Tiểu đạo đồng lập tức nhỏ giọng nói: "Kim Sơn Tự là một trong ngũ đại môn phái giống như Huyền Không Quán của chúng ta, làm sao có thể bị diệt môn chứ."
"Ta nào biết, nghe nói là bị Ma Giáo diệt môn."
Bên ngoài hai tiểu đạo đồng nói nhỏ bàn luận, bên trong lại giống như chiến trường, mấy người ở bên ngoài tiên phong đạo cốt, giống như thần tiên sống, lại một đám phồng mũi trợn mắt lớn tiếng kêu to, ánh mắt hung ác như thể có thể giết người.
"Ma Giáo cũng dám diệt Kim Sơn Tự, chẳng lẽ cho rằng mình xưng bá thiên hạ sao?"
"Yêu nhân Ma Giáo quá càn rỡ, nhất định phải liên hợp các phái, diệt Ma Giáo báo thù cho Kim Sơn Tự."
"Nếu sớm một chút diệt Ma Giáo, Kim Sơn Tự đã không diệt vong.
Đáng thương Vô Ngã sư huynh của ta."
"Thằng nhãi Chu Khung kia lại giết được Vô Ngã, quả thật lợi hại."
Mấy người lớn tiếng nghị luận, cứ như hiện tại sẽ giết sạch người của Ma Giáo, "Xung Hư sư huynh, ngươi nói xem hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ."
Chưởng môn Huyền Không Quán ngồi ở thượng tọa già nua uống một ngụm trà: "Ma Môn đã động thủ, sẽ không dễ dàng thu tay lại, Xung Điền ngươi đi truyền tin tức cho Tây Môn Thiên, để hắn đến Huyền Không Quán cùng nhau thương nghị thời gian tấn công Ma Môn."
"Sư huynh, có cần thông báo bên Phù Tông, Hoàng Sa Bảo, tam đại vương triều không?" Một đạo trưởng thân hình hơi mập mạp, khuôn mặt tròn trịa hành lễ với Xung Hư.
"Không cần đâu, Phù Tông vẫn luôn không hỏi đến thế sự, Hoàng Sa Bảo cách quá xa.
Tam đại vương triều vốn không ưa gì tông phái chúng ta, thông báo cũng chẳng có gì cần thiết."
"Được, sư huynh, ta sẽ đi truyền tin cho Tây Môn chưởng môn ngay đây." Xung Điền xoay người bước ra khỏi nghị sự điện.
"Mấy người các ngươi gần đây cũng nên ổn định tâm cảnh một chút, đi ra ngoài trấn an môn nhân đệ tử, đã đến lúc để Ma Giáo biến mất khỏi mảnh đại lục này rồi."
Huyền Không Quán vẫn chưa biết, kẻ giết Vô Ngã Thánh Tăng căn bản không phải là Chu Khung, mà là Liên Sinh và Bạch Hạo Thiên.
Thậm chí cả thiên hạ đều cho rằng Chu Khung là người giết Vô Ngã Thánh Tăng.
Việc Bạch Hạo Thiên đột phá Võ Đế cảnh, ngoại giới không ai hay biết, trong mắt người ngoài hắn chỉ là một nhân vật tu vi Võ Hoàng đỉnh phong.
Ngay cả Vô Ngã nhìn thấy Bạch Hạo Thiên đột phá đến Võ Đế cũng giật mình kinh ngạc.
Điều này khiến Huyền Không Quán đánh giá sai thực lực của Ma Giáo.
Phía sau núi Huyền Không Quán, trong một khu rừng trúc có một căn nhà nhỏ được che bằng trúc.
Xung Hư đi bộ đến cửa căn nhà, gõ cửa.
"Tiểu sư thúc, có lẽ đã đến lúc ngươi cần xuống núi rồi."
Bên trong truyền đến một giọng nói già nua: "Sao vậy, bây giờ còn có vấn đề gì mà Huyền Không Quán không giải quyết được sao?"
"Sư thúc, Kim Sơn Tự bị diệt môn rồi."
Trong trúc ốc vang lên tiếng chén vỡ vụn: "Là thế lực nào làm?"
"Ma Giáo.
Vô Ngã cũng đã chết, bị Chu Khung giết."
"Chu Khung, không ngờ Chu Thần Thông lại sinh được một đứa con trai tốt." Trong phòng trúc truyền ra một tiếng cười khổ: "Ngươi là chưởng môn, chuyện ngươi đã quyết định cứ phân phó ta một tiếng là được."
Xung Hư còn chưa kịp đáp lời, ánh mắt đã hiện lên một tia không thể tưởng tượng nổi.
Cửa lớn của phòng trúc lập tức mở ra, bên trong đi ra một thân ảnh già nua, nhìn bộ dáng giống như lão nhân trăm tuổi, mặc một đạo bào cũ kỹ.
Lão nhân ngẩng đầu nhìn trời, nói một câu "Tới rồi," thân ảnh trong nháy mắt biến mất, Xung Hư cũng theo sát biến mất ở rừng trúc, khi hai người tái xuất hiện đã đến Huyền Không Quán chủ điện.
Xung quanh không ngừng có bóng người phóng tới quảng trường cửa chủ điện, thân ảnh Xung Điền xuất hiện ở chủ điện hô to "Xung Hư sư huynh, đại sự không tốt, Ma Giáo đã vây núi Huyền Không lại."
Ma Giáo được lắm, không ngờ đến nhanh như vậy, còn chưa đợi chúng ta động thủ, bọn chúng đã tới, chẳng lẽ đánh hạ Kim Sơn Tự bọn chúng không tổn hao nguyên khí sao?
“Xung Điền, người dẫn đầu chính là tiểu tử Chu Khung kia.”
“A, Thanh Bình sư thúc xuất quan rồi, ngược lại không thấy tiểu tử Chu Khung kia, người cầm đầu là Đại tổng quản Ma Giáo Liên Sinh cùng Đại trưởng lão Bạch Hạo Thiên.
- Xung Điền trước tiên kinh hãi, ngay sau đó nói.”
“Liên Sinh là ai?” Lão giả hơi mê mang hỏi.
“Sư thúc, Liên Sinh cũng là nhân tài mới xuất hiện của Ma Giáo, tuổi không chênh lệch nhiều so với Chu Khung, hiện tại là Đại tổng quản của Ma Giáo, đã có tu vi Võ Đế sơ kỳ.” Xung Hư ở bên cạnh giải thích.
“Còn trẻ như vậy mà đã đột phá đến Võ Đế, Xung Điền ngươi nhìn người ta xem, rồi nhìn lại chính mình, tuổi đã cao tu luyện đến trên thân chó cũng nên đột phá rồi, vậy mà ngươi vẫn kẹt ở Võ Hoàng cảnh.”
Xung Điền bĩu môi, không dám phản bác, nhanh chóng tổ chức môn nhân, xoay người trốn ra khỏi điện.
Thanh Bình đạo trưởng và Xung Hư đạo trưởng cùng nhau đi tới quảng trường, toàn bộ mấy ngàn môn nhân Huyền Không Quán đều tập hợp ở trên quảng trường, mỗi người đều mang vẻ mặt cương nghị, tay cầm trường kiếm.