Phân Ngoại Yêu Nhiêu FULL


Phương thức Tàng Thiên Hải giáo dục Tàng Huyền Thanh tuyệt đối không thích hợp xã hội ngày nay, hoàn toàn là giáo dục kiêu hùng tốc hành.

Nếu theo phương thức đó, thông thường sẽ có hai kết quả, một là dạy dỗ ra một kẻ điên, hai thì vẫn là kẻ điên, bất đồng là, người thứ nhất là điên lộ thiên, mà người thứ hai là điên kín đáo, giống như câu cửa miệng...!Không điên không thể sống!
Tàng Huyền Thanh lớn lên dưới phương thức giáo dục đó, cô suy nghĩ rất kín đáo, cũng rất điên cuồng.

Cô nhớ rõ Tàng Thiên Hải vẫn hay cường điệu vấn đề giữ hay bỏ.

Trong 30 giây, mạnh mẽ giữ lấy hay dứt khoát vứt bỏ...!Là tinh hoa Tàng Thiên Hải đúc kết.

Tuyển định Mộ Dung Phỉ trở thành người thừa kế Thanh Liên Hội, đối với Tàng Huyền Thanh mà nói, chính là vấn đề giữ hay bỏ, điểm này Tàng Huyền Thanh rất kiên quyết.

Cả hai cùng đi ăn tối, đã có một đoạn đối thoại như sau.

"Mộ Dung Phỉ, trong lòng ngươi có kính sợ cái gì không?" Tàng Huyền Thanh buông dao nĩa, tiếp nhận khăn mặt người hầu hợp thời đưa tới, nhẹ nhàng lau tay, nhìn như vô ý hỏi han.

Mộ Dung Phỉ theo Tàng Huyền Thanh đã 2 tháng, nàng biết Tàng Huyền Thanh chưa bao giờ nói lời vô nghĩa, mỗi một câu của cô đều có mục đích, đều có thâm ý.


Trong bát Mộ Dung Phỉ còn sót lại một ngụm cơm, nàng ngẩng đầu nhìn Tàng Huyền Thanh đang lau tay, không trả lời ngay, tiếp tục ăn hết bát cơm, bát trống trơn, một hột cơm cũng không có, sạch sẽ tựa như mới vừa rửa sạch.

Buông bát đũa phát ra thanh âm, Mộ Dung Phỉ âm thầm suy tư về vấn đề của Tàng Huyền Thanh, nàng biết "kính sợ" có ý tứ gì, lại thủy chung chưa từng lo qua.

Cái gì khiến mình kính sợ sao? Mộ Dung Phỉ cũng không biết, cho nên nàng đáp: "Ta không biết."
Tàng Huyền Thanh tiện tay bỏ khăn vào trong chậu, sau đó phất tay ý bảo người hầu rời đi, cô cau mày nhìn Mộ Dung Phỉ, cùng một người không biết cái gì gọi là "kính sợ" đàm luận kính sợ, quá vô vị.

Nhưng trong ấn tượng của cô, Mộ Dung Phỉ không phải là người ngu xuẩn, bằng không cô cũng sẽ không lựa chọn Mộ Dung Phỉ.

Vì thế cô hỏi: "Ngươi có biết ý tứ của hai chữ này không?"
"Biết." Mộ Dung Phỉ không cần suy nghĩ, đáp án hệt như từ điển giải thích: "Kính sợ, là thái độ của nhân loại đối đãi với một sự vật, kính trọng lại sợ hãi, kính sợ thần thánh."
Tàng Huyền Thanh híp mắt, Mộ Dung Phỉ biết đáp án nhưng chẳng để nó vào mắt, trong lòng cô thầm than, Kinh Luân quả nhiên không có nói sai, đứa nhỏ này đích xác có tâm ma rất nặng, không kính sợ ai, không sợ hãi thứ gì; không sợ hãi thứ gì, liền không hề cố kị, cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải sắp thành ma sao?
Nhưng là...!Tàng Huyền Thanh hiểu, nếu không kính sợ bất cứ thứ gì, vậy rất tốt, mình không tất tiếp tục phiền toái đi phá hủy kính sợ ban đầu của em ấy, lại đắp nặn sự kính sợ mới.

Tàng Huyền Thanh nhẹ nhàng cười, điên đảo chúng sinh, thản nhiên hỏi: "Sao ngươi cứ nhìn môi ta hoài vậy?"

Tàng Huyền Thanh không phải hỏi lần đầu tiên, mà Mộ Dung Phỉ trả lời cũng chưa từng thay đổi, vẫn là hai chữ đơn giản: "Ta thích." (mình thích thì mình nhìn thôi ahihi)
Tàng Huyền Thanh tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi kính sợ ta không?"
Mộ Dung Phỉ nhìn Tàng Huyền Thanh, ánh mắt định trên môi son màu đỏ, nghiêng đầu, là động tác khi nàng tự hỏi, không cần giấu giếm trạng thái.

Kính sao? Mộ Dung Phỉ cảm thấy hẳn là không có, nàng không có kính trọng bất luận kẻ nào, sợ sao? Cũng không, nàng chưa bao giờ sợ hãi, cũng không biết mùi vị sợ hãi là như thế nào.

Đúng lúc này, Mộ Dung Phỉ trong đầu đột nhiên mất khống chế xuất hiện một hình ảnh, một gian phòng nhỏ hẹp hôn ám, một tiểu cô nương cô độc cuộn tròn ở góc, nơi nơi đều là máu, sàn nhà, vách tường, sàng đan, tất cả đều là máu...!Sau đó cảm giác tim đập nhanh tràn ngập trái tim nàng, toàn thân một trận rét lạnh cùng đói khát.

"Hửm?"
Một tiếng kêu nhẹ nhàng, kéo Mộ Dung Phỉ ra khỏi hình ảnh đó, huyết sắc quỷ dị biến mất, trước mắt ngưng tụ ra bờ môi đỏ đẹp đẽ, hai tròng mắt nàng kín đáo nhìn chằm chằm một mảnh mờ mịt.

Âm thanh là Tàng Huyền Thanh phát ra, sau khi cô hỏi, Mộ Dung Phỉ cũng chỉ là nhìn chằm chằm môi cô, không có trả lời, hơn nữa hai mắt cũng càng ngày càng mê man.

Tàng Huyền Thanh nhíu mày nhìn Mộ Dung Phỉ một hồi, đoán rằng nàng hẳn là mê man không biết đi, vì thế không hề chờ đáp án của nàng, tiếp tục nói: "Trước kia, mọi người kính sợ thần linh, hiện nay lại kính sợ pháp luật, hoặc là đạo nghĩa, mà ta...!Cái gọi là thần linh, pháp luật, đạo nghĩa, chưa từng khiến ta kính ngưỡng sợ hãi, ta chỉ kính sợ hai người, là cha mẹ ta thôi."
Mộ Dung Phỉ biết Tàng Thiên Hải, ở H thị tuyệt đối có thể nói là nhân vật phong vân, ở trong mắt một số người, hắn thật sự có thể xem như kiêu hùng.


Tàng Huyền Thanh dừng một cái rồi nói tiếp: "Cha ta nói qua, trà bảy phần, cơm tám phần, rượu mười phần.

Vô luận làm chuyện gì, đều phải nắm chắc mức độ, muốn trở thành thượng vị giả, nhất định trong lòng phải kính sợ cái gì đó.

Cho nên...!Mộ Dung Phỉ, ngươi cần phải tìm được kẻ khiến ngươi kính sợ.

Mà ta...!Sẽ trở thành kẻ đó."
Mộ Dung Phỉ luôn luôn im lặng nghe, nàng phát giác Tàng Huyền Thanh quả thật xem Tàng Thiên Hải như thần, không có gì là không làm được, lời Tàng Thiên Hải nói, đối với cô tựa như chân lý.

Dời tầm mắt từ môi qua hai tròng mắt Tàng Huyền Thanh, phát hiện trong đó một mảnh bình tĩnh, không có kiêu ngạo cũng không có bá đạo, giống như đang nói chuyện phiếm, lơi lỏng bình thường.

Tàng Huyền Thanh chưa bao giờ bắn trượt mục tiêu, cô có bằng chứng cùng tự tin, Mộ Dung Phỉ mỗi lần nhìn môi mình, ánh mắt ngưỡng mộ đó chính là bằng chứng, cô cũng chưa bao giờ khuyết thiếu tự tin, trong lòng cô, trừ bỏ mẫu thân, cô chính là nữ nhân tốt nhất trên thế giới này.

Nhưng tự tin xong, cô cũng bất đắc dĩ, bởi vì...!Trên thế giới này không có nam nhân nào xứng đôi với cô.

Đối diện Tàng Huyền Thanh, Mộ Dung Phỉ trầm ngâm, rốt cuộc sự tự tin của nữ nhân này đến từ nơi nào vậy, là cô quá đề cao bản thân, hay là quá coi thường nàng đây.

Mộ Dung Phỉ không đáp, bởi vì lúc này mặc kệ hùa theo hay phản bác cũng không thể đạt tới hiệu quả tốt nhất, chỉ có trầm mặc mới là có lợi nhất.


"Biết chưa?" Tàng Huyền Thanh lại khuynh thành cười, khẳng định lặp lại, nói: "Mộ Dung Phỉ, từ nay về sau, không cần mệnh lệnh của ta, ngươi vẫn có thể động thủ, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta là kẻ khiến ngươi kính sợ, ta yêu thích ngươi chính là vinh hạnh của ngươi!"
Mộ Dung Phỉ đối Tàng Huyền Thanh, khó hiểu trong lòng có tư vị gì, nữ nhân này rất khôn khéo, làm cho người ta không thể nhìn thấu, nhưng Mộ Dung Phỉ biết mình giờ phút này cần phải đáp ứng điều kiện, vì thế mặt không chút thay đổi gật gật đầu, thật keo kiệt chỉ phun một chữ: "Vâng!"
Đối thoại xong, Mộ Dung Phỉ lại gặp được động tác thường hay xuất hiện của Tàng Huyền Thanh, cô ngáp, sau đó nhắm mắt bài trừ nước mắt, dùng ngón tay nhỏ nhắn lau đi, tư thế kia như chú mèo lười thức dậy sau giờ Ngọ, nhưng Mộ Dung Phỉ biết, tuyệt đối không thể bị nữ nhân này lừa gạt, cô tuyệt đối không phải mèo nhỏ dịu ngoan, mà là...!Cọp mẹ giả vờ dịu ngoan.

Ngáp xong, Tàng Huyền Thanh tựa hồ đã khôi phục bộ dáng vô cùng buồn chán, hai mắt vô thần, bất cứ chuyện gì trên thế gian cô cũng không có hứng.

Cô hỏi: "Hiện tại theo ta đến Bóng Đêm đi, những người đó hẳn là đã đến đông đủ, có lẽ đã chờ chúng ta một lát rồi."
Tàng Huyền Thanh đứng dậy đi đến cửa, Mộ Dung Phỉ trầm mặc đuổi kịp.

Tuy rằng Tàng Huyền Thanh vừa khẳng định tất cả hẳn là đến đông đủ, trong lòng nàng lại nghĩ, hẳn là không có ai dám đến muộn thì đúng hơn, nếu có...!Vậy ngày mai tiễn hắn xuống địa ngục đi thôi, địa ngục tồn tại không phải vì lý do này sao...!
Đi đến cỗ xe Benz màu đen quen thuộc, Mộ Dung Phỉ theo quán tính muốn vòng qua đầu xe đến ghế lái, Tàng Huyền Thanh lại ngăn cản: "Mộ Dung Phỉ, ngươi phải thời thời khắc khắc chú ý thân phận của mình, giờ phút này ngươi không thích hợp lái xe, ra đằng sau ngồi với ta."
Tàng Huyền Thanh nói xong thì chui vào xe, Mộ Dung Phỉ đứng tại chỗ lặng đi, thân phận? Thân phận gì cơ?
Chờ Mộ Dung Phỉ ngồi vào xe, lại phát hiện bên trong không chỉ có Tàng Huyền Thanh, còn có Kinh Luân chắp hai tay nhắm hai mắt.

Đồng tử Mộ Dung Phỉ không tự giác co rút, tên Kinh Luân này chẳng lẽ luôn luôn ở trong xe sao? Thậm chí một chút khí tức mình cũng chưa phát giác được.

Ừ, bà Thanh bả không chỉ tự tin mà còn tự kỷ nữa....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận