Phẫn Nộ

Thủy Quy chớp mí mắt nặng trĩu, cố mở ra. Ngục thất đã được Thủy Xích đốt nến, sáng đến rực rỡ.

- Ngươi còn định ngất đến bao giờ?

Thủy Quy ánh mắt lạnh lẽo, vẫn một câu nói:

- Thả ta đi.

- Mơ tưởng.

- Thả ta đi.

- Làm ta hài lòng, thế nào?

- Ngươi, đê tiện...

Thủy Quy túng quẫn mắng, nàng biết hai chữ "hài lòng" của hắn có ý gì, có điều nàng sẽ không phục tùng kẻ đáng ghét này.

- Thế nào? Sợ? Không muốn? Vậy cứ ở đây đi!

- Đáng ghét, đừng mơ ta sẽ khuất phục, bỉ ổi, đê tiện, hèn hạ....


Thủy Quy cơ hồ tìm mọi từ ngữ để chửi mắng Thủy Xích, càng ngày càng khó nghe.

Bá....Thủy Xích bóp cằm nàng, khuôn mặt âm ngoan cách nàng ngày càng gần, Thủy Quy hoảng hốt, nuốt nước miếng.

Nàng theo bản năng lảng tránh đôi mắt đen sâu hút nghiêm nghị kia, nhưng bàn tay rắn chắc ép chặt cằm khiến nàng phải đối mặt với Thủy Xích, bống dưng chững lại.

Gần như vậy.

Nam nhân này, mắt phượng thật là dài, lạnh lùng cực điểm, da thật trắng, bờ môi cũng rất yêu diễm, chỉ là lông mày ẩn chút tang thương, lại nghiêm khắc.

Thủy Xích nhìn nữ nhân bần thần, ngơ ngẩn, không phải bị choáng váng rồi chứ. Tim hắn bỗng đập nhanh một nhịp, con ngươi cũng chăm chú tìm tòi.

Nữ nhân này, 3 năm bỏ đi, vô tâm vô phế ăn ngon ngủ kĩ. Mắt hạnh, mày liễu, lông mi thật dài chớp chớp, cánh mũi khéo léo phập phồng, đôi môi vì bị hắn dùng lực chu chu như con vịt.

Nháy mắt trong lòng có chút không nỡ. Thủy Xích âm thầm cười khổ, ngoài mặt càng lạnh lẽo vô tình. Hắn, vẫn thua nàng, nhưng, hận vẫn phải trả, cho nàng nếm ít đắng cay mới ngoan ngoãn ở bên hắn.

Ba năm trước, hắn dùng biện pháp ngon ngọt chiếm hữu không thành, ba năm sau, hắn thà bá đạo, ngang ngược chiếm lấy nàng.

Thủy Quy vùng vẫy, ánh mắt trợn lên.

Thủy Xích bất ngờ bỏ tay, Thủy Quy mất đà ngã ngửa ra sau.

Ầm, Thủy Quy ngã lăn ra giường, bóng đen như chớp nhào lên, Thủy Xích nửa quỳ nửa nằm bên trên, hôn.

Thủy Quy kinh ngạc, đại não tê dại.

Đầu lưỡi ngang ngược, cứng rắn vói vào trong cái miệng há hốc vì kinh hô, Thủy Xích cuối cùng không nhịn được, thô bạo cắn mút.

Mùi hương này, ba năm hắn chưa từng quên, thanh khiết mê người.

Đầu lưỡi đảo khắp nơi, càn quấy, nhũng nhiễu.

Thủy Quy cảm nhận thứ ấm nóng đảo trong miệng, hơi thở ấm nóng phả vào da mặt, rùng mình phản kháng. Hai tay đẩy người Thủy Xích, giống như châu chấu đá xe, vô dụng. Cặp chân dài giãy dụa, bị hắn kẹp lại, vô dụng.

Thủy Quy phẫn nộ chửi mắng, ngược lại thành âm thanh rên rỉ phì phì.


Thủy Xích tiếp tục công thành chiếm đất, bá đạo, thô cục.

Thủy Quy muốn đuổi hắn ra, đưa đầu lưỡi đẩy của hắn. Kết quả lưỡi cũng bị hắn chèn ép, đưa đẩy, nàng phẫn uất cắn trả, một cú không lưu tình.

Ách, Thủy Quy ra sức hô hấp, bật người ngồi dậy, xích sắt cuốn trên hông không cho phép nàng chạy, chỉ có thể phòng bị nhìn hắn, lui về sau.

Thủy Xích lau máu chảy ra, đầu lưỡi xém chút cắn nát, đủ độc. Tâm hắn lạnh, tình cảm cũng lạnh, chằm chặp nhìn nàng khiến Thủy Quy sợ hãi.

- Ngươi, tránh ra, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.

Thủy Xích cười lạnh, sắc bén nhìn nàng.

- Không lưu tình? Giống như 3 năm trước? Ha ha, ngươi thành công chọc giận bổn vương rồi, Thủy Quy, ta nói cho ngươi, ta hận ngươi, đừng mơ tưởng sống yên ổn, ngươi còn hạ thủ, không tin ta chặt đứt tứ chi, để ngươi thoi thóp sống qua ngày!

Thủy Quy tái mặt, nàng tin tưởng hắn có gan làm, hắn đủ điên cuồng.

- Ngươi, vậy thì sao, ta thà chết cũng không khuất nhục!

Thủy Quy cứng rắn, ý nghĩ buông xuôi chợt đến, sống bị giam cầm bên cạnh thú dữ, có gì đáng sống? Nàng há mồm cắn lưỡi.

Tanh!

Thủy Xích đoán ra ý định của nàng, vội vã bóp cằm Thủy Quy, hỏa nộ bùng lên.

Ba! Thủy Xích vỗ vào mặt nàng, Thủy Quy theo lực đạo ngã về một bên. Nàng thống khổ, mệt mỏi.


- Thủy Xích, ba năm đã đủ rồi, ta muốn chết!

- Muốn chết? Dễ dàng như vậy? Đừng hòng, bổn vương muốn ngươi chịu vạn vạn tra tấn, đau khổ cầu xin ta!

- A, ngươi làm gì........

Thủy Xích ánh mắt hằn lên tia máu, thô bạo ngồi lên hông Thủy Quy, cánh tay xé y phục của nàng.

Roạt, roạt, y phục nháy mắt thành những mảnh vụn lả tả dưới đất.

- Cút ra, Cút.....

Thủy Quy hoảng loạn vũng vẫy, lệ nóng lưng tròng, nàng sợ hắn phi lễ. Dù sao với một cô nương mà nói trong sạch cũng rất quân trọng. Nhất là, nàng không muốn bị hắn làm nhục.

- Cút? Không có cửa!

Thủy Xích thô bạo nhét vải y phục vào miệng nhỏ, đè nàng nằm yên, vẫn tư thế cưỡi trên hông nàng.

Thủy Quy nước mắt chảy dài, lắc đầu, sợ hãi nhìn hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận