Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Gió biển mằn mặn phất qua mặt biển tạo ra bọt sóng trắng xóa.

Nơi này là cung điện của hải chủ Thập Nhất hải, sừng sững trên một hòn đảo nhỏ, nguy nga hùng vĩ. Tòa cung điện này vốn không cho yêu thú bình thường tới gần, hải chủ Thập Nhất hải luôn ở đây tận tình hoan ca, mà hiện giờ đại năng đứng đầu hai tộc lại tụ tập ở đây thảo luận quy định cụ thể.

Chuyện này Hạo Tinh Tử tôn giả và Quỷ Viêm lão tổ am hiểu hơn, vì thế Huyền Linh Tử chỉ ngồi ở một bên không nhúng tay. Độc Tuyệt Thiên lão cũng bình tĩnh ngồi ở bên cạnh, ẩn giấu mọi cảm xúc.

Lông mày Âm Cơ cau lại, đôi đồng tử rắn đã thu lại thành một đường thẳng, tản ra ánh sáng xanh, ả kiên định nói: “Nhân tộc các ngươi đã hủy đi yêu đan của Hào Minh, còn vọng tưởng yêu đan của Hình Nguy? Tuyệt đối không có khả năng!”

Để tránh cho Hình Nguy khó chịu, hiệp thương lần này không có mặt hắn.

Ngọc Thanh Tử tôn giả nhíu mày nói: “Đây là điểm mấu chốt của chúng ta.”

Âm Cơ híp mắt nhìn nàng, sau đó quay đầu nhìn Hạo Tinh Tử, nói: “Từ Thập Nhất hải tới phía Đông yêu cảnh có thể giao cho Nhân tộc, cách mười năm chúng ta sẽ tiến cống cho Nhân tộc, ngàn viên Bích Ba châu ở Đệ Tứ hải, vạn khúc Trường Sinh mộc ở Đệ Nhị hải, không một câu phàn nàn.”

Hạo Tinh Tử nói: “Các ngươi không muốn thỏa hiệp chuyện Hình Nguy sao?”

Lưỡi rắn liên tục thè ra phát ra tiếng “xè xè”. Âm Cơ đã tức giận đến mức mắt chuyển sang màu xanh lục, ả cố gắng ổn định tâm trạng, lúc này mới lạnh lùng nói: “Chuyện này tuyệt đối không thể!”

Nhân tộc muốn làm gì đôi bên đều rất rõ ràng.

Hào Minh không phải thần thú, yêu đan gã bị hủy chứ không phải bị trộm đi, từ nay về sau tu vi rơi xuống cấp chín, thậm chí còn có thể rơi xuống cấp tám! Tuổi thọ cũng rút lại.

Trong Tứ Đại Yêu Tôn của Yêu tộc, nếu Độc Tuyệt Thiên lão ngã xuống thì không thể tốt hơn. Nhưng Nhân tộc cũng biết yêu cầu này tuyệt đối không thể nói ra, sẽ khiến hai tộc căng thẳng. Vậy nên nhất định phải tìm được một điều kiện có lợi nhất cho Nhân tộc và Yêu tộc cũng có thể đáp ứng——

Đó chính là, đánh nát yêu đan hai người Hình Nguy và Hào Minh.

Cho dù đã đến đỉnh phong Địa giai, nhưng ưu điểm của Âm Cơ không phải thực lực mà là trí tuệ của ả, còn Hình Nguy và Hào Minh là chiến lực chủ yếu của Yêu tộc. Nếu yêu đan của hai người bị vỡ, thực lực của Yêu tộc sẽ lùi mạnh, ít nhất là trong một ngàn năm không thể chống lại Nhân tộc, chỉ có thể thần phục.

Trận chiến này chỉ duy trì mấy tháng, còn là do Nhân tộc khơi mào, nhưng Yêu tộc lại không thể không chịu thua.

Hòa bình lâu dài lần đầu tiên trong ba vạn năm có lẽ sắp được thực hiện, hai phe đều tranh thủ càng nhiều lợi ích cho phe mình, bởi vậy lại càng phải thận trọng.

Đến sáng sớm ngày thứ bảy mươi sáu, hiệp nghị giữa Yêu tộc và Nhân tộc đạt thành, Nhân tộc chiếm toàn bộ địa vực từ Thập Nhị hải đổ lại, nếu Yêu tộc muốn vào ba mươi sáu châu thì phải được Nhân tộc cho phép. Cứ cách trăm năm, Yêu tộc sẽ tiến công cho Nhân tộc, đồng thời... cho phép Nhân tộc đánh nát yêu đan Hình Nguy.

