Sở Thanh Phong trở lại văn phòng, ngồi xuống mới nhớ, mình thỉnh Cố Dao ăn cơm hoàn toàn là tạm thời nảy lòng tham, căn bản cái gì cũng chưa chuẩn bị, nàng vội vàng nhìn đồng hồ ở trên bàn, đã 3h30 chiều, cách giờ tan tầm còn hai tiếng rưỡi, khẽ nhíu mày tính nhẩm, nếu nàng chạy nhanh thì hẳn là kịp.
Nghĩ kỹ, Sở Thanh Phong đứng dậy, thu thập một chút liền đi ra văn phòng, ở ngoài cửa đứng lại một chút, tiếp cận Chu Vân, công đạo hắn một tiếng, nếu có việc gấp thì gọi cho nàng, sau đó cũng không đợi Chu Vân hỏi cái gì, vội vàng ra ngoài.
Chu Vân nhìn thấy Sở Thanh Phong cước bộ vội vàng, khẽ nhíu mày chưa kịp hỏi Sở Thanh Phong có phải có việc gấp hay không, bây giờ còn chưa tới lúc tan việc, tuy rằng không có chuyện gì làm, nhưng nghiêm khắc tính ra, Sở Thanh Phong coi như trốn việc, trong ấn tượng của hắn, Sở Thanh Phong chưa bao giờ như thế.
Chu Vân có dự cảm, cho dù Sở Thanh Phong gấp gáp, cũng sẽ không nói với hắn, nghĩ vậy, hắn ngồi yên một hồi, thở dài một hơi.
Cố Dao cũng phát hiện Sở Thanh Phong đi mất, cô không biết Sở Thanh Phong đi đâu, trong lòng cũng nghĩ Sở Thanh Phong có việc gấp, không phải chị ấy hẹn mình ăn cơm chiều sao? Sao lại đi trước? Cô xem bóng lưng Sở Thanh Phong, cũng có dự cảm, nhưng bất đồng với Chu Vân, cô nghĩ Sở Thanh Phong nhất định sẽ không sai hẹn, nghĩ vậy, Cố Dao mỉm cười, tiếp tục cúi đầu xem án.
Sở Thanh Phong vừa lái xe vừa nghĩ, nên mua nguyên liệu gì nấu những món gì mới tốt.
Lần trước thỉnh Cố Dao ăn cơm mà mua một đống sách, lần đó dùng qua xong liền bị nàng tùy ý đặt lên giá, sau đó cũng chưa đụng đến, cho nên nàng vẫn không lành nghề, trong đầu chỉ nhớ rõ lần trước đã làm những món gì, mặc dù nói mời người ăn cơm thì sao cũng được a, bên ngoài cả nùi khách sạn, không lo tìm không thấy địa phương dùng cơm, nhưng Sở Thanh Phong nghĩ, nàng muốn tỏ tình với Cố Dao, trong nhà là tốt nhất.
Cuối cùng Sở Thanh Phong quyết định, vẫn là y theo lần trước đi, vì khi Cố Dao ăn cơm, cô ăn rất nhiều, hẳn là thích a.
Quyết định rồi, Sở Thanh Phong liền lái xe đến chợ.
Gần hạ ban, Cố Dao không ngừng nhìn đồng hồ, trước kia cô đều không vội tan tầm, trở về cũng cô độc một người, so với tăng ca thì càng thêm nhàm chán, nhưng hôm nay cô thường xuyên xem đồng hồ, Sở Thanh Phong nói mời cô ăn cơm chiều, nhưng 3h30 Sở Thanh Phong lại đi ra ngoài, đến bây giờ cũng chưa trở lại, cô nghĩ có phải Sở Thanh Phong đã quên ước hẹn, bị việc gấp triền thân đi không được.
Miên man suy nghĩ, trong lòng càng ngày càng không kiên nhẫn, án lệ nguyên bản hứng thú nồng đậm cũng xem không vô nữa, ngồi không chờ tan tầm.
Giờ tan sở cuối cùng đã tới, hôm nay không có gì phát sinh, đối với ai cũng đều là chuyện tốt.
Trừ bỏ nhân viên trực ban, mọi người lục tục đi hết, Cố Dao ngồi tại chỗ, bình thường độc lai độc vãng, cho nên các đội viên khác cũng không có đến hỏi cô vì sao còn chưa đi.
Qua 15 phút, Cố Dao vẫn ngồi ngây ra đó, cả văn phòng chỉ còn lại ba người, trừ bỏ Cố Dao, còn có hôm nay đến phiên trực ban Trần Hy và một đội viên khác.
Trần Hy ngồi sau lưng Cố Dao, hắn chỉ có thể nhìn đến ót Cố Dao, Cố Dao cũng không phát giác, kỳ thật Trần Hy tổng là như thế này yên lặng nhìn cô, tưởng tượng cô đang có biểu tình gì.
Trần Hy có ý với Cố Dao, cả tổ trọng án ai cũng biết, chỉ có Cố Dao là không biết, tình huống này có điểm giống Sở Thanh Phong.
Trần Hy không biết mình có hi vọng không, Cố Dao chỉ xem hắn là đồng sự, hắn cũng chưa từng hướng Cố Dao thổ lộ qua, không phải thẹn thùng không dám, chỉ sợ dọa chạy Cố Dao, hơn nữa hiện tại cũng không có tình địch xuất hiện, hắn nghĩ hết thảy vẫn là từ từ sẽ đến đi.
Đứng dậy, đi đến bên cạnh Cố Dao, Trần Hy mỉm cười hỏi: "Cố Dao, sao còn chưa về? Chẳng lẽ cô muốn trực ban với tôi?"
Lúc này Cố Dao đang suy nghĩ về Sở Thanh Phong, Trần Hy đi đến bên cạnh cô cũng không biết, Trần Hy mở miệng nói, cô mới phát giác, nhìn Trần Hy lặng đi một chút, sau đó lễ phép mỉm cười nói: "À, tôi chưa xem xong văn kiện, xem xong sẽ đi ngay."
Cố Dao miệng nói là vì xem văn kiện, lại trước khi trả lời Trần Hy, theo bản năng nhìn đồng hồ.
Cũng không biết là do Cố Dao cố ý bỏ qua, hay là thật sự không nghe được Trần Hy trêu ghẹo, mà Trần Hy thấy Cố Dao xem giờ, đoán rằng cô kỳ thật đang đợi người đi?
Nghĩ vậy, ánh mắt Trần Hy ảm đạm xuống, không nói thêm gì, hắn cũng theo Cố Dao bỏ qua lời mình vừa nói, đổi chủ đề: "Nghiêm túc vậy ta? Xem ra tôi phải hảo hảo học tập cô một chút, bằng không chúng ta tiến vào cảnh cục cùng lúc, tôi rớt lại phía sau cô là không thể được."
Đây chỉ là một câu nói đùa bình thường giữa đồng sự, cũng không quá khó khăn ứng phó, Cố Dao vừa định trả lời, di động vang lên.
Theo bản năng liền biết nhất định là Sở Thanh Phong đánh tới, trong lòng khẩn cấp muốn bắt, vì thế thật có lỗi đối Trần Hy mỉm cười, cô cầm điện thoại lên nhìn, quả nhiên là Sở Thanh Phong, khoé miệng không tự giác gợi lên, thái độ cũng trở nên ôn nhu nhu thuận, nhưng Trần Hy còn ở đây, Cố Dao không nói ra xưng hô, dù sao tại chức vẫn cần phải kiêng dè không được thân cận lãnh đạo quá, bằng không chắc chắn sẽ sinh ra lời đồn, chỉ đơn giản "alô" một tiếng.
Bên kia, Sở Thanh Phong tựa hồ có điểm lo lắng cùng hối lỗi, nàng hỏi: "Cố Dao, em đang ở đâu? Tôi có việc chậm trễ, nhất thời quên thời gian."
Nghe Sở Thanh Phong nói, Cố Dao không trách cứ, ngược lại thêm một chút vui sướng, quả nhiên Sở Thanh Phong là bởi vì một vài chuyện trọng yếu mà chậm trễ, chứ không phải đã quên ước hẹn với mình, cô đối Sở Thanh Phong, luôn không tự kìm hãm được cười ngọt, cho dù Sở Thanh Phong chỉ có thể nghe lời của cô, nhìn không tới vẻ mặt của cô, cô đáp: "Không có việc gì, em còn ở cục cảnh sát."
Sở Thanh Phong thở dài nhẹ nhõm, nói tiếp: "Em thu thập đồ đạc đi, tôi đến đón em."
Chẳng biết vì sao, Cố Dao không muốn cho Trần Hy biết chuyện của cô và Sở Thanh Phong, trước khi trả lời, liếc Trần Hy một cái.
Trần Hy cũng không ngốc, thấy Cố Dao nhìn mình, chỉ biết điện thoại là không tiện cho hắn nghe, thật có lỗi cười, xoay người về bàn công tác, quay lưng lại, mày cũng nhíu lại theo, đoán Cố Dao rốt cuộc đang cùng ai gọi điện thoại đâu, xem vẻ mặt cùng khẩu khí của cô, sao quá giống cô gái đang yêu?
Hắn đã yêu hai lần, bên người cũng có bạn nữ, giống Cố Dao trạng thái này, sao hắn không biết? Mặc kệ hắn nghĩ thế nào cũng vô dụng, trừ phi hắn mở miệng hỏi, nhưng hắn lại thấy mình có tư cách gì hỏi người ta, chỉ là đồng sự mà thôi, lấy cái gì tới hỏi gia sự người ta? Trong lòng mất mát chậm rãi thong thả quay về bàn công tác, hắn vẫn có thể nghe thấy Cố Dao hạ âm lượng, nói: "A? Không cần, em ngồi xe buýt qua là được rồi."
Những lời này nhượng Trần Hy càng thêm xác định, Cố Dao lưu lại đích thực là vì chờ người, chứ không phải nhìn án lệ, vì thế càng thêm mất mát.
Hắn chỉ có thể tự thừa nhận, Cố Dao căn bản là không biết, cho dù Cố Dao biết, có lẽ cũng sẽ làm bộ như không biết đi.
Cố Dao mới nói xong câu đó, chỉ nghe thấy Sở Thanh Phong cười mắng: "Tiểu đồ đần, tôi kêu em đi ra, có nghĩa là tôi đã đến cục cảnh sát nha."
"Đồ đần" nguyên lai là nghĩa xấu, gần với "ngu xuẩn".
Nhưng từ khi "đồ đần" trở thành nickname, chậm rãi không còn ý tứ mắng chửi người nữa, ngược lại là xưng hô bao hàm sủng nịch a.
Cố Dao nghe Sở Thanh Phong gọi mình như vậy, đương nhiên sẽ không tức giận, cô có thể cảm nhận được Sở Thanh Phong sủng nịch mình, cười ngọt ngào đáp: "Tốt lắm, em lập tức xuống."
Cố Dao cúp điện thoại, thu thập xong mặt bàn, cầm lấy túi xách liền ra cửa, ngay cả cùng Trần Hy chào hỏi đều quên.
Trần Hy nhìn thấy Cố Dao nghe xong điện thoại, nhảy nhót bước đi, trong lòng càng thêm minh xác suy đoán của mình, càng minh xác lại càng buồn bực mất mát, cuối cùng cũng chỉ có thật sâu thở dài.
Lúc này cách lúc tan việc qua chừng 20 phút, mọi người đi hết, Sở Thanh Phong cũng không tránh né, trực tiếp chạy xe đến đại môn, chờ đợi Cố Dao.
Cố Dao xuất thân từ cô nhi viện, nhưng chưa bao giờ tùy tiện, ngược lại yêu sạch sẽ vô cùng, tất cả chuyện này đơn giản là vì nữ nhân xinh đẹp cơ hồ hoàn toàn cải biến cả đời cô, Trương Nghiên Khánh.
Cố Dao lần thứ hai bước vào nhà Sở Thanh Phong, phát hiện tất cả đều sạch, có thể dùng "không nhiễm một hạt bụi" để hình dung, trong lòng cực kỳ vui mừng, âm thầm bội phục Sở Thanh Phong không chỉ xử lý công tác gọn gàng ngăn nắp, ngay cả cuộc sống cũng như thế, nguyên bản cô chỉ sùng bái Sở Thanh Phong, lúc này lại kính nể sâu sắc.
Thông thường nhận lời mời, xem cũng không phải thức ăn có ngon không, mà là xem người khác có tâm ý không, giờ khắc này Cố Dao đã cảm nhận được tâm ý của Sở Thanh Phong, toàn bộ nỗi lo lắng trong lòng tan biến, ấm thấu toàn thân.
Sở Thanh Phong vẫn như lần trước, vừa vào cửa đã đưa nước khoáng cho cô, kêu cô ngồi nghỉ một chút, nói đồ ăn đều làm xong, cô chỉ cần đợi nàng bưng ra là tốt rồi.
Sao Cố Dao lại không nghĩ ra, Sở Thanh Phong buổi chiều tan tầm, sau đó bận đến nhất thời quên thời gian, chính là vì chuẩn bị bữa cơm, tâm ý bực này, sao Cố Dao có thể không cảm động đây? Nguyên bản Cố Dao muốn đối Sở Thanh Phong chân tâm thật ý nói một tiếng cám ơn, nhưng nhớ tới Sở Thanh Phong tựa hồ không thích mình khách khí với chị ấy, vì thế cô liền từ bỏ, lại nhớ kỹ trong lòng, nhớ kỹ phần tâm ý này của nàng, nhớ kỹ phần nhân tình này của nàng.
Nhìn thấy mấy món y hệt lần trước, Sở Thanh Phong có điểm xấu hổ, nàng nghĩ vẫn chờ cơm nước xong rồi nói sau.
Cố Dao quá ngây thơ, hẳn là rất thích Sở Thanh Phong nấu ăn, rất vui sướng, vì thế một bữa cơm xuống dưới, không khí vô cùng hòa hợp.
Cơm nước xong, Sở Thanh Phong bưng lên dưa Cáp Mật*.
Sở Thanh Phong thích ăn loại dưa này, hơn nữa cũng không ai chán ghét.
Hai người ngồi ở trên ghế sa lon, ăn dưa Cáp Mật, một tia ngọt ngào thấm vào trái tim.
*loại dưa có xuất xứ từ vùng Cáp Mật của Tây Vực
Sở Thanh Phong vừa ăn dưa vừa suy tư, nên nói thế nào mới tốt a, ăn hết một khối dưa, nàng cũng cân nhắc xong, kêu một tiếng: "Cố Dao."
Có lẽ là bởi vì trong lòng khẩn trương, thanh âm của Sở Thanh Phong trở nên nghiêm túc, Cố Dao nguyên bản đang im lặng ăn dưa, nghe Sở Thanh Phong gọi, cô vừa hé miệng bỏ dưa vào chưa kịp cắn xuống, nhất thời cũng quên cắn trông thoáng như ngậm, ánh mắt trợn to có điểm ngốc nhìn Sở Thanh Phong.
Sở Thanh Phong tuy rằng đã 28 tuổi, nhưng thổ lộ, cứ như đại cô nương lên kiệu hoa lần đầu tiên, cho nên không khỏi có chút khẩn trương, nhìn bộ dáng của Cố Dao, từ ngữ nghĩ kỹ trong lòng đều quên sạch không còn một mảnh, trong đầu biến thành một đoàn tương hồ.
Hai người ngơ ngẩn nhìn nhau, Cố Dao ngây người một trận mới phát giác bản thân vẫn còn ngậm dưa, tự giác thất lễ có điểm xấu hổ, vội vàng lấy dưa ra, hỏi: "Tỷ tỷ, làm sao vậy?"
Sở Thanh Phong trong lòng rối rắm, nhất thời quên lí do thoái thác, nhíu mày nhìn Cố Dao, mà Cố Dao thấy Sở Thanh Phong nhìn mình nhíu mày, hoài nghi có phải trên người mình có cái gì không ổn, cô cúi đầu nhìn một chút, không có gì không ổn a, Sở Thanh Phong vậy là sao? Cố Dao không rõ, cô vừa định hỏi, Sở Thanh Phong lại đột nhiên quăng ra một câu: "Cố Dao, tôi thích em."
Cố Dao biết trên thế giới này trừ bỏ nam nữ yêu nhau, cũng có nam nam yêu nhau cùng nữ nữ yêu nhau, cô hiểu chuyện gì xảy ra, bởi vì Lâm Tử Vận bên cạnh cô là như thế, hiện tại có vẻ như Tàng Huyền Thanh cũng là như thế, nhưng Cố Dao lại chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cùng một nữ nhân yêu nhau, hơn nữa nói ra lời này vẫn là Sở Thanh Phong, cho nên Cố Dao cũng không nghĩ theo hướng kia, chỉ cho rằng Sở Thanh Phong nói thích, là thích giữa bằng hữu hoặc muội muội kết nghĩa thôi, đột nhiên được thổ lộ, ai cũng sẽ thẹn thùng, có lẽ nói là mất tự nhiên, Cố Dao đỏ mặt, chậm chạp nói: "A? Cám ơn chị, tỷ tỷ.
Em cũng rất thích chị."
Cố Dao đỏ mặt, nhưng Sở Thanh Phong biết Cố Dao không hiểu mình đang nói cái gì, tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng nàng biết, được thổ lộ thì không nên giống Cố Dao a, còn nói "cám ơn" nữa, hoàn toàn là an ủi, 99% là kết quả không tốt, cho dù Cố Dao thật sự không có cảm giác tương tự với mình, nàng không tin cô lại cự tuyệt nhanh như vậy.
Vì thế Sở Thanh Phong nói trắng ra: "Cố Dao, tôi yêu em."
Cố Dao nghe xong thì sửng sốt một hồi, Sở Thanh Phong những lời này đối với cô mà nói giống như trời hạn kinh lôi, trong khoảnh khắc lòng liền hỗn loạn, rốt cuộc cô có thể dự cảm Sở Thanh Phong muốn nói gì rồi, chẳng biết vì sao, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy sợ hãi, trong lúc nhất thời thầm nghĩ trốn, hi vọng Sở Thanh Phong không nói ra, có chút bối rối: "Tỷ tỷ, em muốn về."
Cố Dao nói xong liền đứng dậy muốn chạy, giờ phút này cô tựa như binh sĩ chưa ra chiến trường đã tan tác đào ngũ.
Sở Thanh Phong thật vất vả mới nói ra miệng, quyết định đêm nay chơi liều, kết quả ra sao nàng cũng nhận, cũng cam tâm, nàng tình nguyện nếu Cố Dao không có cảm giác với nàng thì thẳng tắp cự tuyệt nàng, cũng không muốn đáp án mơ hồ không rõ, cho nên Cố Dao vừa đứng dậy, còn chưa bước đi, đã bị nàng kéo tay, muốn chạy cũng không được.
"Cố Dao, tôi nói tôi yêu em, em hiểu chưa?" Sở Thanh Phong ngưng mắt nhìn thẳng Cố Dao, hỏi.
Cố Dao hiện nay trong lòng chỉ có bối rối, có lẽ hết thảy đều quá đột nhiên, đây là tình huống hoàn toàn không có nghĩ qua, vốn cho là thân tình, lại có dấu hiệu biến thành tình yêu, cô chỉ muốn chạy khỏi nơi này trước, yên tĩnh một chút, sau đó tái tưởng.
Cặp đồng tử của Sở Thanh Phong đong đầy tình ý, đối với Cố Dao mà nói, giờ phút này có vẻ quá mức sắc bén, cô khó có thể đối diện, đành dời đi tầm mắt của mình, quay đầu đi, đưa lưng về phía Sở Thanh Phong nói: "Tỷ tỷ, em...!Em hiện tại có điểm không rõ, chị để em yên tĩnh một chút đi."
Sở Thanh Phong đơ ra, Cố Dao đáp thế là sao? Kỳ thật nàng muốn hỏi Cố Dao có hiểu tình ý của mình hay không, nàng muốn hỏi Cố Dao có cảm giác với mình hay không, có tiếp nhận mình hay không.
Sở Thanh Phong lúc này có điểm kích động, không chút nghĩ ngợi liền kéo Cố Dao ngồi trở lại trên ghế sa lon.
Cố Dao ngồi trở lại ở ghế, đang sững sờ, Sở Thanh Phong lại dang hai tay ôm đầu cô, quay lại đối diện mình, sau đó hôn lên, hai người đều là nụ hôn đầu tiên, nụ hôn bất ngờ, thời gian kéo dài, lại không xâm nhập, chỉ là miệng bính miệng mà thôi.
Hai người đều mở mắt thật to, Sở Thanh Phong nhìn Cố Dao, Cố Dao cũng nhìn Sở Thanh Phong.
Phục hồi tinh thần trước là Sở Thanh Phong, nàng hôn đột nhiên, rời đi cũng rất mềm nhẹ, buông Cố Dao ra, hỏi: "Hiện tại em đã rõ chưa?"
Sở Thanh Phong hỏi xong, liền im lặng nhìn Cố Dao, đợi đáp án của cô.
Nàng không nghĩ tới, Cố Dao sửng sốt 2-3 giây, cũng không có cho nàng đáp án, mà là đứng dậy bỏ chạy.
Nghe thanh âm Cố Dao đóng cửa, hiện tại sửng sốt đổi thành Sở Thanh Phong, hơn nữa sửng sốt càng lâu, gần 10 phút sau mới mệt mỏi ngã lên sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà, yên lặng không nói gì.
Xem ra nàng cùng Cố Dao, cuối cùng là không thể nào, do mình quá mức cưỡng cầu hay sao?
Sở Thanh Phong ngồi, đầu óc lại thần kỳ trống rỗng, không nghĩ gì cả.
Ước chừng qua một giờ, di động của nàng vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn.
Sở Thanh Phong cũng có thủ hạ bí mật, thông thường đều là bí ẩn, nhắn tin cho nàng chiếm đa số, nhắn xong liền xoá, không sợ tai vách mạch rừng.
Sở Thanh Phong có chút lo lắng, nhưng như cũ không dám lãnh đạm, cầm di động qua nhìn, là Cố Dao, chỉ thấy trên đó viết: "Tỷ tỷ, cho em thêm chút thời gian, để em hảo hảo ngẫm lại, được không?"
Xem hết tin nhắn, Sở Thanh Phong khẽ nhíu mày, Cố Dao khiến nàng rối rắm lại tổn thương, vốn cho là hi vọng đầy cõi lòng, Cố Dao lại khiến nàng tuyệt vọng; vốn cho là không còn hi vọng, Cố Dao lại khiến nàng nhìn thấy ánh rạng đông.
Sở Thanh Phong nhìn tin nhắn, một lần lại một lần, đã qua 5-6 lần, xác định mình không nhìn lầm, nghĩ một chút mới nhắn lại, hỏi: "Cần bao lâu?"
Quan hệ giữa nàng và Cố Dao đã rơi vào trạng thái mơ hồ, nếu không có kết quả minh xác, thì hai người đều sẽ bị triền tâm, Sở Thanh Phong chỉ mong mặc kệ kết quả thế nào, chỉ cần có thể nhanh chóng xác định.
Nàng gửi tin nhắn, đợi 20 phút mới được cô hồi đáp, trên đó viết: "Một tuần nhé."
Sở Thanh Phong hơi đau đầu, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên tâm động, lần đầu tiên thổ lộ, không ngờ lại có kết quả như vậy, tuy rằng không phải cự tuyệt, nhưng cũng không phải chấp thuận, cứ như đang đàm phán.
Cuối cùng nàng nghĩ một chút, đơn giản nói: "Ừ, chúc ngủ ngon."
Lần này Cố Dao trả lời mau hơn, chỉ có 2 phút đã đáp: "Chúc ngủ ngon."
Xem ra, đêm nay lại thêm hai người mất ngủ...!
Bà Phong chèo thuyền cũng nhanh quá đi =)) quyết tâm không thua chị vợ là đây =)).