Phản Phái Phải Vô Địch Dịch Full


Nhưng cứ như vậy, Hộ pháp trưởng lão còn không qua được ba chiêu trong tay Ma Hổ Vương, trong lòng mọi người Kim Sơn Tự đều bị bao phủ bởi bóng tối.
Trên không cách chủ điện không xa, ba bóng người đứng trên không trung, một người mặc cà sa màu vàng, tay cầm một cây Cửu Hoàn Thiền Trượng, sau khi nghe tiếng kêu thảm thiết từ xa, sắc mặt tái nhợt nhìn hai người đối diện.
Hai người kia, một người mặc chiến bào màu đỏ, một người mặc trường sam màu xanh, sau lưng đeo trường kiếm.
"Đại tổng quản, Đại trưởng lão, chẳng lẽ Ma Giáo các ngươi thật sự muốn khơi mào Chính Ma đại chiến hay sao?"
Liên Sinh giơ tay lên: "Phụng mệnh lệnh của giáo chủ, tru diệt Kim Sơn Tự, không có cách nào khác, chỉ có thể mượn đầu trên cổ của ngươi để phục mệnh."
Vô Ngã nhìn Đại trưởng lão lớn tiếng chất vấn: "Đại trưởng lão, chẳng lẽ đây thật sự là ý của Ma Giáo các ngươi sao?"

Nam tử áo xanh ngẩng đầu nhìn Vô Ngã: "Lần này giáo chủ ra lệnh toàn bộ hành động do Đại tổng quản chỉ huy, còn nữa sau này đừng gọi ta là đại trưởng lão.

Ta là Hộ pháp Ma Giáo, Bạch Hạo Thiên, đương nhiên sau này ngươi cũng không có cơ hội gọi nữa."
Vô Ngã âm thầm kinh hãi, hắn đã hiểu, xem ra Ma Giáo đã hoàn toàn nghe lệnh Chu Khung, thậm chí ngay cả đại trưởng lão cũng thần phục, hiện tại càng khuất phục dưới Đại tổng quản Liên Sinh.
Tiếng kêu giết chóc từ xa vọng lại càng lúc càng lớn, chiến lực cao tầng của Ma Giáo lần này đến thật sự quá mạnh mẽ, vượt xa phạm vi chịu đựng của Kim Sơn Tự.

Liên tiếp có cung điện sụp đổ, Vô Ngã biết không thể chờ đợi thêm nữa, hắn phải mau chóng giải quyết hai người trước mắt, bằng không chẳng bao lâu, toàn bộ Kim Sơn Tự sẽ bị hủy diệt.
Vô Ngã không nói nhảm nữa, tay trái Niêm Hoa Chỉ, tay phải Đại Kim Cang Phục Ma Chưởng đánh về phía hai người.
"Ha ha," Bạch Hạo Thiên cười lớn một tiếng, trường kiếm sau lưng lập tức bay ra, "Lão hòa thượng, để ngươi nếm thử Độc Ma Cửu Kiếm mà giáo chủ truyền cho ta."
Liên Sinh cũng rút trường kiếm ra, khẽ quát: "Tịch Tà kiếm pháp."
Trên bầu trời lập tức kiếm khí ngút trời, tiếng vỡ vụn vang vọng phương viên trăm dặm, ba người càng đánh bay càng cao, chủ yếu là do chủ động dẫn dắt, hắn biết nếu như ba người ở phía dưới đánh nhau, toàn bộ Kim Sơn Tự đều sẽ bị dư âm hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Phía dưới Kim Sơn Tự mọi người còn đang liều mạng chống cự, bọn họ biết chỉ cần trụ trì giải quyết xong Ma Giáo Liên Sinh cùng Bạch Hạo Thiên, liền có thể rảnh tay, như thế nguy cơ của Kim Sơn Tự sẽ vượt qua.


Trái lại cũng không phải bọn họ dám nghĩ tới.
Cách đó không xa, phạm vi mấy dặm đều bị dư âm chiến đấu dẹp bằng, mấy người đang vây quanh một hòa thượng cao hai mét công kích, hòa thượng toàn thân đẫm máu, giống như một kim cương từ địa ngục đi ra, chiêu nào cũng toàn lực ứng phó, phá toái không gian, không ngừng rống to.
Đáng tiếc bất kể hắn công kích thế nào cũng khó mà đột phá vòng vây, bởi vì vây quanh hắn đều là chiến lực đỉnh phong của Ma Giáo, đường chủ Huyền Vũ đường, đường chủ Chu Tước đường, nhị Hộ pháp, tứ Hộ pháp, đủ đến ba Võ Hoàng đỉnh phong, một Võ Hoàng hậu kỳ.
Nếu như người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, Vô Pháp Thánh Tăng đứng thứ hai Địa Bảng đã bị người ta đánh đến trọng thương, đứng không vững.

Liên tục bị bốn cao thủ cùng cấp vây công nửa canh giờ, hắn đã kiệt sức, nội phủ cũng đã bắt đầu vỡ vụn, khóe miệng không ngừng rỉ ra máu tươi.
"Vô Pháp hòa thượng, ngươi đã không còn sức lực xoay chuyển tình thế, ta thấy ngươi vẫn nên tự sát đi, cũng có thể giữ lại toàn thây."
Vô Pháp phun ra một ngụm máu, "Hừ, yêu nhân Ma Giáo, sớm muộn gì cũng có ngày các ngươi diệt vong."

Trên không vạn mét cao vời của Kim Sơn Tự, không gian liên tục vặn vẹo, ba người bên trong không ngừng tấn công, một cây thiền trượng hóa thành một con kim long không ngừng phun ra kim quang bắn về phía hai người, nhưng trực tiếp bị kiếm khí của hai thanh trường kiếm ngăn cản.
Vô Ngã nghe tiếng hô giết và tiếng kêu thảm thiết của tăng nhân phía dưới, lòng chìm xuống đáy vực, hắn hận không thể giết chết tất cả yêu nhân Ma Giáo ngay lập tức, nhưng nhìn hai người cầm kiếm trước mắt, lại bắt đầu dần dần tuyệt vọng.
Hai người rõ ràng đều vừa mới đột phá Võ Đế sơ kỳ, một người dựa vào kiếm pháp quỷ dị, tốc độ nhanh đến mức cho dù hắn là Võ Đế trung kỳ cũng khó lòng nhìn rõ, người kia kiếm pháp ngược lại không nhanh thậm chí chậm một cách kỳ lạ, nhưng mỗi một chiêu đều như có thể đoán trước động tác của hắn.

Kiếm pháp càng thêm quang minh chính đại, tựa hồ đang hàng yêu trừ ma, khiến Vô Ngã trụ trì một trận không biết nói sao, rốt cuộc chính mình là Ma Giáo yêu nhân hay là đối phương mới là Ma Giáo yêu nhân đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận