Phẫn Nộ

Thủy Quy mệt mỏi để Thủy Xích ôm trong lòng ngủ.

Thủy Xích nhu hòa, dịu dàng ngắm nàng. Cuối cùng, màng cũng là nữ nhân của hắn, từng đường nét, cử chỉ, ngũ quan của nàng hắn luôn ghi nhớ, rất nhiều đêm, bây giờ, cả thân thể của nàng. Hắn ôm nàng, chậm rãi ngủ say.

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên quá ba sào, Thủy Quy bị ướt nóng làm tỉnh.

Mí mắt nặng nề mở ra, mi bướm lay động, bầu má cũng phình ra.

Nước, ấm quá, thật thoải mái!

Thủy Quy tưởng như mơ, mắt thiêm thiếp ngủ tiếp. Nàng chợt trợn trừng, giật mình.

Tối qua.....tối qua.....nàng, Thủy Xích....hắn......hoan ái....

Mọi chuyện nhanh chóng tái hiện sinh động. Mặt Thủy Quy đỏ dừ, nàng thật muốn chết mà! Cuối cùng lại chịu thua trước dục vọng. Coi như chó cắn một cái!

- Ngươi thở dài, chán ghét sao?

- Ừ.

Khoan, khoan, khoan. Thủy Quy kinh ngạc quay ra sau, ánh mắt quái dị nhìn Thủy Xích, tên này ở đâu ra vậy?

Cho đến khi nhìn tiếp.....

-A____!!!!!

Thủy Quy hoảng hốt nhảy từ trên đùi nam nhân lõa thể xuống. Nàng vốn rất nhanh nhẹn, nhưng nếu không trải qua chuyện kia.... Cơ thể mềm oặt chìm tõm dưới nước. Nước vốn chỉ đến vai nhưng nàng không đứng nổi, cho nên rơi xuống.

Thủy Xích nhìn nữ nhân quẫy tay với bọt nước, không vội kéo nàng lên, chờ cho Thủy Quy uống vài ngụm đem nàng bắt trở lại.

- Khụ, khụ...........

-Thế nào, muốn chạy, no nước chưa?


Thủy Xích châm biếc nhìn Thủy Quy ướt đẫm. Bàn tay vô thức xoa lên lưng nàng. Nhưng Thủy Quy vẫn chán ghét hắn, nên không có để ý.

- Thả ta ra!

Thủy Quy cương liệt.

- Thả thì thả!

Thủy Xích "quân tử" thả ra, Thủy Quy lại chìm nghỉm, hắn vớt nàng lên.

- Cái gì mà rùa nước, là rùa cạn mới đúng!

Thủy Xích tỏ ra khinh bỉ, bĩu môi.

Khung cảnh chợt giống như ba năm trước, lúc hắn tỉnh dậy, lênh đênh trên sông, thấy một nữ nhân xinh đẹp sợ hãi bám vào khúc gỗ cùng hắn, nàng muốn đánh thức hắn, cánh tay nhỏ bé lay lay, hình như nàng thấy hắn chết đuối, cho nên mới bơi ra kéo hắn bám vào gỗ. Nữ nhân khiến hắn cảm động một trận.

Hắn tỉnh táo kéo cả hai vào bờ, thuyền của hắn không may bị ám sát. Hắn hỏi nàng tên gì, nàng sợ dè chừng nhìn hắn, lắc đầu.

- Vậy ta gọi ngươi là Thủy Quy nhé?

Thủy Xích thấy nàng biết bơi, lại rụt rè giống chú rùa, mới gọi nàng vậy.

Nàng vui vẻ đồng ý. Hắn hỏi nàng có nhà không? Nàng lắc đầu. Nhìn tuổi nàng không lớn lắm, lại lưu lạc giang hồ, bộ dáng cũng xinh đẹp, dễ nhìn, hắn liền đem nàng về phủ. Có lẽ, hắn yêu nàng từ khi nàng cứu hắn.

Sau này hóa ra nàng không biết bơi, vô tình ngã xuống sông bắt được khúc gỗ của hắn, định đẩy hắn xuống một mình trục lợi thì hắn tỉnh dậy, mới có suy nghĩ cảm động trên. Hắn vừa buồn cười vừa thất vọng một hồi, liền nói.

- Cái gì mà rùa nước, rùa đất mới đúng!

Cả hai ngơ ngẩn. Thì ra, họ chưa từng quên đi quá khứ.

Thủy Quy xóa tan không khí yên tĩnh, phá vỡ cảm xúc của Thủy Xích.

- Bao giờ ngươi thả ta?


- Ngươi.....

- Bao giờ ngươi thả ta?

- Ta nói rồi, ta sẽ không thả ngươi.

- Thả ta đi.

- Không, cả đời này ta nhốt ngươi bên cạnh.

- Ngươi.....đừng lặp lại cách này. Năm đó chúng ta ngọc nát đá tan, ngươi cũng biết ta lợi dụng ngươi, sao không sớm giết ta.

Thủy Xích đau đớn kiềm chế trái tim đập liên hồi, nắm chặt lấy tay nàng, kéo vào ngực hắn. Thủy Quy giật mình vẫy ra.

- Ngươi làm cái gì vậy? Buông ra!!

- Buông, ta không buông. Quy nhi, ngươi có biết năm đó, một khắc ngươi bỏ đi kia, tim ta vỡ tan thành trăm mảnh. Ta tự nhủ không phải, nhưng lúc ta tỉnh dậy, ngươi ở đâu? Vết thương trước ngực vẫn còn đây, ngươi nhìn xem. Ta tự hỏi, ngươi nhìn một đao kia chém xuống, có từng lo lắng cho ta?

- Ta tự nhủ, biến tình yêu thành nỗi oán hận, chém ngươi làm trăm ngàn mảnh vì đã bỏ rơi ta, ta hận ngươi 3 năm, nhưng cũng nhớ ngươi 3 năm. Ta muốn cho ngươi nếm mùi thống khổ, đau lòng, nhưng ta không làm được, nhìn ngươi khóc, ta còn đau hơn.

Thủy Xích đau đớn buồn bã nhìn Thủy Quy, ánh mắt đen nháy sâu thẳm, xoáy vào tâm can nàng.

Thủy Quy kinh ngạc, nàng đã thấy Thủy Xích bá đạo, Thủy Xích lãnh lệ, Thủy Xích vô pháp vô thiên, Thủy Xích giận dữ, nhưng chưa thấy Thủy Xích đau buồn, tang thương. Cho dù năm đó, lần cuối hắn nhìn nàng cũng là lạnh lẽo, vô vọng.

Thủy Quy nghẹn lời, ngón tay khẽ chạm vào vết sẹo mờ kéo dài, ánh mắt phức tạp.

- Ngươi.....năm đó ta lợi dụng ngươi chạy trốn......sao lại.....đối tốt với ta như vậy?

- Ta yêu ngươi.

Thủy Quy kinh ngạc. Năm đó, hắn một mực ép nàng bên mình, nàng không có bạn bè, chạy ra ngoài liền kết giao với một nam hài bằng tuổi bị hắn bắt gặp. Hắn liền đem nàng nhốt trong phủ, không thả nàng ra.


Nàng cãi nhau với hắn, tất cả thứ đồ hắn đưa tới, nàng toàn bộ vứt đi. Nàng chỉ muốn tự do, nàng ghét sự chiếm hữu vô lý của hắn.

Cho nên, khi vương phủ bị ám toán, nàng thừa dịp chạy trốn, nhìn thấy hắn bị thích khách đuổi. Mà vì nàng, hắn sơ sảy một giây, thích khách chém hắn một nhát. Hắn nghĩ nàng sẽ quay lại cứu hắn, nhưng nàng quay lưng chạy mất. Hắn hôm mê tỉnh đã ba ngày sau, nàng bặt vô âm tín.

- Nhưng ngươi lại giam cầm ta, ta muốn tự do tự tại, thả ta đi.

- Vì sao, ta yêu ngươi, ngươi lại muốn đi?

- Ngươi cho rằng đó là yêu? Yêu không phải là giam giữ, căn bản ngươi là muốn chiếm hữu, hiểu không?

Thủy Xích nghệt ra. Hóa ra, hắn yêu sai cách? Hắn cho rằng, hắn yêu nàng, nàng cũng phải ở bên hắn. Vì vậy, hắn cưỡng ép nàng bên mình. Hắn thừa nhận hắn ghen nàng đi kết giao này nọ, sợ nàng sẽ quên hắn, dù sao, bọn họ là hai người xa lạ.

- Xin....lỗi.....

- Xin lỗi thì có ích gì? Tổn thương ta ngươi cũng làm rồi, ngươi cường bạo ta!

Thủy Quy như con nhím xù gai chỉ trích hắn. Nói đến đây nàng ấm ức, giọng mũi nức nở nén khóc. Nàng không muốn tỏ ra mềm yếu, nhu nhược.

Thủy Xích lần đầu tiên trong đời lúng túng.

- Đừng khóc, ta....ta không có....

- Rõ ràng là có mà!!

Thủy Quy khóc thật rồi, hắn còn dám không chịu nhận?

- Nín, nín đi.....ta chỉ là.....là......

- Là cái gì, oa......

- Là muốn ngươi.......

Oanh, hai người mặt đỏ bừng.

Thủy Xích rất tự giác.

- Muốn cho ngươi ăn chút khổ mà không thành. Ta nghĩ hận ngươi mà lại mềm lòng, lúc đầu hơi....tức giận......xin lỗi.....

- Ngươi, hu hu......làm sao có thể lôi trong sạch ra đùa giỡn như vậy? Còn làm đau ta, rất đau đấy, hu hu....


Thủy Quy nức nở đập tay khiến nước văng tung tóe. Thủy Xích siết chặt hông nàng.

- Xin lỗi......ta bù đắp cho ngươi......ngoan.....sẽ hết đau...

- Hu hu......trả cho ta, hu hu, ngươi khi dễ ta, ngươi quá đáng.....thả ta......ta ghét....

Chữ "ngươi" chưa kịp thốt ra, bờ môi đầy đặn đã bị khóa lại. Thủy Xích cảm thấy Thủy Quy rất phiền nhiễu ồn ào, liền bịt mồm nàng lại.

Thủy Quy phản kháng. Thủy Xích tóm gáy nàng, không cho ngọ nguậy. Hắn hôn trằn trọc, nhẹ nhàng, nuốt hết ấm ức của nàng, nếm vị nước mắt nàng.

Thủy Quy thiếu hô hấp mềm nhũn, ngồi trong lòng hắn vô lực. Đầu lưỡi ôn nhu, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương mềm mại.

Thủy Quy bị Thủy Xích cuốn theo, trúc trắc đáp lại hắn. Nóng, có cái gì nóng nóng...... Thủy Quy nhận ra, xấu hổ trừng Thủy Xích.

Thủy Xích ngại ngùng nhìn lại. Thủy Quy cảnh cáo.

- Không cho chạm vào ta!

- Vì sao?

- Giữa chúng ta không có tình yêu.

- Ai nói? Ta yêu nàng.

- Nhưng ta không yêu ngươi.

- Sau này sẽ yêu.

- Ngươi đừng bức ta!

- Quy nhi, chúng ta làm lại theo một cách khác được không? Ta sẽ không tổn thương ngươi nữa. Ta theo đuổi ngươi cho đến khi ngươi cam tâm tình nguyện, được không?

Thủy Quy thừa nhận, nàng có chút mềm lòng trước sự thành khẩn, ôn nhu của hắn.

- Có thể, nhưng không được khi dễ, bắt ép ta.

Thủy Quy nghĩ lại, Thủy Xích cũng thật tội nghiệp, chỉ là hắn làm sai cách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận