Phản Phái Hữu Thoại Thuyết



Đoạn Tình nhai sâu không thấy đáy, hiểm cảnh thứ chín tức thì bị bóng tối vây quanh.

Ngay cả Độc Tuyệt Thiên lão đi vào cũng bị trọng thương, lại càng không cần phải nói tới các đại năng khác. Nhưng đã xác định được những người trước đó bị Lạc Tiệm Thanh đánh chết chứ không phải do gặp nguy hiểm trong hiểm cảnh thứ chín, Âm Cơ lại tiếp tục bày ra một tòa Thiên Kình Phá Hải trận từ mười ba người, để mười ba người này tiếp tục đi vào hiểm cảnh thứ chín, tra xét tung tích Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh.

Mười ba người này là tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ, uy lực đại trận bọn họ tạo ra có thể cản được Hóa Thần trung kỳ!

Thấy bọn họ đi vào, Quỷ Viêm lão tổ trấn định nói: “Đáng tiếc là hiệu quả công kích của Thiên Kình Phá Hải trận không lớn, nếu có Phượng Vũ Tương Tư trận thì yêu vật và Huyền Linh Tử đừng hòng trốn thoát.”

Âm Cơ nghe vậy chỉ cười, nhíu mày nói: “Phượng Tư đã chết, chẳng lẽ ngươi còn muốn gọi nàng sống dậy?”

Yêu tôn Âm Cơ – đại sư trận pháp đệ nhất của Yêu tộc am hiểu nhất là Thiên Kình Phá Hải trận, một khi trận pháp được bày ra thì rất khó đột phá. Mà đại sư trận pháp đệ nhất của Nhân tộc là Phượng Tư tiên tử, am hiểu nhất là Phượng Vũ Tương Tư trận, trận pháp này có thể địch mười vạn đại quân, giết tất cả yêu thú dưới cấp bảy.

Nhưng khi nghe những lời này, Hạo Tinh Tử lại trầm mặc nhắm mắt lại.

Ở cửa vào hiểm cảnh thứ chín tập trung đại đa số đại năng đứng đầu thế gian, Yêu tộc gần như dốc toàn bộ lực lượng, trong các tông môn nhân tu, toàn bộ Bát đại thế gia đến đông đủ, Tứ đại tông môn có Đoạn Hồn tông và Thần Kiếm tông, mà chưởng môn Thái Hoa Sơn đứng đầu chính đạo cũng ở đây.

Nhưng nơi này lại không có bóng dáng Quy Nguyên Tông và Phi Hoa tông.

Các đại sư Quy Nguyên Tông tự biết không thể ngăn trở liền phong bế sơn môn, dốc lòng niệm kinh siêu độ cho các nhân tu vô tội bỏ mạng nơi chiến trường; Phi Hoa tông thì nguyên khí đại thương, nhóm nữ tu cũng phong bế sơn môn không hỏi thế sự.

Nếu Phượng Tư tiên tử chưa ngã xuống, e là nàng sẽ không tới đây trợ giúp bắt Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử. Tất cả mọi người đều biết, hai trăm năm trước trên chiến trường hai tộc, Phượng Tư tiên tử vừa gặp đã thương Huyền Linh Tử. Phượng Vũ Tương Tư trận sao có thể dùng để đối kháng Huyền Linh Tử, chỉ sợ nếu Phượng Tư tiên tử vẫn còn sống, nàng sẽ lệnh Phi Hoa tông trợ giúp hai người Lạc Tiệm Thanh chạy trốn.

Một năm ròng rã hai tộc tìm kiếm trong hiểm cảnh thứ chín mà không thể tìm được bóng dáng Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử.

Độc Tuyệt Thiên lão bị thương rất nặng, tuy không nguy hiểm tánh mạng nhưng lão đã bắt đầu bế quan không ra.

Mọi người đã xác định trong hiểm cảnh thứ chín không có nguy hiểm trí mạng gì, toàn bộ tu sĩ Đại Thừa kỳ đồng loạt đi vào. Đối với tu sĩ tu vi thấp hơn chỉ cần rời xa vực sâu là bọn họ có thể ở trong này vùng vẫy; mà đối với tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, chỉ cần bọn họ không đi vào vực sâu, còn lại không thành vấn đề.

Âm Cơ và Hạo Tinh Tử đứng ở rìa vực sâu nhìn xuống hố đen khổng lồ này.

Bên hông Hạo Tinh Tử treo một bảo kiếm dài, kiếm tuệ màu vàng nhạt nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Kiếm dù chưa ra khỏi vỏ nhưng vẫn tỏa ra khí phách hào hùng, uy lực tiên khí Thái Hoa kiếm bởi vậy có thể thấy được.

Còn Âm Cơ thì ung dung lấy Thiên Kình Phá Hải trận ngăn cản trận gió thổi tới từ vực sâu. Ả chìa tay phải, một con rắn nhỏ màu xanh biếc từ cổ tay trắng nõn bò ra, sau đó nhảy xuống vực sâu tối đen.

Ầm!

Trong vực sâu truyền tới một tiếng nổ, Âm Cơ sầm mặt lạnh lẽo nói: “Một vạn trượng, Độ Kiếp hậu kỳ không thể vào.”

Bản thể của Âm Cơ là rắn, vừa rồi ả dùng yêu lực huyễn hóa ra một con rắn nhỏ có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ để tiến vào vực sâu. Nhưng con rắn nhỏ vừa đi xuống một vạn trượng đã bị trận gió xoắn nát.

Hạo Tinh Tử nói: “Nếu chúng ta liên thủ, có thể đi xuống phiêu lưu?”

Âm Cơ nâng tay che miệng, hỏi ngược lại: “Ta có nói muốn đi xuống cùng lão nhân ngươi sao?”

Hạo Tinh Tử giật mình: “Ngươi!”

Ý cười bên môi Âm Cơ sâu thêm, giọng nói lanh lảnh: “Ta mới sống hơn một vạn năm, còn có mấy ngàn năm tuổi thọ, vì sao ta phải đi tự tử với ngươi?”

Chuyện tiến vào vực sâu vì thế bị trì hoãn.

Tuy đám người Quỷ Viêm lão tổ và Bạch gia lão tổ rất ủng hộ chuyện đuổi giết Lạc Tiệm Thanh, nhưng khi bọn họ biết được sự nguy hiểm của vực sâu thì không ai muốn đi xuống trước. Trong Yêu tộc, Độc Tuyệt Thiên lão bị trọng thương không tiện trực tiếp mệnh lệnh Âm Cơ đi “chịu chết”.

Lỡ trong vực sâu này có nguy hiểm thì bọn họ sẽ không về được, lúc đó ai chịu?

Nhưng Âm Cơ cũng sẽ không thật sự làm trái ý Độc Tuyệt Thiên lão, mặc dù ả không chịu đi xuống nhưng cũng sắp xếp ổn thỏa.

“Thứ nhất, bảo vệ cửa vào hiểm cảnh thứ chín. Thế nhân đều biết mỗi một tầng hiểm cảnh trong Đoạn Tình nhai đều có thời gian giới hạn. Hiểm cảnh thứ nhất chỉ có thể ở một ngày; hiểm cảnh thứ hai được ở lại bảy ngày; hiểm cảnh thứ ba được ở lại một tháng… bất kể hiểm cảnh thứ chín này có thể giới hạn thời gian bao lâu thì hai người kia sớm muộn gì sẽ phải đi ra.”

“Thứ hai, tìm kiếm khắp đại lục Huyền Thiên, chỉ cần bọn họ còn ở trong đại lục Huyền Thiên thì nhất định sẽ bị tìm ra. Huyền Linh Tử và yêu vật kia đều bị trọng thương, bọn họ không thể trốn trong hiểm cảnh. Ba mươi sáu châu và Bát đại hoang nguyên của Nhân tộc, Thập Tam hải và biên cảnh Yêu tộc đều trong phạm vi điều tra.”

“Cuối cùng, các ngươi đã nói yêu vật kia đã đạt đến tu vi Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn, khoảng cách y đột phá Đại Thừa kỳ không còn xa nữa. Chỉ cần y quyết định đột phá nhất định sẽ gợi đến dị tượng đất trời, đến lúc đó tìm bọn họ dễ như trở bàn tay.”

Thời gian như thoi đưa, từng ngày trôi qua.

Chớp mắt đã mười năm.

Trong mười năm này đã xảy ra hai việc lớn.

Một là có liên quan tới Đoạn Tình nhai. Hai tộc luôn phái người canh giữ ở dưới Đoạn Tình nhai, đồng thời không ngừng tìm tòi dưới đó. Bọn họ mặc dù không phát hiện ra Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử nhưng lại phát hiện ra một gốc cây rất lớn.

Nhìn thấy một cái cây lớn như vậy thì ai cũng sẽ coi là bảo vật, thế nhưng xung quanh đại thụ lại có một tầng kết giới đỏ, ngay cả Quỷ Viêm lão tổ tự mình đi xuống cũng không thể phá vỡ kết giới.

Mà chuyện thứ hai lại liên quan tới Ma Đạo cung.

Mọi người đều biết sau trận chiến tại Cực Bắc Chi Địa hai mươi năm trước, Ma Đạo cung không vực dậy nổi. Ma Đạo cung vốn có bốn tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, theo thứ tự là Ma Tôn Ma Thiên Thu, đại quản sự Thích Lạc, Tả hộ pháp Tần Quy Hạc và Hữu hộ pháp Tần Tư Di.

Nhưng Ma Thiên Thu và Tấn Ly đều bị nhốt trong một tiểu thế giới, dựa theo thương thế của y thì y đã ngã xuống từ mười năm trước. Thích Lạc giúp đỡ Lạc Tiệm Thanh chạy trốn, nguyên thần bị trọng thương cho tới nay vẫn chưa khôi phục.

Ma Đạo cung lập tức thiếu đi hai lực lượng mạnh, hơn nữa bởi vì bọn họ giúp hai người Lạc Tiệm Thanh chạy trốn nên đã bị nhóm chính đạo còn lại ức hiếp ra mặt. Hiện giờ Ma Đạo cung tuy không đến mức ai cũng có thể ức hiếp, nhưng lại vắng vẻ hoang vu.

Mười năm trước, vào ngày đại nạn của Ma Thiên Thu, ma nữ Vân Hương rưng rưng đi lên ngai vàng Ma Đạo cung, trở thành cung chủ mới của Ma Đạo cung. Nhưng nàng chỉ mới tu vi Hợp Thể kỳ, tuy thực lực đã rất cao nhưng vẫn không thể khiến mọi người phục tùng.

Vì thế ma tu trong thiên hạ không còn kính ngưỡng sợ hãi Ma Đạo cung như trước nữa, đồng loạt rời khỏi nơi này.

Ma Đạo cung giờ chỉ còn lại cái vỏ, không còn khí phách tranh đoạt thiên hạ cùng Thái Hoa Sơn nữa.

Trong hai mươi năm ngắn ngủi vật đổi sao dời, Huyền Linh Tử tôn giả từng dẫn dắt chính đạo đánh Yêu tộc đã biến mất trong trí nhớ mọi người. Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi trong Thái Hoa Sơn chỉ được nghe nói tới một truyền thuyết: Trong Ngọc Tiêu phong ở giữa bảy phong từng có một vị đại năng tuyệt thế, hắn còn có một đồ đệ cực kỳ yêu nghiệt.

Nghe đồn vị đại năng kia có tu vi Hóa Thần trung kỳ, đồ đệ kia chỉ mới Độ Kiếp sơ kỳ. Nhưng hai người bọn họ lại phá tan vây bắt của gần trăm vị Đại Thừa kỳ tôn giả của hai tộc, đánh bại một Yêu tôn Thiên giai của Yêu tộc, trốn thoát đến tận giờ, không ai biết bọn họ ở đâu.

Hạo Minh phong.

Một đệ tử tạp dịch mới nhập môn vừa quét lá rụng trên mặt đất vừa nhỏ giọng nói chuyện với đồng bạn: “Ta nghe nói hai vị tiền bối kia thật ra là đạo lữ đó.”

Đồng bạn kia lập tức mở to hai mắt kinh ngạc nói: “Bọn họ không phải thầy trò sao, sao lại thành đạo lữ?”

Đệ tử tạp dịch lắc đầu lặng lẽ nói: “Phải, bọn họ là thầy trò, cũng là đạo lữ. Rất nhiều người trong thiên hạ không chấp nhận hành vi của bọn họ, ngươi biết Đoạn Hồn tông chứ? Chính là Đoạn Hồn tông đứng đầu Tứ đại tông môn, nghe nói đệ tử của bọn họ thường xuyên chửi bới hai vị tiền bối kia, nói bọn họ… nói bọn họ là thầy trò loạn luân, ghê tởm hạ lưu.”

“Suỵt! Sao ngươi lại nói mấy lời này ở trong Thái Hoa Sơn, không sợ bị Giải sư huynh nghe thấy…”

“Ta đã nghe thấy.”

Giọng nói lạnh lẽo từ phía sau hai người vang lên, cả hai hoảng sợ quay phắt đầu lại, bị dọa như chim nhỏ đứng cành cong, co rúm lại run rẩy nói: “Giải… Giải sư huynh, chúng ta sai rồi!”

Giải Tử Trạc mặc một thân hắc y, sắc mặt u ám, cũng không cười. Tứ sư đệ suốt ngày theo đuôi Đại sư huynh nói nói cười cười trêu chọc khắp nơi, hiện giờ đã không còn vẻ non nớt như trước, gã sừng sững đứng trên đỉnh cao, chẳng nói chẳng cười y như Diêm Vương.

Giải Tử Trạc thản nhiên nói: “Chạng vạng hôm nay các ngươi đi tìm Thập Cửu sư huynh của các ngươi đi lĩnh phạt.”

Hai đệ tử lập tức cúi đầu: “Dạ!”

Tu sĩ vận đồ đen đi qua hai đệ tử tạp dịch, gã đang định phi thân rời đi bỗng dừng bước, cũng không quay đầu lại, chỉ trịnh trọng nói: “Hai mươi năm trước các ngươi còn chưa sinh ra, vậy nên các ngươi không biết rõ những chuyện năm đó. Yêu tộc reo rắc tin đồn xấu cho Thái Hoa Sơn ta, các ngươi tin tưởng tin đồn bậy đó sao. Bọn họ có phải đạo lữ hay không thì đâu liên quan đến các ngươi. Cho dù bọn họ là đạo lữ thì sao? Chỉ là cùng nhau vượt qua con đường tu luyện dài lâu mà thôi. Các ngươi mới tu vi Luyện Khí tầng một, một ánh mắt của bọn họ là có thể khiến các ngươi hồn phi phách tán, còn dám nói bậy sau lưng ta sẽ đuổi các ngươi khỏi Thái Hoa Sơn!”

Vừa dứt lời, Giải Tử Trạc hóa thành một luồng sáng biến mất khỏi Hạo Minh phong.

Người ta không bao giờ nhớ đến những việc tốt mình làm cho họ, chỉ nhớ những gì họ muốn nhớ mà thôi.

Trong bảy phong Thái Hoa Sơn, Ngọc Tiêu phong không có ai ở, hai căn phòng trúc cũng bị cỏ dại vây quanh. Nhưng ở bên trong phòng, chăn mền được gấp gọn gàng trên giường, trên bàn còn có một quyển sách đang mở, mọi thứ đều chỉ như mới hôm qua, chưa có chuyện gì xảy ra hết.

Người vẫn ở đây chưa từng rời đi.

Hai mươi mốt năm sau trận chiến tại Cực Bắc Chi Địa, Nhân tộc đã lục soát hết năm trên tám hoang nguyên, hai mươi chín trên ba mươi sáu châu tại đại lục Huyền Thiên. Bạch gia lão tổ dẫn người đi tới Viên châu.

Viên châu sở hữu hai mươi mốt quốc gia, quốc gia lớn nhất là Xương quốc, quốc gia nhỏ nhất là Cầm quốc. Vừa đến Viên châu, Bạch gia lão tổ liền đi tới Xương quốc, quốc gia này có hiểu biết nhất định với giới Tu Chân, quốc sư cũng là một vị tu sĩ Xuất Khiếu trung kỳ.

Nhìn thấy đoàn người Bạch gia lão tổ, hoàng đế và quốc sư Xương quốc lập tức tự mình tiếp đãi, kể lại những chuyện ở Viên châu cho Bạch gia lão tổ.

Hoàng đế cung kính nói: “Tiên nhân không biết, chung quanh Viên châu là núi, không giống Long châu và Dự châu một mảnh bình nguyên, đất đai phì nhiêu giàu có. Xương quốc ta tạm coi là ổn, gần sông Viên, cả vùng thượng du sông Viên đều thuộc về Xương quốc ta.”

Bạch gia lão tổ không hứng thú với những thứ của phàm nhân, ánh mắt lão đảo quanh những ca nữ vũ nữ mà hoàng đế chuẩn bị. Nhìn ca múa trong chốc lát, Bạch gia lão tổ tùy ý nói: “Ta không muốn biết chuyện của Viên châu các ngươi, chỉ muốn hỏi ngươi mười mấy năm gần đây Viên châu các ngươi có xảy ra chuyện gì kỳ quái không? Ví dụ như xuất hiện tiên nhân lợi hại nào đó?”

Lần này đổi thành quốc sư trả lời: “Tiền bối, Viên châu ta ở góc Đông Nam đại lục Huyền Thiên, chếch về hướng Đông chính là Mộng Sát Chi Địa một trong Tứ đại hiểm địa. Mộng Sát Chi Địa hung hiểm có thể sánh bằng Cực Bắc Chi Địa năm đó, ngay cả đại năng Độ Kiếp kỳ cũng sẽ không tới nơi này, nếu có tiên nhân Đại Thừa kỳ tới Mộng Sát Chi Địa thì vãn bối cũng chẳng thể biết được.”

Bạch gia lão tổ không kiên nhẫn xua tay: “Trong mười mấy năm này không có chuyện gì kì quái sao?”

Quốc sư nghĩ ngợi nói: “Thật sự không có.”

Bạch gia lão tổ lạnh mặt không mở miệng nữa. Giống như lão đoán, ở Viên châu bọn họ lại không thu hoạch được gì.

Nhưng đúng lúc này, hoàng đế kia lại nói: “Trẫm chợt nhớ tới một việc! Ở phía Đông Viên châu có một quốc gia tên là Vinh quốc, ở Viên châu cũng được coi là một nước lớn mạnh. Mười một năm trước, vào ngày hành hương mỗi năm một lần của Vinh quốc, hoàng đế của bọn họ nhận được một viên trân châu màu vàng. Nghe nói trân châu này có thể lơ lửng ở giữa không trung, không ai tiếp cận được!”

Bạch gia lão tổ nhíu mày: “Trân châu màu vàng?”

Quốc sư kia nở nụ cười: “Có lẽ là bảo vật của tu sĩ nào đó. Vinh quốc không có quốc sư, quốc gia bọn họ giàu có nhưng không tin tưởng tiên, cũng không tu luyện, chỉ tin tưởng hoàng đế của bọn họ, vậy nên mới có ngày hành hương. Hoàng đế cũng chỉ là phàm nhân, tất nhiên không biết pháp bảo giới Tu Chân, chỉ là một viên trân châu lơ lửng giữa không trung mà thôi, có lẽ còn không phải pháp bảo Hoàng giai.”

Nghe quốc sư nói xong, hoàng đế tuy không vui nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài: “Phải, hoàng đế Vinh quốc còn coi viên trân châu vàng kia thành bảo vật, nói là linh vật trời cho, đã phụng dưỡng khoảng mười một năm.”

“Đợi một chút, ngươi nói mười một năm?!” Bạch gia lão tổ kinh ngạc nói.

Hoàng đế kinh ngạc gật đầu: “Phải đó tiên nhân, mười một năm trước hạt châu kia từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở thủ đô Vinh quốc.”

“Mười một năm, mười một năm… mười một năm! Mười một năm trước, Huyền Linh Tử và yêu vật kia biến mất khỏi hiểm cảnh thứ chín Đoạn Tình nhai?!”

_____________________

up trên page mấy hôm trước rồi giờ up lại lên đây =)))) ko có đồ cổ trang thì đành chơi hiện đại vậy =))))

"3""2""1"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui