhiều, cửa bên phía Cố Dao quên đóng lại, gió theo tốc độ xe thổi vào, thổi trúng Cố Dao.
Cố Dao cẩn thận ngẩng đầu nhìn Sở Thanh Phong, chỉ thấy Sở Thanh Phong chuyên chú nhìn đường, cô chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của nàng mà thôi, nhưng lãnh ý trên đó lại khiến Cố Dao run sợ, không dám nhìn Sở Thanh Phong, Cố Dao xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc vội vàng mà qua, cô nheo mắt, lúc này vô tâm ngắm cảnh.
Sở Thanh Phong không phải người có việc trong lòng mà không nói, nàng đang khó chịu muốn có một đáp án, liền trực tiếp hỏi, Cố Dao sắp mê man thì đột nhiên nghe được: "Hiện tại ngay cả chờ tôi em cũng không muốn sao?"
Cố Dao quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn, cảm thấy có chút khó tin, chẳng lẽ Sở Thanh Phong giận cô vì chuyện này? Âm thầm may mắn, nhưng cô vẫn thật cẩn thận, thanh âm mềm mềm trong veo: "Không...!Không phải.
Tỷ tỷ, em có đợi, chỉ là chị thật lâu không ra, em nghĩ chị không muốn nhìn thấy em, cho nên em mới..."
Sở Thanh Phong thả chậm tốc độ, quay đầu nhìn Cố Dao, thấy cô có chút trốn tránh, hai tròng mắt thủy quang linh động, bộ dáng rất cẩn thận.
Sở Thanh Phong đột nhiên không đành lòng, liền quay đầu đi, tốc độ bắt đầu chậm thêm, phản ánh nội tâm của nàng.
Một tia gió thổi vào, Sở Thanh Phong mới phát giác nguyên lai cửa bên phía Cố Dao bị kéo xuống, nàng dứt khoát đóng điều hòa, hạ cửa bên mình xuống, gió mùa hè thổi vào, rất mát mẻ sảng khoái.
Hai người đều yên tĩnh trở lại, không khí cũng không còn ngưng trọng, Sở Thanh Phong lẳng lặng lái xe, Cố Dao phát giác đây không phải đường về nhà, quay đầu nhìn Sở Thanh Phong, nhịn xuống không hỏi, mặc kệ quan hệ giữa các nàng ra sao, cô vẫn luôn tin tưởng Sở Thanh Phong.
Sở Thanh Phong thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Dao, tôi nghĩ...!Chúng ta cần nói chuyện."
Cố Dao quay đầu, cả hai vừa lúc bốn mắt nhìn nhau, hai mắt Sở Thanh Phong bình thản thuần túy, giúp Cố Dao thả lỏng, không biết Sở Thanh Phong muốn nói chuyện gì, có chút không yên, miệng mấp máy, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Hảo."
Sở Thanh Phong không ngừng xe, dần dần rời xa nội thành, nhập vào vùng ngoại ô, Cố Dao không rõ phương hướng, không biết mục đích, tâm tư không đặt tại đây, cô đang suy nghĩ, nên nói cái gì.
Cuối cùng Sở Thanh Phong lái xe đến ven sông, ngọn đèn cũng không hôn ám, nhưng cũng không rõ lắm, bốn bề im lặng.
Nói là ven sông, kỳ thật đó cũng không phải sông, mà là một con đập chứa nước, cách đó không xa có một toà kiến trúc khổng lồ đang phát điện.
Sở Thanh Phong dừng xe, mở cửa, ra ngoài, đứng cạnh rào chắn, đón gió mang theo hơi nước, cúi đầu nhìn mặt nước lập loè dưới ngọn đèn đường, có chút sóng sánh.
Cố Dao đi theo xuống xe đứng bên Sở Thanh Phong, ánh mắt theo Sở Thanh Phong mà động, hai người yên lặng, có tâm tư riêng.
"Đêm hôm đó em chưa có nói xong, nói tiếp đi, tôi muốn nghe." Sở Thanh Phong ngẩng đầu không nhìn mặt nước, hai tay đan chéo trước ngực, quay đầu lại nhìn Cố Dao chậm rãi nói, ngữ khí không nhẹ cũng không nặng, không để lộ quá nhiều cảm xúc.
"Hảo." Cố Dao lẳng lặng quay đầu lại, đáp ứng.
Sau đó lại cúi đầu, làm như tiếp tục tự hỏi, kể tiếp, cô thủy chung cúi đầu nhìn mặt nước, chậm rãi nói ra, không giấu giếm, nhưng vẫn là không ngẩng đầu, tựa hồ không dám nhìn diễn cảm của Sở Thanh Phong rốt cuộc là gì.
Cố Dao tiếp lời ngày đó, tốt nghiệp trường cảnh sát, cha nuôi Tàng Thiên Hải chết, đối thoại giữa mình và Tàng Huyền Thanh ở WC...!Tất cả dựa theo trí nhớ mà nói ra.
Cố Dao nói xong, giương mắt xem Sở Thanh Phong, chỉ thấy nàng quay mặt, như đang ngắm nhìn nơi xa, xem không rõ diễn cảm, điều này làm cho Cố Dao có chút bất an, không biết nàng sẽ quyết định thế nào, lúc này cô giống như phạm nhân đang chờ tuyên án vậy.
Sở Thanh Phong nhíu nhíu mày, xoay đầu lại, sắc mặt rất tỉnh táo hỏi Cố Dao: "Vậy về sau em dự định làm thế nào?"
Biểu tình của Cố Dao luôn luôn phong phú, Sở Thanh Phong hỏi như vậy, liền nhíu mày, dáng vẻ rối rắm, từ bề ngoài đều có thể nhìn ra nội tâm cô đang đấu tranh tư tưởng.
Sở Thanh Phong không thúc giục cô, im lặng quan sát cô, không thể phủ nhận lúc này Cố Dao thật đáng yêu, nàng vẫn yêu Cố Dao, nàng không có buông, hơn nữa lời Cố Dao vừa nói, nàng cũng đã nghe đáp án mình muốn nghe, nàng và Cố Dao gặp nhau, yêu nhau, không phải là có ý định an bài, điểm này nàng cẩn thận cân nhắc, thấy rõ lòng mình rồi, luôn luôn để ý nhất.
"Tỷ tỷ..." Cố Dao kêu một tiếng, dừng một hồi, cô mới nói tiếp: "Đại tỷ nói...!Chị ấy đã quyết định tẩy trắng, sau này sẽ không làm chuyện phạm pháp nữa."
Sở Thanh Phong nhướng mày, Cố Dao dường như không phải trả lời vấn đề của mình, nhưng cũng như trả lời rồi, giữa mình và Tàng gia, em ấy vẫn không bỏ xuống được Tàng gia.
Đáp án này, Sở Thanh Phong đã sớm dự liệu, bởi vì nàng hiểu tính cách của Cố Dao, cô là người trọng tình trọng nghĩa, có ân tất báo.
Sở Thanh Phong có chút châm chọc, cười lạnh một tiếng, hỏi: "Hừ! Em tin?"
Cố Dao nhìn Sở Thanh Phong, cô rất khó xử, Tàng Huyền Thanh là Đại tỷ cô kính trọng, Sở Thanh Phong là người cô yêu, cô không muốn cả hai bị tổn thương, cả hai đều là người cô yêu, bất kể ra sao, không trả lời thẳng, chỉ nói: "Tỷ tỷ, Đại tỷ tốt lắm, chị ấy nói được thì sẽ làm được thôi, em..."
Sở Thanh Phong cau mày nhìn Cố Dao, thấy cô trả lời vòng vo, trong lòng đang nhớ lại những lời Lâm Tử Vận nói, đây chính là vận mệnh của bọn họ.
Cố Dao trầm mặc, Sở Thanh Phong tiếp nhận lời cô: "Dao, em biết Sở đội trưởng là cha tôi, tuy rằng tôi bất mãn ông ấy, nhưng không thừa nhận cũng không được, có đôi khi tôi rất bội phục ông, vì luôn luôn giữ vững nguyên tắc.
Tựa hồ đồ vật trong mắt ông, đều có thể phân rõ trắng hay đen, mặc kệ là duyên cớ nào, đúng là đúng, sai là sai."
Cố Dao không biết vì sao Sở Thanh Phong đột nhiên nói lời này, cô có một dự cảm bất hảo, chưa gì đã nghe Sở Thanh Phong nói tiếp: "Người ta đều nói con gái giống cha, nhưng tôi một chút cũng không giống ông ấy, tôi là người ích kỷ.
Dao, em và Tàng gia có quan hệ, đó là vận mệnh của em, tôi không miễn cưỡng em.
Nhưng mà mọi chuyện sau này liên quan tới Tàng gia, tôi sẽ không cho phép em tiếp xúc.
Tôi sẽ không vì em mà buông tha Tàng gia, Tàng gia phạm tội, bọn họ nhất định phải gánh vác hậu quả, đây là trách nhiệm của tôi.
Giữa chúng ta...!Tôi không hy vọng sau này còn có chuyện gì giấu giếm."
Sở Thanh Phong những lời này, nghe vào tai Cố Dao, thật sự là thoải mái, không phải ngữ khí, mà là ý tứ, Cố Dao kinh hỉ, đồng thời cũng lo lắng khó tin.
Sở Thanh Phong chỉ đơn giản như vậy liền tha thứ mình? Cô sững sờ ngơ ngác nghĩ, chuyện tốt tới quá nhanh làm cho người ta khó tiếp nhận.
Cố Dao quan sát Sở Thanh Phong, thấy nàng không giống giả bộ, trong lòng mới chậm rãi yên ổn.
Sở Thanh Phong và Tàng Huyền Thanh đã chú định sẵn là hai phe đối lập, sao cô không muốn hai người mình yêu có thể ở chung hòa thuận, nhưng đồng thời cũng biết, điều này không thể nào.
Có kết quả như vậy, cô hẳn là nên thỏa mãn, không nên quá tham lam, cô nghĩ đến Tàng Huyền Thanh đã bắt đầu tẩy trắng, chậm rãi thoát ly vòng luẩn quẩn, trong lòng lại thả lỏng rất nhiều.
Cuối cùng còn lại chính là vui sướng, hiển lộ ra ngoài, dùng sức gật đầu, còn có cái gì chưa đủ đâu, thật khẳng định trả lời: "Hảo.
Tỷ tỷ, em đã biết."
Sở Thanh Phong thấy Cố Dao thay đổi biểu tình, nhìn một hồi, sau đó đột nhiên ôm chầm Cố Dao, ôm thật chặt, Cố Dao sửng sốt, đây là làm sao vậy? Cô hỏi: "Tỷ tỷ, làm sao vậy?"
Sở Thanh Phong hít một hơi thật sâu, không khí như có mùi vị của Cố Dao, nằng nặng thở ra, đầu đặt lên vai Cố Dao, nở nụ cười, trả lời: "Không có.
Chỉ là...!Đói bụng."
"A..." Cố Dao lúc này mới nhớ tới hai người còn không có ăn cơm chiều đâu, tâm đặt lên Sở Thanh Phong, vội vàng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta mau về nhà thôi."
Sở Thanh Phong buông Cố Dao ra, nói: "Hảo." Trả lời đơn giản, lại khiến Cố Dao hạnh phúc, cảm giác thất mà phục, giống như đã trải qua mấy đời.
Hai người đi ra xe, trước khi ngồi lên, Cố Dao đột nhiên dừng lại, cơ hồ nhớ ra cái gì đó.
Sở Thanh Phong nghi hoặc nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tỷ tỷ, trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, nếu không chúng ta ra ngoài ăn?" Cố Dao có điểm tiếc nuối nói, nghĩ đến ăn ở nhà, cảm giác thật ấm áp, cô luôn luôn quý trọng.
Sở Thanh Phong cười cười, nói: "Không phải đại sự, đi siêu thị mua là được, nơi đó mở cửa 24/24."
Lên xe, hết thảy đều đã giải quyết, nhưng cảm giác thủy chung có chút không giống, giữa các nàng vẫn còn cách một bức tường, không thể quay về dĩ vãng.
Có lẽ các nàng cần một khoảng thời gian, để hoà hoãn xung đột.
Nhìn như giải quyết, kỳ thật vấn đề vẫn tồn tại, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi, không phải sao?
Thân thế của Tiểu Phỉ sắp được tiết lộ, mời các bạn đón xem....