Hiệp nghị vừa được định ra, ngoài cửa liền có nhân tu chạy vào hô lớn: “Không ổn không ổn, yêu tôn Hình Nguy chạy thoát!”

Huyền Linh Tử lạnh lùng nhìn Âm Cơ, chỉ thấy người kia nâng tay che môi, cười dịu dàng: “Hình Nguy không phải tên ngốc Hào Minh, chúng ta cản hắn bên ngoài tất nhiên hắn sẽ biết việc thương lượng liên quan đến mình. Hắn cài cắm một hai trinh thám vào đây để mật báo, không phải chuyện rất bình thường sao?”

Huyền Linh Tử không để ý tới Âm Cơ, mũi chân điểm một cái liền biến mất trong đại điện.

Nụ cười trên mặt Âm Cơ cứng lại, ả vừa định đứng dậy đuổi theo lại bị Độc Tuyệt Thiên lão ngăn lại. Âm Cơ nhìn chằm chằm lão giả tóc bạc trước mắt, sắc mặt đối phương thâm trầm, thản nhiên nói: “Nếu Hình Nguy có thể chạy thì đó là mạng của hắn. Nếu hắn trốn không thoát... đó cũng là mạng của hắn.”

Độc Tuyệt Thiên lão vừa dứt lời lại thấy một bóng xanh bay vọt khỏi đại điện.

Lúc Huyền Linh Tử rời đi, Lạc Tiệm Thanh còn chưa kịp phản ứng, đợi y kịp phản ứng thì đã không thấy bóng dáng Huyền Linh Tử đâu. Trên trán Lạc Tiệm Thanh đã rịn mồ hôi, y mở rộng linh thức bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Huyền Linh Tử, sau đó bỗng nhìn về phía Tây Nam, lập tức đuổi tới nơi đó.

Hình Nguy lúc này đã hóa thành nguyên hình, vượt qua Thập Nhất hải, chạy thẳng vào trong yêu cảnh.

Trong Tứ Đại Yêu Tôn, nếu nói Độc Tuyệt Thiên lão tâm tư bí ẩn không ai hiểu, Âm Cơ quỷ kế đa đoan tính toán kín kẽ, Hào Minh thô lỗ ngu dốt không câu nệ tiểu tiết, vậy Hình Nguy chính là người xảo quyệt nhất. Những năm ức hiếp Tấn Ly, hắn luôn đứng phía sau xúi giục Hào Minh, không chủ động làm gì.

Lần này hai tộc hiệp nghị lại để hắn bên ngoài, chuyện này đã nói rõ rất nhiều vấn đề.

Hình Nguy mất một phen công phu mới cài cắm được thủ hạ của mình vào, nhiều ngày trôi qua, hắn liền chiếm được tin tức Âm Cơ đồng ý cho Nhân tộc phá hủy yêu đan của mình.

Dựa vào cái gì!

Hình Nguy hắn vào sinh ra từ vì Yêu tộc, dựa vào cái gì mà cho phép Nhân tộc đánh nát yêu đan của hắn?

Chẳng lẽ Độc Tuyệt Thiên lão lại sợ Nhân tộc?

Hai tộc tranh đấu ba vạn năm, bây giờ Yêu tộc lại khuất phục đối phương, hy sinh mình!

Hình Nguy tuyệt đối không thể chấp nhận, nếu không có yêu đan, hắn chỉ còn lại hai, ba ngàn năm tuổi thọ. Đồng thời cảnh giới sẽ từ đỉnh phong Địa giai rơi xuống cấp chín, thậm chí cấp tám, từ đó sẽ không còn Yêu tôn Hình Nguy, chỉ có yêu thú Hình Nguy.

Đây là việc Hình Nguy tuyệt đối không thể chấp nhận.

Hình Nguy vận chuyển toàn thân yêu lực, điên cuồng chạy trốn. Một luồng yêu phong đen ngòm thổi qua mặt biển, trong chớp mắt đã biến mất trong biển khơi, nhưng ngay khi Hình Nguy sắp chạy trốn tới Đệ Thập hải lại nghe một tiếng xé gió từ phía sau truyền tới.

Vèo!

Hình Nguy nhanh chóng tránh sang bên cạnh, tốc độ cũng chậm lại.

Hắn lập tức quay đầu lại, cách hai mươi dặm, một bóng trắng đang đuổi theo hắn.

“Huyền Linh Tử!!!”

Yêu tôn gào thét vang vọng mặt biển rộng.

Một trốn, một đuổi.

Tốc độ của Hình Nguy không bằng được Huyền Linh Tử, sau một lát đã bị Huyền Linh Tử kéo khoảng cách xuống còn mười dặm, kiếm quang ngập trời từ phía sau lao tới khiến tốc độ của Hình Nguy càng ngày càng chậm. Đến cuối cùng, Hình Nguy phẫn nộ rống to, lại biến thành hình người, hắn lật tay lấy ra một cây cung, tay phải kéo căng dây cung, một cung tên màu đen tự động hình thành.

“Giết hắn cho bản tôn!”

Viu!

Tên rời cung liền hóa thành mấy vạn mũi tên đen rậm rạp phủ kín cả khoảng trời. Huyền Linh Tử dừng bước, nâng Huyền Linh kiếm, tay trái bấm thủ quyết chỉ lên thân kiếm, một màng kết giới vô hình liền bao quanh thân thể hắn.

Chờ Huyền Linh Tử nhìn lại thì Hình Nguy đã chạy xa năm dặm, Huyền Linh Tử lại đuổi theo.

Lần này hai người chạy tới ranh giới Đệ Thập hải và Thập Nhất hải thì Huyền Linh Tử đã đuổi kịp Hình Nguy.

Trường kiếm sắc bén đến xương tranh đấu với yêu thú hung mãnh điên cuồng, Hình Nguy như một con dã thú bị dồn đến tuyệt lộ, liều lĩnh công kích Huyền Linh Tử, cho dù vết thương chồng chất thì hắn vẫn không ngừng công kích Huyền Linh Tử, như đã mất lý trí.

Giữa mất yêu đan và ngã xuống, Hình Nguy tình nguyện lựa chọn ngã xuống!

Huyền Linh Tử miễn cưỡng tránh được công kích từ Hình Nguy, lại động tới miệng vết thương trên vai trái, tuấn mi nhíu lại, sau đó lại tiếp tục đánh. Hình Nguy gào thét xông tới, Huyền Linh Tử nâng kiếm chặn lại, hai người uỳnh uỳnh va chạm vào nhau khiến cả hải vực rung động.

Khi Nghiễm Lăng Tử tôn giả dẫn theo Lạc Tiệm Thanh tới, cuộc chiến đã đến hồi cấp bách.

Một đen một trắng đã hóa thành ánh sáng, một trên trời một dưới biển, không ngừng va chạm. Máu Yêu thú không ngừng rơi xuống biển, nhưng dù bị thương nặng đến đâu, Hình Nguy cũng quyết không buông bỏ, vẫn cố chấp công kích.

Dù tu vi Huyền Linh Tử cao hơn một đại cảnh giới so với Hình Nguy, nhưng đối mặt với cách đánh liều chết này của đối phương, hắn vẫn chưa thể chiếm thế thượng phong.

Nghiễm Lăng Tử tôn giả cau chặt mày: “Tiếp tục như vậy, Yêu tộc cũng sẽ tới đây, tình thế không ổn.”

Lạc Tiệm Thanh đã vã mồ hôi lạnh, hạ giọng nói: “Sư bá, nếu ngươi có thể, hãy bố trí một trận pháp nhốt Hình Nguy lại. Chúng ta cần bắt hắn, chứ không phải đánh chết hắn. Hình Nguy biết ta là đồ đệ của sư phụ, sư phụ tuyệt đối sẽ không thể bỏ mặc, lấy ta làm mồi, có thể dẫn quân nhập bẫy.”

Nghiễm Lăng Tử lập tức kinh ngạc nói: “Tiệm Thanh, ngươi mới Độ Kiếp sơ kỳ, sao có thể...”

“Sư bá, tiếp tục như vậy, thương thế của sư phụ cũng sẽ bị phát hiện!”

Nghiễm Lăng Tử không nói gì.

Lúc đánh với Hào Minh, Huyền Linh Tử đã đánh chết hai mươi vị yêu tôn, đánh Hào Minh trọng thương, cuối cùng còn đưa tới trước mặt Độc Tuyệt Thiên lão đánh nát yêu đan của nó. Mọi người cũng không biết vì sao Hào Minh không nói chuyện Huyền Linh Tử bị thương, nhưng đây tuyệt đối là chuyện tốt với Nhân tộc.

Trong mười ngày này, Huyền Linh Tử chưa từng cẩn thận chữa thương.

Đối mặt với hơn hai mươi vị yêu tôn và Hào Minh, cho dù là Huyền Linh Tử cũng có chút cố sức, lại càng không cần phải nói tới việc kiếm bản mệnh không ở trong tay. Huyền Linh Tử tuy không thất bại, nhưng nguyên thần lại bị thương không nhẹ, vai trái của hắn suýt chút nữa bị móng vuốt Hào Minh đánh nát.

Huyền Linh Tử bị thương, không thể để Yêu tộc phát hiện, một khi phát hiện, quan hệ hai tộc lại rơi vào cục diện lúc trước.

Nghiễm Lăng Tử không có lựa chọn, bắt đầu lén lút bày trận. Khi trận pháp hoàn thành, Lạc Tiệm Thanh lập tức bay tới, ra vẻ khẩn trương hô: “Sư phụ!”

Huyền Linh Tử hơi sững sờ quay đầu nhìn, hai mắt Hình Nguy sáng ngời, lập tức bay tới chỗ Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng chạy trốn, nhưng yêu khí của Hình Nguy vẫn làm lưng y bị thương, y kêu lên một tiếng đau đớn, tốc độ giảm xuống. Lúc Hình Nguy sắp bắt được Lạc Tiệm Thanh, ầm một tiếng, đại trận lập tức khởi động.

Hình Nguy va vào kết giới, vẻ mặt kinh hãi.

Lạc Tiệm Thanh ho ra một ngụm máu, thanh sam sau lưng đã bị máu nhuộm đỏ.

Hình Nguy rít gào trong kết giới: “Nhân loại! Nhân loại!”

Lạc Tiệm Thanh nâng tay lau máu bên khóe môi, chịu đựng cảm giác nóng rát phía sau lưng, nói: “Yêu tôn Hình Nguy, hôm nay hai tộc đã lập nhiều hiệp ước, Yêu tộc đồng ý Nhân tộc đánh nát yêu đan của ngươi. Ngươi dám trốn, ngươi biết sai chưa.”

Hình Nguy điên cuồng đập kết giới, nhưng kết giới này tuy là do Nghiễm Lăng Tử tôn giả không am hiểu bày trận sốt ruột bày ra, nhưng cũng không dễ phá như vậy. Chỉ thấy khi hắn va chạm, kết giới không ngừng rung động, nhưng cũng không vỡ.

“Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì các ngươi muốn phá yêu đan của bản tôn, bản tôn phải khoanh tay chịu chết! Bản tôn không phục, bản tôn không phục!”

“Nếu vậy bây giờ nhốt ngươi, sau đó đánh nát yêu đan của ngươi thì ngươi sẽ phục?” Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh hỏi.

“A a a a a!!!”

Hình Nguy đã phát điên, không trả lời vấn đề của Lạc Tiệm Thanh, chỉ liên tục va chạm kết giới.

Đúng lúc này, Huyền Linh Tử bay xuống. Nghiễm Lăng Tử lập tức cười nói: “Sư đệ.”

Ai ngờ Huyền Linh Tử chỉ gật đầu với gã sau đó lại nhanh chóng đi tới chỗ Lạc Tiệm Thanh. Khi thấy một mảng máu lớn phía sau thanh niên, đồng tử Huyền Linh Tử co lại, hơi run rẩy. Hắn nâng tay chạm lên vết thương sau lưng Lạc Tiệm Thanh làm y khẽ run lên.

Khi tay Huyền Linh Tử chạm tới, Lạc Tiệm Thanh đã đau đến cắn răng.

Công kích của Hình Nguy tất nhiên không phải tu sĩ bình thường có thể đỡ được, Lạc Tiệm Thanh chỉ mới Độ Kiếp sơ kỳ, Hình Nguy cũng đã Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn.

Một kích này của Hình Nguy không chém đôi Lạc Tiệm Thanh ra đã là may mắn lắm rồi, nhưng phía sau lưng y bị đối phương đánh mất một mảng thịt lớn. Tuy áo ngoài do Minh Miểu sa chế thành không bị rách, nhưng quần áo phía dưới lại thủng một lỗ lớn, lộ cả xương sống và máu thịt, người khác không đành lòng nhìn.

Trong mắt Huyền Linh Tử lóe qua thương tiếc và tự trách, hắn truyền linh lực vào trong thân thể Lạc Tiệm Thanh, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại kéo tay hắn, truyền âm qua: “Sư phụ, thương thế của ngươi nặng hơn ta, không cần chữa thương cho ta.”

