Khẩu cung của Mộ Dung Phỉ rất ngắn, cũng không tốn quá nhiều thời gian, Lâm Tử Vận lại dùng hết một giờ mới nhìn xong, cũng không phải cô có bao nhiêu dụng tâm, chỉ là ý không ở lời thôi.
Lâm Tử Vận rất hài lòng Mộ Dung Phỉ, phi thường hài lòng, ấn tượng đối Mộ Dung Phỉ trong nội tâm bắt đầu đổi mới, xem ra Mộ Dung Phỉ cũng không phải đầu gỗ, ngược lại là rất thông minh.
Trong tờ khai, Mộ Dung Phỉ nói mình từ nhỏ có chứng tự bế, cho nên khi nàng bị kinh hách, mới đột nhiên động thủ với Cố Dao.
Đối với loạt phi đao trên người, Mộ Dung Phỉ giải thích, nàng cảm thấy có người muốn thương tổn nàng, chỉ là vì tự bảo vệ bản thân.
Mặc kệ Mộ Dung Phỉ có chứng tự bế thật không, Lâm Tử Vận không quan tâm, cô chỉ biết là phần khẩu cung này phi thường hoàn mỹ, cơ hồ là sửa hướng đi của vụ án sang Mộ Dung Phỉ phòng vệ chính đáng, logic cũng tuyệt đối không có trở ngại, mọi người đều biết, người có chứng tự bế, tâm lý luôn bất định.
Lâm Tử Vận đảo qua một cái liền xem xong, nhưng cô lại không nghĩ nhanh như vậy rời đi, cũng chỉ có nữ nhân kêu Diệp Tuệ Linh trước mắt, mới có thể hấp dẫn cô từ cái nhìn đầu tiên, sau đó thật sâu khắc dưới đáy lòng.
Lâm Tử Vận không che giấu nhìn Diệp Tuệ Linh, không sợ Diệp Tuệ Linh phát hiện tầm mắt của mình, cô tùy ý nhìn Diệp Tuệ Linh tóc đen dài hiền thục, mềm mại như tơ lụa, thấy nàng bởi vì sợ sợi tóc ngăn trở tầm mắt, mà vén chúng ra sau tai, lộ ra hai vành tai khéo léo vi tiêm.
Một giờ này đối với Lâm Tử Vận, có lẽ là hưởng thụ, đối với Diệp Tuệ Linh, tuyệt đối là dày vò, Lâm Tử Vận nhìn nàng không che giấu, tùy ý phi thường, nàng không muốn phát giác cũng không được, nữ nhân da mặt dày như Lâm Tử Vận, nàng vô pháp lý luận gì, vì người thua tuyệt đối sẽ là nàng.
"Cưỡng gian" bằng thị giác không phạm pháp, pháp luật không quy định, hơn nữa Lâm Tử Vận xem khẩu cung là phù hợp trình tự tư pháp, Diệp Tuệ Linh không có cách đuổi Lâm Tử Vận.
Diệp Tuệ Linh cảm thấy đầu mình thấp đến nỗi sắp gãy cổ, thật sự không thể chịu đựng được tình huống này, nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt lãnh mạc, ánh mắt xuyên thấu qua kính cận chống lại cô, hỏi: "Đã lâu như vậy, cô còn chưa xem hết?"
Lâm Tử Vận vốn đang nhìn Diệp Tuệ Linh, Diệp Tuệ Linh đột nhiên ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của cô, nhưng Lâm Tử Vận cũng không xấu hổ, ngược lại là càng thêm thản nhiên.
Nghe Diệp Tuệ Linh hỏi, cô cười hì hì, có điểm tà khí, cố trang nghi hoặc hỏi: "Chị nói khẩu cung hay là chính chị? Nếu là khẩu cung, tôi đã xem xong.
Nhưng nếu là Tuệ Linh tỷ tỷ, tôi thế nào đều xem không xong, cũng không đủ."
Diệp Tuệ Linh nhíu nhíu mày, nàng chưa bao giờ gặp qua nữ tử như thế, là nữ nhân, bề ngoài cũng cực kỳ nữ tính, lại ưa thích phụ nữ, vừa gặp phải mỹ nữ liền võ mồm sinh hoa, tính ra cũng là kỳ nữ tử.
Nhưng kỳ nữ tử đó không phải loại Diệp Tuệ Linh kính nể, ngược lại là cảm thấy có chút ngang ngạnh, nàng không để ý tới Lâm Tử Vận xích lỏa trắng trợn trêu chọc, vẫn duy trì lãnh mạc, nói: "Nếu đã xem xong rồi, xin mời cô đi cho."
Lâm Tử Vận nhìn Diệp Tuệ Linh, cô nghĩ mình rốt cuộc thích nữ nhân này cái gì đây? Vì sao đầu tiên nhìn đã bị nàng hấp dẫn? Trong lòng không nhịn được đem nàng ra so với Tàng Huyền Thanh, đây là hai nữ nhân duy nhất cô thiệt tình thích, nhưng mà nghĩ lại, Tàng Huyền Thanh cùng Diệp Tuệ Linh hoàn toàn bất đồng, điểm chung duy nhất, chính là các nàng đều đã từng đánh bại mình, thất bại thảm hại.
Thua Tàng Huyền Thanh võ công, mà thua Diệp Tuệ Linh, là Lâm Tử Vận lần đầu lên toà án.
Lâm Tử Vận nghĩ đến đây, cô nhíu nhíu mày, cô phát giác hình như mình đều là bị hung hăng đánh bại, mới bắt đầu thích đối phương, chẳng lẽ mình có khuynh hướng M? Tuy rằng cô tự nhận mình thụ, nhưng lại không thích bị ngược a...!(con lạy má, má có chỗ nào giống thụ?)
Nghĩ tới nghĩ lui, so sánh đến so sánh đi, Lâm Tử Vận vẫn là nghĩ không ra, cuối cùng nghĩ, đây là duyên phận đi, sau đó liền từ bỏ vấn đề này.
Nhớ tới lần đầu lên toà án bị Diệp Tuệ Linh đánh bại, Lâm Tử Vận cũng thấy có chút buồn cười, cô không để ý đến Diệp Tuệ Linh hạ lệnh đuổi khách, ngược lại hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị còn nhớ rõ bộ dạng lần đầu tôi lên toà án không? Lần đó chị thiếu chút nữa khiến tôi mất đi niềm tin vào chức nghiệp mình đã lựa chọn, bất quá hoàn hảo, chị đã cổ vũ tôi, tôi mới được ngày hôm nay, kỳ thật trong lòng tôi luôn luôn cảm kích chị."
Nghe Lâm Tử Vận nhắc tới, Diệp Tuệ Linh cũng không tự giác nhớ lại, lần đó hai người lần đầu so gang, Diệp Tuệ Linh cũng là trí nhớ khắc sâu, lúc ấy Lâm Tử Vận ngây ngô vô cùng, vừa nhìn đã biết là lần đầu xuất trận, hơn nữa nàng còn nhớ rõ mình lần đầu thấy Lâm Tử Vận, liền không tự giác sản sinh hảo cảm, chẳng qua là bởi vì Lâm Tử Vận có một túi da quá dễ lừa gạt người đi.
Lâm Tử Vận lần đầu lên toà, cho nên không hề kinh nghiệm, trong lúc tranh luận bị Diệp Tuệ Linh phản biện đến á khẩu không trả lời được, Diệp Tuệ Linh bây giờ còn nhớ rõ Lâm Tử Vận lúc ấy vẻ mặt thất bại nản lòng.
Đối với bề ngoài xinh đẹp Lâm Tử Vận, Diệp Tuệ Linh cũng không biết vì sao lại đột phát thiện tâm, nhìn cô ngơ ngác ngồi ở chỗ kia có chút không đành lòng, liền nhịn không được đi qua muốn an ủi cô một chút.
Diệp Tuệ Linh không ngờ, nàng mới vừa tới gần, còn chưa mở miệng nói, Lâm Tử Vận đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Diệp Tuệ Linh thì lặng đi một chút, tuy rằng bộ dạng thâm thụ đả kích, nhưng vẫn là đối Diệp Tuệ Linh lộ ra lễ phép, ngọt ngào cười nói: "Diệp Tuệ Linh tỷ tỷ, chị rất lợi hại."
Lâm Tử Vận biết tên mình, Diệp Tuệ Linh cũng không thấy kỳ quái, bởi vì chỗ ngồi có bài danh.
Nhưng đối với một nữ tử trẻ tuổi thất bại, vẫn có thể cười với "đầu sỏ gây nên" là nàng, còn chân thành lộ ra dáng vẻ tôn kính bội phục, giáo dưỡng tốt như vậy, lập tức nhượng Diệp Tuệ Linh tăng thêm một tầng hảo cảm.
Diệp Tuệ Linh mỉm cười nói với cô: "Em lần đầu lên toà, kinh nghiệm không đủ, hoàn toàn để đối thủ nắm giữ tiết tấu là không thể tránh khỏi, em không cần cảm thấy mình vô dụng, hãy tiếp tục cố gắng, tôi vẫn chờ em đến đánh bại tôi."
Nói xong câu đó, Diệp Tuệ Linh nhớ rõ mình là dùng ánh mắt cổ vũ cùng nụ cười hữu hảo nhìn Lâm Tử Vận, Lâm Tử Vận sửng sốt một hồi, cô đột nhiên nói khiến Diệp Tuệ Linh rất kinh ngạc: "Tuệ Linh tỷ tỷ, ban nãy em nhìn xa đã thấy chị rất đẹp rồi, không nghĩ tới nhìn gần trông chị còn đẹp hơn.
Tuệ Linh tỷ tỷ yên tâm, em nhất định sẽ đuổi theo chị."
Được khích lệ, Diệp Tuệ Linh có điểm ngượng ngùng cười cười, nhưng lại đối Lâm Tử Vận câu nói sau cùng không có nghĩ nhiều, đáp ứng: "Tốt lắm, tôi sẽ chờ em đuổi theo tôi."
Diệp Tuệ Linh hồi tưởng lại, thật sự hối hận không kịp, đều do Lâm Tử Vận bề ngoài rất mê người, cũng chỉ tự trách mình không đủ cẩn thận, dễ dàng trêu chọc Lâm Tử Vận, nàng muốn thoát khỏi cũng không kịp nữa.
(chỉ có thể nói số Linh tỷ quá xui!)
Diệp Tuệ Linh cũng sẽ không bồi Lâm Tử Vận nhớ lại chuyện cũ, đối với nàng mà nói, kia tựa hồ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, vì thế nàng nói với Lâm Tử Vận: "Tôi đã quên, cô xem xong thì đi đi, đừng trở ngại tôi công tác."
Lâm Tử Vận sớm đoán được Diệp Tuệ Linh sẽ có phản ứng như thế, lơ đễnh, buông tay nhún vai cười nói: "Vậy được, tôi đi đây.
Bất quá Tuệ Linh tỷ tỷ cũng đừng quá vất vả, công tác vĩnh viễn là làm không xong, phải nhớ nghỉ ngơi nhiều hơn."
Lâm Tử Vận tổng là như thế này, cáo biệt vẫn không quên nói vài lời quan tâm, Diệp Tuệ Linh cùng Lâm Tử Vận ở chung lâu như vậy, biết đây là khi đối đãi với nàng mới có.
Nàng không phải đầu gỗ, trong lòng không cảm động là không thể nào.
Nhưng...!Nếu Lâm Tử Vận không thích phụ nữ, không truy đuổi nàng...!Nếu Lâm Tử Vận không phải luật sư biện hộ cho Thanh Liên Hội...!Thật tốt biết bao.
"Tái kiến." Diệp Tuệ Linh sẽ không cấp Lâm Tử Vận một chút tí hi vọng, nàng là người coi trọng cảm tình, mặc kệ mình đối Lâm Tử Vận là chán ghét cũng tốt, ưa thích cũng thế, khi đã xác định mình và Lâm Tử Vận không có khả năng, nàng cũng sẽ không cấp Lâm Tử Vận chút hi vọng nào, bởi vì nàng biết, nàng cũng thử qua, lúc bắt đầu yêu không thật lòng, mới là đả thương người nhất.
Lâm Tử Vận cười cười đứng lên, nhưng không có lập tức xoay người, mà là nhìn xuống Diệp Tuệ Linh, trong mắt dường như có sự si mê khiến người phát sợ.
Diệp Tuệ Linh ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt Lâm Tử Vận, trong lòng lại một lần nữa đau đớn.
Vì sao sẽ đau? Diệp Tuệ Linh không biết, có lẽ có một ngày nàng sẽ biết, bởi vì nàng luôn thương tiếc Lâm Tử Vận, sợ cô yêu đến khổ mà thôi.
Mới vừa muốn mở miệng hỏi Lâm Tử Vận "sao còn chưa đi, sững sờ ở trong này làm gì", nhưng Diệp Tuệ Linh không nghĩ tới, cũng hoàn toàn phản ứng không kịp, là Lâm Tử Vận đột nhiên cúi xuống, mổ lên bờ môi nàng một chút, lập tức rời đi.
Diệp Tuệ Linh thoáng chốc đỏ bừng cả mặt, trừng Lâm Tử Vận, nàng không nghĩ tới Lâm Tử Vận không chỉ trêu chọc mình, mà còn dám lòng tham không đáy xâm phạm mình nữa.
Lâm Tử Vận hôn xong, còn vươn ra đầu lưỡi hồng nhạt, liếm liếm môi, tiếp theo nhấm nháp 2-3 cái như đang hưởng thụ mỹ thực: "Tuệ Linh tỷ tỷ, hương vị rất thơm, cám ơn nụ hôn của chị nha."
Diệp Tuệ Linh tức giận trừng Lâm Tử Vận, trơ mắt nhìn Lâm Tử Vận dùng đầu lưỡi thưởng thức hương vị của mình, cảm giác này nhượng tâm Diệp Tuệ Linh khống chế không nổi nhảy dựng lên, chính nàng cũng không biết là tức giận hay thế nào, dù sao thẹn quá hoá giận, Diệp Tuệ Linh còn cảm thấy động tác của Lâm Tử Vận rất mị hoặc, mị hoặc làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Lâm Tử Vận nói xong, cũng không đợi Diệp Tuệ Linh phản ứng, xoay người bước đi, động tác rất nhanh, đây là lần đầu tiên trước mặt Diệp Tuệ Linh cô tiêu sái như thế, không có một tia lưu luyến, chẳng qua là bởi vì hôm nay cô đã chiếm đủ ngon ngọt rồi, cho nên thoả mãn.
Lâm Tử Vận đi ra khỏi cửa, Diệp Tuệ Linh mới kịp phản ứng, tùy tay cầm lấy một quyển sách luật khá dày trên bàn ném qua, nhưng Lâm Tử Vận lại vừa vặn đóng cửa, quyển sách kia đánh vào ván, phát ra một tiếng "rầm" thật vang.
Lâm Tử Vận nghe tiếng cửa bị va đập, cười như hồ ly lừa được một khối thịt từ mồm quạ đen, cực kỳ đắc ý.
Cô luôn luôn mỉm cười, đi vào thang máy, tựa vào tường, vui vẻ "haha" ra tiếng, thì thào lẩm bẩm: "Diệp Tuệ Linh, tôi sẽ truy được chị, là tự chị nói đó, chờ tôi đuổi theo chị...!Tôi có thể khiến chị ly hôn, cũng tuyệt đối có tin tưởng sẽ chiếm được chị."
Lâm Tử Vận đi rồi, Diệp Tuệ Linh lăng lăng nhìn cửa, tựa hồ nàng cũng bị âm thanh đó hù sợ, ánh mắt mờ mịt.
Môi nàng nóng lên, không tự giác, nàng lấy tay nhẹ vỗ, cũng không biết nghĩ cái gì.
"Vì tình yêu ta trao người hết, xin người đừng khiến tim này mong nhớ, hãy hứa sẽ mãi bên ta.".