Phân Ngoại Yêu Nhiêu FULL


Chính phủ có được năng lượng khổng lồ giống như một con sư tử nằm ngủ, một khi nó tỉnh lại thì sẽ không thể ngăn cản, bên đối kháng đều bị dễ dàng phá hủy.

Mặc kệ H thị phản động bình thường có bao nhiêu hung hăng càn quấy, không ai bì nổi, đối mặt hành động truy quét lần này, cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói, ý niệm phản kháng đều là người si nói mộng mà thôi.

Cho nên kết quả tự nhiên không cần nói nhiều.

Hành động tiến hành đến 10h tối, Sở Thanh Phong dựa vào một chiếc xe cạnh vệ đường, lẳng lặng nhìn các đội viên đè nặng từng người đi tới, toàn bộ đều bị trùm đầu, xem như kế hoạch toàn thắng, cũng chưa từng gặp chống cự, trừ bỏ mấy kẻ vọng tưởng bỏ chạy, đều thành thành thật thật bị bắt.

Bất quá, lần này là dùng toàn bộ cảnh lực, hơn nữa đều trang bị vũ khí, ngay cả vũ cảnh cũng xuất động, nhìn thấy hình thức này, chỉ cần nếu không muốn chết, không người nào gan dám chống cự.

Sở Thanh Phong từ bộ đàm nghe được các tiểu tổ truyền tới tin chiến thắng, trong lòng có chút vui sướng, nhưng vẫn còn một lá chắn, thì phải là Thanh Liên Hội, bây giờ các bang phái H thị đều sa lưới pháp luật, nhưng Thanh Liên Hội lại một chút việc đều không có.

Điều này làm cho Sở Thanh Phong phi thường không thích, kỳ thật người nào cũng biết, giới hắc đạo H thị lấy Thanh Liên Hội vì chủ, cấp trên mệnh lệnh nàng không thể động, sự kỳ quặc trong đó nàng không biết, nhưng cũng là không thể nề hà.

Sở Thanh Phong cau mày, âm thầm trầm ngâm.

Cố Dao nhét tội phạm vào xe cảnh sát, sau đó quay đầu tìm tòi liếc mắt xem Sở Thanh Phong, liền đi tới, nghiêm túc đưa tin: "Đội phó, toàn bộ nhân viên ở CLB Phi Cực đều bị tóm gọn không sót."

Sở Thanh Phong đang cân nhắc Thanh Liên Hội nhất thời không có chú ý tới Cố Dao lại đây, nghe Cố Dao nói, nàng sửng sốt nhìn Cố Dao một hồi mới gật gật đầu: "Ừ, để các đội viên phụ trách áp giải đem những này người về cục cảnh sát."
"Vâng." Cố Dao thu được mệnh lệnh lập tức hành động, cô xoay người chạy giúp Sở Thanh Phong làm ống loa, sau đó trở lại bên người Sở Thanh Phong, im lặng đứng ở một bên.

Sở Thanh Phong cau mày đứng tại chỗ, trong mắt như có vẻ suy tư, cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì.

Cố Dao phát hiện vẻ mặt Sở Thanh Phong như thế, cô nhìn xung quanh một chút thấy không ai tới gần nơi này, liền tới gần một chút, nhẹ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, sao chị lại có biểu tình lo âu đó?"
Thuộc hạ không nên đối lãnh đạo đưa ra vấn đề như vậy, mà Sở Thanh Phong và Cố Dao quan hệ cũng không tầm thường, hơn nữa theo Cố Dao xưng hô Sở Thanh Phong tỏ rõ, những lời này dùng thân phận tư nhân hỏi.

Nghe Cố Dao hỏi những lời này, Sở Thanh Phong ngẩng đầu nhìn Cố Dao, ánh mắt kia dường như có điểm xem kĩ lại trầm mặc không trả lời cô.

Cố Dao mất tự nhiên, nhất thời không thể đoán được ánh mắt kia bao hàm ý tứ gì, chỉ là theo bản năng cảm thấy lúc này Sở Thanh Phong tựa hồ không giống bình thường.

Một lát sau, Sở Thanh Phong mới thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu cười lạnh nói: "Trọn vẹn? A, không! Còn có Thanh Liên Hội đâu!"
Lúc nhắc tới Thanh Liên Hội, hai mắt Sở Thanh Phong phát ra một tia lạnh lẽo, Cố Dao nghe xong, không biết ứng đối thế nào, hùa theo không phải, phản đối càng thêm không phải, vì thế đành phải trầm mặc.

Trong lúc nhất thời, giữa hai người yên tĩnh trở lại, ai cũng không nói gì thêm.

Sở Thanh Phong tiếp tục suy tư, không chịu từ bỏ vấn đề này.


Sở Thanh Phong và Cố Dao suy nghĩ, không phát giác đối diện có một chiếc xe màu đen, hai đạo mục quang đang xem các nàng.

Đạm Đài Yên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Diêu Thanh bên cạnh hỏi: "Thanh, đêm nay không sai biệt lắm đã xong, có phải nhiệm vụ của chúng ta cũng xong luôn?"
Diêu Thanh nghe Đạm Đài Yên nói, thu hồi ánh mắt từ Sở Thanh Phong và Cố Dao, quay đầu ôn nhu nhìn Đạm Đài Yên, hơi híp mắt, cười mị nhẹ giọng nói: "Không, chúng ta còn phải đi gặp một người, người này tuy rằng bởi vì nhờ nhi tử Trần lão quỷ, tránh được một kiếp, nhưng tất phải gặp một chút mới được, như vậy thì nhiệm vụ của chúng ta mới tính là viên mãn hoàn thành, tôi cũng không muốn sau này xuất hiện phiền toái gì, bị lão phật gia của em bắt lấy không bỏ.

Hừ, ba vị lão nhân gia không ai nhường ai, ở giữa cân bằng cũng muốn tôi cân nhắc, đối với người khác mà nói có lẽ là quang vinh lớn lao, nhưng tôi không muốn."
Nghe Diêu Thanh nói, Đạm Đài Yên cũng không còn hứng thú hỏi rốt cuộc là người nào, chính là cảm thấy có điểm áy náy, nếu không bởi vì mình, Diêu Thanh cũng không cần bị ba lão nhân buộc làm việc, chỉ có nàng mới biết được Diêu Thanh có năng lực đáng sợ thế nào, có thể nói là trên thế giới này, nếu Diêu Thanh không phải tự nguyện, không có bất cứ người nào có thể ép cô làm việc.

Đạm Đài Yên nhẹ giọng nói: "Thanh, thật xin lỗi, đều là bởi vì em..."
"Hư!" Đạm Đài Yên chưa nói xong đã bị Diêu Thanh đè ngón tay ngọc yên nhiên vô cùng lên môi, nói: "Giữa chúng ta không cần nói những lời này, chỉ cần là Đạm Đài Yên em, bất kể là cái gì, tôi đều cam tâm tình nguyện."
"Thanh..." Nghe cô nói, Đạm Đài Yên cảm giác tim mình run lên một cái, được tình nhân như thế, còn có thể cầu gì nữa đâu, trên thế giới này không có thứ gì so với Diêu Thanh càng đáng giá nàng quý trọng.

Bên trong xe, Diêu Thanh cùng Đạm Đài Yên hai người đang ngọt ngào diễn tố, Sở Thanh Phong lúc này cũng hạ quyết định, ánh mắt lợi hại, đi hai bước, lớn tiếng ra lệnh: "Tập hợp!"
Trừ bỏ những ai phụ trách áp giải phạm nhân, những người còn lại đều ở chỗ này, Sở Thanh Phong là tổng chỉ huy, nàng chưa tuyên bố giải tán, tự nhiên không người nào dám đi trước.

Dựa theo dự định, tiểu tổ hoàn thành xong, tất cả mọi người thư giãn, đợi Sở Thanh Phong hạ lệnh giải tán, lúc này nghe được Sở Thanh Phong ra lệnh đều tưởng là sắp giải tán, vì thế động tác thật nhanh chóng đứng trước mặt Sở Thanh Phong, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh.


Thế nhưng Sở Thanh Phong không phải tuyên bố giải tán, mà hạ một mệnh lệnh khác, đến Tàng gia bắt lão đại Thanh Liên Hội – Tàng Huyền Thanh!
Mọi người đều cả kinh, dựa theo dự định không có hạng mục này, cảm thấy có chút nghi hoặc, mà Cố Dao cũng kinh hãi không thôi, đúng là vẫn không có cách nào tránh khỏi, chỉ hy vọng...!
Kỷ luật nghiêm minh, dưới ánh mắt nghiêm khắc của Sở Thanh Phong, không ai dám đưa ra nghi vấn, ngừng lại một hồi, nhất tề lên tiếng "vâng." Nhanh chóng lên xe, chuẩn bị chạy đến Tàng gia, bắt Tàng Huyền Thanh! Chờ đợi toàn bộ lên xe, Sở Thanh Phong quay đầu lại nhìn Cố Dao, thanh âm mềm nhẹ nói: "Lên xe đi."
Cố Dao trong lòng lo lắng, trên mặt cũng không dám biểu hiện, chua xót chỉ có tự mình biết, trên mặt cũng một bộ bình tĩnh, gật gật đầu, theo Sở Thanh Phong lên xe.

Diêu Thanh và Đạm Đài Yên đưa mắt nhìn Sở Thanh Phong dùng sức gió rời đi, hai người im lặng ngồi một hồi, Diêu Thanh khởi động xe, thanh âm ôn nhu như nước nói: "Tốt lắm, hết kịch vui rồi, chúng ta nên đi gặp người kia thôi."
Đạm Đài Yên nhíu mày, trông rất khả ái, nghi hoặc hỏi: "Ai?"
Diêu Thanh gợi lên khoé miệng, nhẹ giọng nói: "Thủ lĩnh Thanh Liên Hội...!Tàng Huyền Thanh!"
Ở Tàng gia, Tàng Huyền Thanh đỏ bừng mặt, hai tròng mắt ngập sương mù, nằm ngửa trên giường, chăn theo vóc dáng lồi lõm của Tàng Huyền Thanh mà phập phồng, thoạt nhìn vô hạn ái muội dẫn người mơ màng hết lần này đến lần khác.

Bên cạnh cô tự nhiên là Mộ Dung Phỉ, chỉ thấy mặt nàng đồng dạng mang theo đỏ ửng, hai mắt chuyên chú nhiệt liệt nhìn chăm chú vào Tàng Huyền Thanh, trong đó bao hàm mãnh liệt đến nỗi Tàng Huyền Thanh cảm giác rõ ràng, cô xoay đầu lại xem Mộ Dung Phỉ, sau đó cực kỳ vui vẻ "khanh khách" cười không ngừng, hiện rõ tư thái vô cùng yêu mị.

Xem tình hình này không cần nghĩ cũng biết các nàng mới làm chuyện "đen tối", cả hai tựa hồ còn đầy đủ thể lực, tiếp tục làm xong chuyện tốt, giờ khắc này di động của Tàng Huyền Thanh đặt trên bàn trang điểm vang lên, chỉ một thoáng Tàng Huyền Thanh thu hồi ý cười, nháy mắt đã thay dáng vẻ bình tĩnh lợi hại, có thể thấy được tâm chí cô kiên định cùng lãnh khốc.

Mộ Dung Phỉ cũng biết đêm nay là thời kỳ quan trọng, mỗi một bước đều rất trọng yếu với Tàng Huyền Thanh, không cần Tàng Huyền Thanh nhiều lời, nàng đã xuống giường, không thèm mặc quần áo, cứ như vậy đi đến bàn trang điểm, tuyệt không biết e lệ rụt rè là gì.

Tàng Huyền Thanh từ phía sau nhìn eo Mộ Dung Phỉ tinh tế thon thả, cặp mông nhỏ mềm mại đầy đặn, híp mắt, đầu lưỡi liếm láp thần tuyến, tư thế đó, một chút cũng không che giấu dục vọng trong lòng.

Mộ Dung Phỉ thần sắc lạnh lùng, cầm di động đưa cho Tàng Huyền Thanh.


Tàng Huyền Thanh nhận lấy, chuông điện thoại vang không ngừng, cô không vội bắt, mà là khuynh thân hôn Mộ Dung Phỉ, hung hăng hút một hơi, mới buông ra bắt máy.

"Nói!" Tàng Huyền Thanh tiếp điện thoại, nghe tiếng thở dốc dồn dập, chỉ một hồi liền có hồi đáp: "Đại tiểu thư, chuyện ngài phân phó ta đã làm thỏa đáng, viên đạn bắn giữa tim Phạm lão, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
Nghe được câu này, khoé miệng Tàng Huyền Thanh vẽ ra một nụ cười, càng lộ vẻ quyến rũ, khen: "Ừ, làm tốt lắm, khổ cực ngươi...!Trần Dương, ngươi không có bị thương đi."
Gọi điện thoại tới đúng là Trần Dương, hắn vâng lệnh Tàng Huyền Thanh giắt súng ngắm thừa lúc hỗn loạn bắn chết Phạm lão, lúc này hoàn thành nhiệm vụ, bảo đảm chắc chắn mình không bị theo dõi, trước tiên liền gọi điện báo cho Tàng Huyền Thanh.

"Đại tiểu thư yên tâm, sau khi cảnh sát lên bờ, ta ở ngoài 800 thước thừa dịp ra tay, vừa hạ thủ liền rút lui, cũng không có bị thương, hơn nữa lúc ấy xảy ra hỏa hoạn, trường hợp cực kỳ hỗn loạn, tin tưởng hẳn là không ai chú ý tới ta."
Cúp máy Tàng Huyền Thanh một lần nữa nằm ngửa, trong lòng có chút buông lỏng, sở dĩ cần mạo hiểm kêu Trần Dương đi bắn chết Phạm lão, cũng là bởi vì nếu Phạm lão bị nắm, rất có thể sẽ cung xuất Thanh Liên Hội là đầu nậu duy nhất giao dịch thuốc phiện, nếu là như thế cũng chỉ có thể bắn chết mới an tâm được, mà mấy lão đại khác tuy rằng cũng biết, nhưng nếu bọn hắn còn lo lắng cho tính mạng của người nhà, hẳn là sẽ không cung ra bản thân.

Quan trọng nhất là mình luôn luôn cẩn thận, không bị người ta nắm chứng cớ xác thực.

Đến tận đây Tàng Huyền Thanh mới yên tâm, bất quá lúc này còn cần thận trọng.

Mộ Dung Phỉ im lặng ngồi ở mép giường hơi nhíu mày, tựa hồ do dự cái gì, một tay sờ soạng quần áo, trong túi áo, đúng là thiết bị định vị siêu nhỏ, một lát sau, ánh mắt nhất định, xoay đầu lại đang muốn cùng Tàng Huyền Thanh nói cái gì, một thanh âm vang lên: "Đại tiểu thư, một đám cảnh sát xông tới, chúng tôi ngăn không được!"
Tàng Huyền Thanh nghe nói như thế, ánh mắt hiện lên một đạo quang mang lợi hại, cười lạnh nói: "A, ta biết không dễ qua như vậy mà!" Lời này không biết là tự giễu hay tức giận người khác quấy rầy nhã hứng của cô.

Mộ Dung Phỉ thu hồi lời muốn nói, hai người không vội mặc vào xiêm y, trên người cả hai không hề thấy vẻ khẩn trương nào, cũng không biết có phải đã có phương pháp ứng đối, có lòng tin tưởng.

Chương 100, số đẹp, cả đám sáp lá cà:3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận