Cuộc sống độc thân rất tự do, cũng bất đắc dĩ, người là động vật quần cư, sẽ tịch mịch, cô độc, bất lực, càng không cần phải nói đến sinh vật cảm tính như phụ nữ.
Sau khi Diệp Tuệ Linh ly hôn, bắt đầu ở một mình, hai năm, nàng đã thích ứng cuộc sống như thế.
Buổi tối về đến nhà, tắm rửa xong thì xem TV một chút, sau đó đọc tạp chí, cảm thấy mệt mỏi liền đi ngủ, đây là hình thức cố định của Diệp Tuệ Linh.
Nhưng gần đây nàng khó ngủ, đầu sỏ gây nên chính là người mấy hôm trước nói quay về làm bằng hữu bình thường, Lâm Tử Vận.
Theo lý thuyết, Lâm Tử Vận không dây dưa nàng nữa, nàng nên thoải mái mới đúng.
Sự thật tương phản, càng nhiều phiền não, càng không ngon giấc.
Lâm Tử Vận đã một tuần không tìm Diệp Tuệ Linh, ngay cả một cú điện thoại đều không có, thoạt như Lâm Tử Vận đã tiêu thất khỏi thế giới của nàng.
Diệp Tuệ Linh và Lâm Tử Vận lần đầu gặp nhau, là ba năm trước Lâm Tử Vận lần đầu tiên ra toà, làm đối thủ của nàng, mà Lâm Tử Vận theo đuổi nàng cũng là hai năm trước, sau khi nàng ly hôn.
Lâm Tử Vận phi thường chấp nhất, Diệp Tuệ Linh ngẫu nhiên nhớ tới, cũng không thể không đối Lâm Tử Vận chấp nhất cảm động, nhưng đồng thời cũng vì cô chấp nhất mà sợ hãi.
Hai năm qua, Lâm Tử Vận mỗi lúc trời tối đều phát một tin nhắn nội dung chỉ có hai chữ đơn giản: "Ngủ ngon."
Lúc đó Diệp Tuệ Linh chỉ là tùy ý xem một cái, đôi khi thậm chí chẳng muốn xem, chúc ngủ ngon, đơn giản ân cần thăm hỏi, Lâm Tử Vận kiên trì tròn hai năm, chưa từng gián đoạn, luôn luôn làm bạn với Diệp Tuệ Linh.
Kể từ ngày đó, Lâm Tử Vận cũng không nhắn tin nữa.
Người là động vật quán tính, nhiều khi xem nhẹ thói quen nhỏ, đột nhiên biến mất sẽ không thích ứng, luôn cảm thấy khuyết thiếu gì đó.
Diệp Tuệ Linh hiện tại là ở tình huống như vậy, tuy rằng trước kia đối Lâm Tử Vận chấp nhất chưa bao giờ để ý, cười cho qua, nhưng mà đột nhiên gián đoạn, nàng liền không quen, trước khi ngủ không có Lâm Tử Vận chúc ngủ ngon, hệt như nơi nào đó trong lòng bị lấy đi một khối, phi thường không nỡ.
Cho nên, dĩ vãng dễ dàng đi vào giấc ngủ Diệp Tuệ Linh, hiện tại ngủ lại trở thành một nhiệm vụ gian nan.
Tắt đèn nằm ở trên giường, Diệp Tuệ Linh cố gắng khuây khoả đầu óc, nhưng khuôn mặt tươi cười của Lâm Tử Vận luôn hiện ra, càng nghiêm trọng hơn, Diệp Tuệ Linh không khống chế muốn nhìn di động, xem rốt cuộc có tin nhắn của Lâm Tử Vận hay không.
Diệp Tuệ Linh cực lực khống chế chính mình, nhưng cuối cùng vẫn không chiến thắng lòng mình, đưa tay đụng đến di động đặt trên đầu giường, mở khoá, rỗng tuếch.
Diệp Tuệ Linh tức giận ném di động trở về, chỉ không biết nàng giận bản thân hay giận Lâm Tử Vận.
Diệp Tuệ Linh kéo mền trùm đầu, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng: "Yêu tinh chết tiệt."
Sáng ngày thứ hai, Diệp Tuệ Linh lái xe đi làm, ngáp liên tục, ngủ không đủ.
Sắc mặt ủ dột đi tới viện kiểm sát, gặp tiền bối kiêm đồng sự khá thân, Diệp Tuệ Linh giữ vững tinh thần, cất lời chào.
Vị đồng sự kia cẩn thận nhìn Diệp Tuệ Linh một hồi, rồi quan tâm hỏi: "Tuệ Linh, sao sắc mặt em kém vậy? Sinh bệnh hả?"
Diệp Tuệ Linh là một đồng hồ sinh vật tiêu chuẩn, nếu không nghỉ ngơi tốt sẽ biểu lộ rõ ràng, nàng xấu hổ cười, hồi đáp: "Không phải, chỉ là hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt, không có chuyện gì."
Trở lại văn phòng, Diệp Tuệ Linh đóng cửa lại, xuất ra tư liệu, nàng hi vọng công tác có thể khiến lòng bớt phiền muộn, nhưng nàng phát hiện mình một chút cũng xem không vào, cả đầu rất loạn, càng xem càng phiền, cuối cùng nàng khép tư liệu lại, ném lên bàn, dựa vào ghế tháo kính xuống, một tay xoa huyệt Thái Dương, một bên ngồi hít thở sâu, cảm giác tâm loạn quá khó tiếp thu rồi.
Một lát sau, nàng ngồi dậy đeo kính vào, tư liệu xem không vào, xem cái khác vậy, nàng rê chuột mở trình duyệt, sau đó nhập trang tìm kiếm Baidu, gõ ba ký tự tiếng Anh "LES".
Không thể không nói Baidu là công cụ tìm kiếm đệ nhất quốc nội, trong vài giây đã cho ra hơn 10,000,000 kết quả.
Diệp Tuệ Linh tùy ý mở một cái bắt đầu xem, dần dần đắm chìm, xem ra mấy tin tức này quả nhiên hấp dẫn nàng hơn những tư liệu kia.
Lại nói tiếp, người thật đúng là kỳ quái, trước kia Lâm Tử Vận liều mình theo đuổi Diệp Tuệ Linh, Diệp Tuệ Linh không suy nghĩ qua, không hiểu biết hàm nghĩa của ba chữ kia, Lâm Tử Vận quyết định buông tha, nàng lại bắt đầu tò mò.
Diệp Tuệ Linh giống như nhập ma, cả ngày cứ như vậy vụt qua, nàng tiến nhập một thế giới xa lạ, rất nhiều người tự mình trải qua, kết quả tốt ít càng thêm ít, phần lớn đều tách ra, điều này làm cho nàng có chút áp lực.
5h30 chiều tan việc, Diệp Tuệ Linh mới giật mình thời gian qua nhanh, hôm nay thế nhưng không hoàn thành bất kỳ việc gì, thấy một ít tư liệu chưa xử lý, không ngừng hỏi: Rốt cuộc mình làm sao vậy? Luôn nghĩ tới cô ấy làm gì?
Diệp Tuệ Linh tức giận gục xuống bàn, lần này đầu óc của nàng thật là rối loạn, không ngừng quay cuồng, rối rắm hồi lâu nàng vẫn đem trách nhiệm đổ lên người Lâm Tử Vận, đều do yêu tinh Lâm Tử Vận, trước kia bị cô ấy cuốn lấy không thể nề hà, hiện tại người ta không triền mình, mình lại giống như gặp ma, luôn nhớ tới người ta.
Qua hồi lâu, Diệp Tuệ Linh đứng lên, cởi bỏ bó tóc đuôi ngựa, lại lần nữa cột lên, sửa sang y phục, nàng nhìn thoáng qua đống tư liệu trên bàn, thật sâu thở dài một hơi, đi ra văn phòng.
Diệp Tuệ Linh đi ra văn phòng, những đồng nghiệp khác đã đi hết, tâm nàng lại càng loạn, sắc mặt trở nên nặng trĩu.
Lúc nàng đi ra đại môn lại nhìn thấy một người, Lâm Tử Vận tiếu sinh sinh đứng bên cạnh xe nàng, mỉm cười nhìn bên này.
Tuy rằng Diệp Tuệ Linh thấy được thiên hạ mấy ngày nay nàng "ngày tư đêm tưởng", nhưng tâm tình của nàng không tốt lắm, ngược lại sinh ra một cỗ oán khí, đầu óc nhảy ra một câu: "Tốt, Lâm Tử Vận..." Không có câu sau, bởi vì nàng đang loạn.
Diệp Tuệ Linh tâm tình phi thường không tốt, nhưng nàng lại không muốn biểu hiện ra trước mặt Lâm Tử Vận, nàng hết sức khắc chế chính mình, giả vờ lãnh mạc mà Lâm Tử Vận rất quen thuộc.
Lâm Tử Vận mỉm cười, nụ cười kia thật chân thật, khi Diệp Tuệ Linh đi tới nó chưa từng biến hóa, nhượng Diệp Tuệ Linh cảm giác được Lâm Tử Vận là phát ra từ nội tâm, tâm tình tốt lên đôi chút.
"Tuệ Linh tỷ tỷ, đã lâu không gặp, gần đây chị khỏe không?" Lâm Tử Vận nói chuyện vẫn duy trì mỉm cười, thanh âm ôn nhu êm tai, giống như nước suối thong thả lưu động.
"Không tệ lắm, cô thì sao? Sao lâu quá không thấy cô?" Diệp Tuệ Linh không muốn thừa nhận kỳ thật mình không tốt, ngay cả nàng cũng không biết rốt cuộc là vì sao, dù sao nàng chính là không muốn yếu thế trước mặt Lâm Tử Vận, không muốn Lâm Tử Vận đắc ý trước mặt mình.
"Tôi cũng không tệ lắm, không bệnh không hoạ có tiền kiếm, haha..." Lâm Tử Vận lặng lẽ hồi đáp, nói xong lời cuối cùng còn khẽ nở nụ cười.
Nhưng trong mắt Diệp Tuệ Linh, thì phải là cười duyên.
Hai người rõ ràng chỉ có một tuần không gặp mặt thôi, lại thật sự giống như nhiều năm không gặp, ai không biết sẽ nghĩ quan hệ giữa các nàng là "một ngày không thấy như cách ba thu".
Lâm Tử Vận đích thực là bộ dáng không tệ, Diệp Tuệ Linh trong lòng oán khí càng sâu, nghĩ thầm: Đây rốt cuộc là dựa vào cái gì hả, mấy ngày nay tôi khổ cực vì cô, cô lại đắc ý như vậy.
Nàng càng xem Lâm Tử Vận thì càng không vừa mắt, oán thầm, hừ, cười y như hồ ly tinh.
Diệp Tuệ Linh cảm giác tựa hồ có điểm không đúng, nàng nhìn nhìn bốn phía, không phát hiện xe Lâm Tử Vận, cô tới bằng cách nào a? Nàng chất vấn: "Lâm Tử Vận, sao cô lại ở đây? Xe cô đâu?"
Lâm Tử Vận cười, quán tính vén tóc ra sau tai, lộ ra nhĩ khuyên trong suốt lòe lòe, mỉm cười đáp: "Xe tôi mấy ngày trước bị hư, đang sửa chữa.
Hôm nay sở sự vụ không có chuyện gì, hơn nữa tôi nghĩ tới chị, cho nên qua thăm chị một chút."
Nghĩ tới tôi? Nghĩ tới tôi, sao không gọi điện thoại cho tôi? Diệp Tuệ Linh hoài nghi nhìn Lâm Tử Vận, lời Lâm Tử Vận nói, nàng quán tính bảo trì thái độ hoài nghi, muốn nhìn cô nói thật hay giả.
Tiếc nuối chính là, Diệp Tuệ Linh như trước nhìn không thấu Lâm Tử Vận, cuối cùng nàng vẫn là bỏ qua tìm tòi nghiên cứu.
Bởi vì Lâm Tử Vận "lịch sử huy hoàng", Diệp Tuệ Linh không thể không hoài nghi Lâm Tử Vận cố ý không lái xe tới, cho nên nàng quyết định thử Lâm Tử Vận một chút, cố ý xem đồng hồ, nàng làm bộ như có chút khó khăn nói: "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi."
Lâm Tử Vận nghe Diệp Tuệ Linh nói vậy, thật khéo hiểu lòng người tránh ra, cô mỉm cười gật đầu nói: "Ừ, hảo, thời gian không còn sớm, chị mau về đi."
Diệp Tuệ Linh nhìn Lâm Tử Vận, do dự một chút, nói: "Vậy...!Tái kiến."
Lâm Tử Vận mỉm cười không giảm, gật đầu trở về câu: "Tái kiến."
Diệp Tuệ Linh ngồi vào trong xe, còn cách kính thủy tinh nhìn Lâm Tử Vận, Lâm Tử Vận im lặng đứng đó, vóc dáng tốt đẹp làm cho nhiều nữ nhân ghen ghét, hơn nữa dung mạo xinh đẹp, thật sự cảnh đẹp ý vui.
Diệp Tuệ Linh như trước hoài nghi Lâm Tử Vận cố ý, vì thế vừa quan sát biểu tình của Lâm Tử Vận, vừa sắt đá khởi động xe.
Xe mới khởi động, Lâm Tử Vận cũng động, cô tới gần xe, gõ cửa, Diệp Tuệ Linh làm bộ như nghi hoặc, hạ cửa xuống, trong lòng khẳng định thầm nghĩ: "Xem đi, chỉ biết cô giả vờ."
Nhưng Diệp Tuệ Linh nghĩ lầm rồi, Lâm Tử Vận cũng không có yêu cầu Diệp Tuệ Linh đèo mình, cô chỉ nói với Diệp Tuệ Linh: "Lúc này là giờ cao điểm, lái xe đừng quá mau, nhớ chú ý an toàn."
Lâm Tử Vận nói xong, cũng không đợi Diệp Tuệ Linh trả lời, giơ tay lên vung hai cái, sau đó đứng dậy, xoay người bước đi.
Diệp Tuệ Linh yên lặng nhìn bóng lưng Lâm Tử Vận càng chạy càng xa, giờ phút này trông rất thân thiết, được một người để ở trong lòng, sao có thể không cảm động chứ.
Diệp Tuệ Linh vẫn nhìn Lâm Tử Vận, tựa hồ bị hấp dẫn, thật lâu không có dời tầm mắt, nàng xem Lâm Tử Vận một lần cũng chưa quay đầu lại đi tới ven đường, sau đó đứng đó trông mong xe taxi.
Nhưng bây giờ rất khó kêu taxi.
Diệp Tuệ Linh cắn cắn môi, cuối cùng chuyển động xe, hướng tới Lâm Tử Vận bên kia.
Chạy đến bên cạnh Lâm Tử Vận, Diệp Tuệ Linh dừng lại hạ cửa, nàng còn chưa mở miệng, Lâm Tử Vận đã cúi xuống, nghi hoặc hỏi: "Sao chị còn ở đây?"
Diệp Tuệ Linh nói: "Lên xe đi, bây giờ rất khó vẫy taxi, tôi đưa cô."
Lâm Tử Vận tựa hồ do dự một chút, cô còn nhìn hai bên đường mấy lần, giống như phát giác thật sự rất khó vẫy taxi, mới lên tiếng: "Vậy được rồi, Tuệ Linh tỷ tỷ, làm phiền chị."
Bởi vì nơi này không cho phép dừng xe, Diệp Tuệ Linh cũng không nói gì, Lâm Tử Vận mở cửa, ngồi lên, nàng liền chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Vận ngồi vào xe Diệp Tuệ Linh, dĩ vãng Diệp Tuệ Linh là đánh chết cũng không cho phép cô, vì thế Lâm Tử Vận tâm tình phi thường tốt, kế hoạch của mình quả nhiên là hữu hiệu a, trong lòng âm thầm đắc ý, không tự giác lộ ra tươi cười giống như hồ ly chiếm thiên đại tiện nghi.
Diệp Tuệ Linh vừa định hỏi địa chỉ nhà Lâm Tử Vận, xoay đầu lại thì thấy Lâm Tử Vận tươi cười, sao có cảm giác nụ cười kia thật gian trá? Nàng nghi hoặc hỏi: "Cô cười cái gì?"
Lâm Tử Vận quay đầu nhìn Diệp Tuệ Linh, sắc mặt không đổi, nhẹ giọng: "À, không có gì, chỉ là thấy chị, tôi rất vui vẻ."
Diệp Tuệ Linh không biết trả lời thế nào, nhất thời quên hỏi địa chỉ, không nói một lời quay đầu, bề ngoài cực kỳ bình tĩnh, tim lại đập gia tốc, một người đơn giản gặp được bạn liền rất vui vẻ, đó là cảm giác bạn được đối phương chân chính coi trọng, tin tưởng ai đều sẽ cảm động.
Trong nháy mắt, Diệp Tuệ Linh đối Lâm Tử Vận bởi vì một tuần bỏ qua mình, làm cho mình một tuần không thoải mái, sinh ra tức giận, oán khí, trách cứ, toàn bộ đều biến mất không còn, tâm tình của nàng đột nhiên dễ dàng hơn, mắt nhìn phía trước im lặng lái xe, khóe miệng không tự giác ôn nhu mỉm cười.
Mấy ngày nay tui bệnh không đăng chương mới được, cáo lỗi với mấy chế T.T.