Vết thương của Lạc Tiệm Thanh nhìn rất nặng, nhưng chỉ là thương ngoài da, đối với một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ chỉ là đau chứ không có gì nghiêm trọng. Phải biết rằng lúc trước Ma Tôn còn móc cả tim ra, đạt tới một cảnh giới nhất định, tổn thương trên thân thể sẽ không quan trọng nữa.

Ngược với Huyền Linh Tử, tổn thương tới nguyên thần, cực kỳ phức tạp.

Nhưng việc đã đến nước này, chỉ cần nhốt được Hình Nguy, mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.

Huyền Linh Tử vươn tay chuyển tới phía sau lưng Lạc Tiệm Thanh, lật tay lấy ra một viên linh đan. Khi đan dược xuất hiện, đất trời liền tràn ngập đan hương nồng đậm, ngay cả Nghiễm Lăng Tử tôn giả bên cạnh cũng phải đỏ mắt.

Huyền Linh Tử nhét đan dược vào miệng Lạc Tiệm Thanh, sau đó rút kiếm tiến tới định đánh nát yêu đan của Hình Nguy.

Vào lúc này, lại nghe ——

Uỳnh!

Cả khoảng trời không bắt đầu rung chuyển, không phải là bầu trời trên Thập Nhất hải, mà là bầu trời trải rộng ở cả ba mươi sáu châu và yêu cảnh bắt đầu rung chuyển!

Trời cao chấn động, biển khơi quay cuồng.

Huyền Linh Tử trợn to hai mắt, phản ứng đầu tiên là kéo Lạc Tiệm Thanh tới, mà Hình Nguy bị vây trong kết giới cũng ngơ ngác nhìn một màn này như không rõ chuyện gì xảy ra. Rung động không tính là mạnh, nhưng mắt thường cũng có thể nhìn thấy bầu trời đang run rẩy.

Ở ba mươi sáu châu, vô số phàm nhân hoảng sợ chỉ lên trời, liên tục hô to: “Trời... trời sắp sụp!”

Các tôn giả Nhân tộc và Yêu tộc Đang từ cung điện Thập Nhất hải đang chạy tới đây đồng loạt dừng bước, không dám tin nhìn lên trời. Độc Tuyệt Thiên lão run rẩy lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ... lời đồn đãi là thật?”

Ầm!

Sáu mươi hai quầng khói đen từ trong yêu cảnh bay ra, bay vọt qua Đệ Nhất hải, lập tức bay tới Thập Nhất hải. Khi chúng bay trên bầu trời Thập Nhất hải thì dòng lực lượng hùng hồn khiến mọi người đều kinh hãi, chỉ thấy lực lượng này bay tới ba mươi sáu châu, sau đó biến mất ở nơi chân trời xa xôi.

Trong lòng Huyền Linh Tử bỗng cảm thấy không ổn, hắn lập tức nắm chặt tay Lạc Tiệm Thanh, nhưng không qua bao lâu lại nghe uỳnh một tiếng.

Như có thứ gì đó vỡ nát, mặt đất rung lắc dữ dội, biển khơi cũng không ngừng dao động.

Sau một tiếng nổ vang, một quầng khói đen lại bay tới, lập tức chui vào trong thân thể Lạc Tiệm Thanh. Huyền Linh Tử không kịp ngăn cản, khói đen kia đã chui vào trong thân thể Lạc Tiệm Thanh, y hừ nhẹ một tiếng, máu chảy dọc khóe môi.

Hình Nguy hai mắt run rẩy nhìn.

Không đợi mọi người phản ứng, lại một tiếng nổ vang, khói đen bay tới nhưng bị Huyền Linh Tử nhanh chóng đánh nát, không thể tấn công Lạc Tiệm Thanh nữa.

Còn cách gần nửa Thập Nhất hải, vô số tôn giả hai tộc đều đưa mắt nhìn nhau; mà ở bên kia, Huyền Linh Tử toàn tâm toàn ý che chở đồ nhi nhà mình.

Tới tiếng nổ thứ ba truyền đến thì Quỷ Viêm lão tổ bỗng cả kinh nói: “Chẳng lẽ là Khô Sơn?!”

Huyền Linh Tử cũng nhìn khói đen thứ ba bay tới, đồng tử co lại, thấp giọng nói: “Khô Sơn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui